Chương 143: Nhất kiếm đoạn hải
Mỗi một lần đụng độ với người của Hộ Thiên Thuẫn, Lý Quân Thiên đều nhận ra được lực lượng của bọn hắn tăng lên, đến hôm nay thì hắn đã hiểu được đám người này toàn bộ đều nhờ vào thiên địa.
Mỗi khi thiên địa biến đến mạnh mẽ, bọn hắn đều được nâng lên giới hạn về sức mạnh, mượn đến càng nhiều lực lượng.
Hơn nữa đối tượng mượn đến cũng không hề giống nhau.
Trương Vô Cực thuần túy là mượn thiên địa đại thế, thủ đoạn thô ráp, vận dụng không đủ tỉ mỉ, Lý Quân Thiên cũng không nghĩ gì thêm. Dù sao giới hạn lúc đó vừa bị phá bỏ, Trương Vô Cực vừa mới tăng lên một chút mà cảnh giới của Lý Quân Thiên thì nhảy vọt, chiến đấu không nổi mấy chiêu cho nên không nhìn ra được cái gì.
Chủ yếu nhất chính là Cổ Thái Huyền. Từ Trường Khanh có cách thức đột phá khác biệt, dù sao căn cơ đến từ Hóa Long Quyết nên Lý Quân Thiên có thể nhìn rõ rành rành.
Nhưng Cổ Thái Huyền thì hoàn toàn khác biệt, Lý Quân Thiên không biết nội tình của hắn, chẳng qua giao đấu một lần hắn đã thăm dò đại khái.
Hôm nay đụng độ Trần Chi Mai liền để Lý Quân Thiên triệt để hiểu rõ lực lượng của đám người Hộ Thiên Thuẫn sử dụng.
Cổ Thái Huyền hẳn là mượn đến lực lượng “càn khôn” bao gồm “lực kéo” cùng “lực đẩy”. Có thể coi đây là đặc tính của chính hắn, thông qua linh khí làm vật dẫn biểu hiện ra lực lượng, có mấy phần bóng dáng của lực lượng quy tắc.
Trần Chi Mai có lẽ mượn đến một loại “khí” đặc biệt nào đó, thông qua công pháp của bản thân, dùng “khí” để cải tạo thân thể, biến đổi thành bộ dáng phù hợp với chiến đấu.
Hơn nữa cách làm rất thô bạo, tuy rằng nhìn Trần Chi Mai biến hình rất dễ dàng, nhưng chung quy lại là xé rách các đầu cơ bắp cùng xương sau đó thúc đẩy phát triển. Vừa nghĩ thôi đã thấy cực kỳ đau nhức đến không muốn sống.
Không biết phải hung ác đến mức độ nào mới có thể tự tay đem bản thân xé rách, sau đó còn phải nén đau để tạo hình những khối cơ bắp sinh trưởng ra.
Đồng thời linh khí tiêu hao càng nhiều, lực lượng đổi lại càng lớn. Rất trực quan, cũng rất thô bạo tạo nên hình dáng như bây giờ.
Các loại đặc tính ẩn hiện, hiển nhiên bởi vì tiếp xúc đến lực lượng quy tắc sinh ra huyền diệu.
Cho nên mới nói, đến cảnh giới này, thời điểm này, Lý Quân Thiên mới hiểu đến thấu đáo.
Giới hạn lực lượng của đám người này đến từ đâu?
Tất nhiên đến từ thiên địa, bọn hắn quá phụ thuộc vào thiên địa cho nên mới hình thành tình trạng như vậy.
Đáng nói nhất chính là thiên địa từ sau khi bị Kiếm Ma chém ra phong tỏa võ đạo, giống như kích động đến lực lượng quy tắc nào đó cuối cùng đi đến giai đoạn phát triển dũng mãnh. Thiên địa không ngừng tăng cường, không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Kéo theo đó, đám người của Hộ Thiên Thuẫn cũng trở nên mạnh mẽ. Sau đó bọn hắn dựa trên cơ sở mở ra lối riêng, phân hóa thành mỗi người một vẻ chứ không còn là thủ đoạn đồng nhất nữa.
Loại chuyện cho mượn sức mạnh này cũng cần phải tiến hành theo chất lượng, không thể nào đột nhiên tăng lên quá nhiều, cho nên đám người của Hộ Thiên Thuẫn kỳ thực còn chưa trưởng thành đến đỉnh phong.
Giới hạn sức mạnh của bọn hắn có lẽ cùng giới hạn sức mạnh của võ giả là tương đương, đạt đến một hạn mức nào đó để tránh gây nên r·ối l·oạn cho thiên địa. Cho nên không phải mượn đến lực lượng của thiên địa là có sức mạnh sánh ngang với thiên địa.
Chung quy lại chính là người của Hộ Thiên Thuẫn đang cấp tốc mạnh lên cho đến khi đuổi đến giới hạn lực lượng của thế giới, tương lai của bọn hắn chính là đỉnh phong của thế gian.
Nhưng ai bảo bọn hắn mỗi lần đều gặp phải Lý Quân Thiên, tốc độ đột phá của Lý Quân Thiên quá nhanh, nhanh hơn cả việc thiên địa nhồi vào lực lượng.
Cả đôi bên đều chạy về hướng lực lượng đỉnh phong của thế giới, nhưng Lý Quân Thiên dẫn trước.
Đánh không lại, là chuyện bình thường.
Trần Chi Mai chỉ có lực lượng ước chừng sáu trăm vạn, mà Lý Quân Thiên chỉ xét duy nhất về lực lượng thân thể đã đạt đến hơn bốn trăm vạn, lại thêm một chút lực lượng cương khí liền hóa thành lực lượng bảy trăm vạn cân, dễ dàng liền đẩy lui đối thủ.
Nhìn đến rất nhẹ nhàng, bởi vì thật sự là chuyện rất nhẹ nhàng.
Lý Quân Thiên đã biết được huyền bí bên trong cách tu luyện của Hộ Thiên Thuẫn, liền không có hứng thú giao thủ. Nhẹ nhàng thu hồi ngọc thủ, Lý Quân Thiên hỏi.
“Ngươi gấp gáp đi qua nơi đó làm gì?”
Trần Chi Mai bày ra một tư thế kỳ dị, hai tay hơi co lại che ở trước người, thân thể hơi nghiêng về trước, hai chân cũng hơi trùng xuống, giống như một tư thế bắt đầu chiêu thức nào đó.
Thấy Lý Quân Thiên đặt câu hỏi, Trần Chi Mai cũng không có trả lời, trái lại chuẩn bị sử dụng toàn lực t·ấn c·ông. Một chiêu vừa rồi không có lưu thủ nhưng cũng chỉ là thăm dò, còn không phải toàn bộ thực lực của nàng.
Vạn Thú Quyết – Bạo Hùng Thôn Nguyệt Thức – Nhất Chưởng Già Thiên!
Cánh tay hắc viên lúc này nhúc nhích cơ bắp, bàn tay biển thành tay gấu đập ra, lực lượng vô cùng áp sát giống như một tòa cự sơn nghiêng bóng đổ ập xuống, che khuất cả bầu trời.
Một chưởng sáu trăm vạn cân đập ra khí thế không thua kém gì bảy trăm vạn cân. Công kích áp sát cơ thể, lại thêm lực lượng ở cấp độ này đã sớm tạo thành không gian kéo giãn, bao phủ mục tiêu trong phạm vi nhất định thì khó mà tránh né được.
Lý Quân Thiên cũng có thể tránh né, nhưng không cần thiết.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay ra, hai ngón tay kẹp lại khẽ điểm về phía trước. Linh khí trong một dặm bị kéo đến trong chớp mắt, hóa thành một bóng dáng hư ảo hình ngón tay nhấn về phía trước.
Ầm ầm!!!
Trần Chi Mai trực tiếp bị một ngón tay nhấn đến, đập vào trên mặt biển nhấc lên vô biên sóng biển. Một quyền đấm còn chưa ra, toàn bộ lực lượng đã bị bóp c·hết mà chỉ cạy ra được một miếng sức nhỏ trên ngón tay linh khí chứ không đến mức đánh tan được ngón tay này.
Nước biển bị đùn lên cao, Trần Chi Mai nằm bẹp trên mặt nước, nửa thân thể hãm vào trong nước nhưng còn không chìm xuống dưới được, bởi vì vì lực lượng áp xuống quá lớn khiến cho mặt nước trong thoáng chốc trở nên cứng rắn như sắt thép.
Toàn thân Trần Chi Mai giống như bị đập vỡ ra từng mảnh giống như mảnh ngói bị đập nát vụn, đau đớn đến toàn thân thể t·ê l·iệt.
Rào rào!
Nước biển đổi ngược về bên trong hố lớn giống như thác đổ, từng tiếng rầm rầm đập xuống nặng nề tựa thác đổ.
Lý Quân Thiên thu hồi cánh tay, một chỉ vừa rồi nhẹ nhàng như nhấn c·hết một con kiến kỳ thực đã không có lưu thủ, ngoại trừ một số đại chiêu tiêu hao cực lớn ra thì đây đã là công kích tương đối mạnh trong chiêu thức của Lý Quân Thiên.
Thực ra một nhấn này cũng không khác với một kiếm chém ra là bao, khác biệt về phía khí thế cùng ý cảnh mà thôi.
Mi mắt của Lý Quân Thiên hơi rủ xuống, không phải nhìn về phía Trần Chi Mai mà ánh mắt phóng về phía khoảng cách hơn ba mươi dặm phía xa. Nơi đó, có ba người đang cấp tốc chạy đến.
Ba mươi dặm, nói xa cũng không xa, đối với cao thủ bậc này thì bọn hắn cũng chỉ cần thời gian mười mấy giây mà thôi.
Vừa chạy đến, Cổ Thái Huyền cũng vội vàng lên tiếng.
“Lý cô nương, thủ hạ lưu nhân”.
Quả nhiên, g·iết c·hết còn có thể sống lại.
Lý Quân Thiên đại định trong lòng, cũng không hề bất ngờ. Hắn nhìn một lượt ba người, cuối cùng lướt qua Mỹ Công Tử, đáy lòng nảy ra một cảm giác chán ghét.
So với ánh mắt của Cổ Thái Huyền càng khiến người ta chán ghét.
Một bộ dáng công tử phiêu phiêu, dung mạo tuấn mỹ ánh mắt tươi cười lại giống như trong lòng đại định, ăn chắc thiện cảm của người khác.
Nhìn đến, ấn tượng ban đầu là không tốt nhưng Lý Quân Thiên cũng không có biểu hiện gì, càng không để tâm. Chỉ là một nhân vật qua đường, có khi cả đời không gặp lại, cần gì phải lưu ý cho nặng đầu.
Hắn nhìn về phía Cổ Thái Huyền, lạnh nhạt nói.
“Các ngươi đều đến, muốn làm chuyện gì?”
Cổ Thái Huyền tự nhận đã tương đối mò được tính cách của Lý Quân Thiên, cũng không đề cập đến chuyện lúc trước, càng không nói đến chuyện đôi mắt của mình, hắn khách khí nói.
“Lý cô nương, chuyện của nơi giao giới ngươi cũng biết”.
Lý Quân Thiên gật đầu biểu thị chính xác, nhưng ý của hắn không phải như vậy nên nhanh chóng cắt đứt lời nói của đối phương.
“Các ngươi định xử lý như thế nào?”
Cổ Thái Huyền ngưng trọng nói.
“Hình chiếu thế giới lớn như thế này chứng tỏ thế giới bên kia không đơn giản, bọn ta sẽ thử xâm nhập đến phía bên kia thám thính tình hình”.
“Có biện pháp lén qua?”
Lý Quân Thiên hơi kinh ngạc hỏi, dù sao hắn còn không biết là có thể đi lén sang phía thế giới đối diện. Nếu không hắn đã sớm đi sang xem một chút, linh khí bên đó nồng nặc có lẽ sẽ để cho cảnh giới của hắn tăng tiến thêm.
Cổ Thái Huyền lắc đầu nói.
“Làm sao có thể lén qua được, bọn ta tìm hiểu một chút tìm hình xem xét thời gian để chuẩn bị thôi. Có thể mạo hiểm sớm đi qua mấy ngày chứ không thể sớm đi sang được đâu”.
Lý Quân Thiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói.
“Thì ra là vậy, như thế các ngươi vẫn là đừng đi qua thì tốt hơn”.
Cổ Thái Huyền nhướng mày, thu liễm nụ cười hỏi.
“Lý cô nương có ý gì?”
Lý Quân Thiên cũng hơi cau mày, ý của hắn là “đường này không thông” có thế thôi cũng phải hỏi?
Dương Thái Hòa phe phẩy chiếc quạt của mình chuẩn bị lên tiếng. Không nghĩ đến Lý Quân Thiên lại lập tức động thủ trước khi hắn kịp mở lời.
Chỉ thấy Lý Quân Thiên vung tay lên, kiếm cương như trăng vẽ chém xuống mặt biển, trực tiếp đem mặt biển chém lộ ra đáy cát.
Khe rãnh kéo dài hơn vạn trượng, sâu đến ba bốn dặm, kiếm ý ngút trời bắt lấy linh khí cuồn cuộn xông thẳng vân tiêu, tựa như bình chướng thế giới, ngăn chia trái phải không người có thể qua.
Kiếm khí cuồn cuộn trực tiếp khiến cho mặt biển không thể khép lại, chỉ có thể hóa thành dòng nước đổ ào ào như thác dội xuống, lại bị kiếm khí trực tiếp xoắn nát bốc hơi, đẩy ngược ra ngoài.
Lý Quân Thiên lạnh nhạt chắp tay sau lưng.
“Ý gì? Chính là các ngươi đừng có quản chuyện này”.
...
p/s: Cầu đề cử!!!