Chương 142: Vạn Thú Quyết
Hộ Thiên Thuẫn truyền thừa hơn nghìn năm, mỗi một vị nguyên lão đều là cao thủ hàng đầu của thời đại cho nên ngoại hiệu đều vô cùng vang dội.
Võ Thánh – Cổ Thái Huyền.
Thú Vương – Triệu Chi Mai.
Đạo Nguyên – Trương Vô Cực.
Mộc Vương – Lăng Triều Âm.
Mỹ Công Tử - Dương Thái Hòa.
Long Vương – Từ Trường Khanh.
Phát triển hơn một nghìn năm, Hộ Thiên Thuẫn bất quá mới ra đời sáu vị nguyên lão, trong đó còn bao gồm cả một người vừa mới tấn thăng, không cần nói cũng biết điều kiện trở thành nguyên lão cũng không đơn giản.
Hơn nữa còn không phải cứ dung hợp hạt giống là có thể thành công, vẫn có tỉ lệ thất bại nhất định hoặc là số lượng có hạn định. Nếu không chỉ cần thiên phú không tệ lắm dung hợp hạt giống, sau đó sống mấy trăm năm thì đều thành cao thủ tuyệt đỉnh hết, một lần quét ngang thiên hạ chứ cần gì phải ít người chạy đi chạy lại như thế này.
Tất nhiên Hộ Thiên Thuẫn cũng có tôn chỉ riêng, hành động rất ôn hòa cho nên không có ý định quét ngang thiên hạ cũng là có thể giải thích được.
Lần này tập thể đều xuất động hiển nhiên là liên quan đến tồn vong của thế giới. Bất kể là việc tiếp xúc với thế giới khác hay là chủ động kết nối với thế giới khác đều là đại sự, Hộ Thiên Thuẫn muốn quản, đồng thời bắt buộc phải quản.
Không có cách nào, nếu bọn hắn xử lý không thỏa đáng, trong quá trình sáp nhập liền khiến cho thế giới khác chiếm ưu thế, cuối cùng cắn nuốt bản nguyên của Thương Võ Đại Lục thì chân linh của bọn hắn cũng sẽ theo đó mà bị đá ra, mất đi khả năng trường sinh bất diệt.
Sợ c·hết là một chuyện, chân linh bị đá trở về thân thể thì sẽ mất đi khả năng mượn lấy thiên địa đại thế. Bọn hắn đều từ bỏ tất cả nội lực, sử dụng linh khí làm vật dẫn mượn lấy lực lượng của thiên địa. Một khi mất đi khả năng này, bọn hắn chỉ còn là người bình thường không hơn không kém, thậm chí còn không có khả năng tu luyện.
Kết cục như thế, mấy ai có thể chấp nhận nổi?
Nghĩ thôi đã không muốn nghĩ rồi.
Bốn người đồng loạt xuất động chứng tỏ Hộ Thiên Thuẫn vô cùng coi trọng sự kiện hiện tại. Dù sao đây là lần đầu tiên cảnh tượng như thế xuất hiện, phạm vi to lớn đến đủ cho toàn đại lục trông thấy.
Mọi lần thi thông đạo hình thành nơi giáp giới rất nhỏ, chừng vài dặm cho đến mười mấy dặm mà thôi, phạm vi lớn thế này thật sự để người nhìn mà than thở.
Trương Vô Cực đăm chiêu, phi hành một thời gian ngắn hắn liền lên tiếng hỏi.
“Hình chiếu to lớn như thế này đã bao giờ xuất hiện chưa?”
Cổ Thái Huyền không nhìn thấy nên không lên tiếng. Trần Chi Mai liếc mắt nhìn sang Cổ Thái Huyền, sau đó lên tiếng.
“Chưa từng. Lớn như thế này không biết sẽ tiếp xúc với thế giới ra sao mà lại có hình chiếu lớn thế này”.
Dựa theo kinh nghiệm tổng kết từ trước, hình chiếu càng lớn chứng tỏ cho thế giới mà chuẩn bị tiếp xúc càng mạnh mẽ. Giống như Thần Quang Đại Lục, khi hình thành nơi giáp giới cũng không có chút động tĩnh nào, không ai nói gì về hình chiếu.
Tất nhiên bởi vì mấy chục dặm sương mù tạo thành Mê Huyễn Sâm Lâm khiến cho không ai có thể trông thấy cũng là một phần nguyên do, nhưng nghĩ kỹ lại thì phạm vi của hình chiếu rất nhỏ, ít nhất là so với cái hình chiếu che phủ cả một góc trời kia là rất nhỏ.
Mấy chục dặm, so với mấy trăm dặm tất nhiên là rất nhỏ rồi.
Cổ Thái Huyền lúc này thở dài nói.
“C·hết tiệt thật! Có càng nhiều sức mạnh thì càng làm được nhiều chuyện, lại càng hỗn loạn hơn”.
Trần Chi Mai trợn trắng mắt, hừ lạnh nói.
“Nhát cáy! Chính vì ngươi cứ sợ đầu sợ đuôi mới không làm nên việc gì đấy”.
Sau đó Trần Chi Mai thôi động lực lượng của bản thân, linh khí tràn vào trong cơ thể khiến cho xương cùng cơ bắp sau vai khẽ nhúc nhích. Sau đó, từ hai bên lưng liền bắn ra hai cột máu thịt, xé toạc lớp áo da thú của nàng.
Cơ thịt không ngừng nhúc nhích, cuối cùng tạo thành một đôi cánh giống như cánh dơi nhưng nó không có da lông, toàn bộ đều chỉ có xương cùng cơ bắp, nhìn đến có chút kinh dị.
“Các ngươi quá chậm, ta đi trước”.
Nói xong hai cánh khẽ động một cái, thân thể của Trần Chi Mai hóa thành một vệt tàn ảnh lao đi, trong phút chốc liền bay xa mấy nghìn thước. Đôi cánh không ngừng vũ động, tốc độ của Trần Chi Mai càng lúc càng nhanh, cuối cùng đạt đến chớp mắt liền bay xa mười bảy dặm.
Trần Chi Mai một người một đôi cánh, nhắm thẳng Đông Khâu.
Không bao lâu sau, một luồng phong bạo bắn thẳng tới, hình bóng lướt qua liền rẽ ra một rãnh sâu trên mặt biển, thôi tan nát nước biển tạo thành một đường kẻ dài.
Đột ngột, Trần Chi Mai ngừng lại, thân thể đứng vững ở trên không trung. Phong bạo phía sau chậm rãi kéo tới, cuồn cuộn như thủy triều thôi tung làn tóc của Trần Chi Mai, khiến cho tóc đen của nàng bay phấp phới.
Trước mặt Trần Chi Mai, Lý Quân Thiên không biết đã đứng đó từ lúc nào. Thanh lãnh, tĩnh lặng giống như đóa hoa sen vươn giữa bùn lầy, ngông nghênh không đọa phàm trần.
Lý Quân Thiên không phải cố ý thể hiện ra bản thân mình bất phàm, chỉ là khí thế tự nhiên của bản thân hắn liền như vậy, có một phần bá đạo, một phần ngông nghênh, ba phần phóng khoáng tự nhiên, năm phần bình lặng.
“Ngươi là Kiếm Ma?”
Trần Chi Mai chăm chú quan sát Lý Quân Thiên cuối cùng lên tiếng nghi vấn. Mặc dù nghe giống như hỏi nhưng cũng giống như khẳng định.
Lý Quân Thiên gật đầu, lại hỏi Trần Chi Mai.
“Ngươi là ai?”
“Trần Chi Mai”.
“Chưa từng nghe qua”.
“...”
Một hỏi một đáp, mấy câu liền đem lời nói đẩy vào trong ngõ cụt, không khí phá lệ lúng túng. Trần Chí Mai là bậc hào kiệt, không có xoắn xuýt chuyện này. Nàng lên tiếng.
“Cái kia là ngươi làm ra à?”
Lý Quân Thiên lắc đầu, biết được Trần Chi Mai hỏi về hình chiếu nhưng quả thật không phải Lý Quân Thiên làm ra, hắn cũng sẽ không lừa dối đối phương.
Trần Chi Mai gật đầu, cũng không nghi ngờ câu trả lời của Lý Quân Thiên mà lại hỏi.
“Vậy sao lại cản đường ta?”
Lý Quân Thiên không trả lời, lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi đến nơi đó làm gì?”
Trần Chi Mai không nói, đây là bí mật không thể dễ dàng truyền ra được. Khoảng cách với mục đích ước chừng trăm dặm mà thôi, thoáng chốc sẽ đến được, cho nên nàng không quá vội vàng.
Đối mặt với Lý Quân Thiên, Trần Chi Mai cũng hơi có hứng thú. Dù sao Kiếm Ma trong vòng một năm này sinh động như vậy, nàng nghe danh rất nhiều lần.
Đặc biệt chính là Lý Quân Thiên chém mù đôi mắt của Cổ Thái Huyền.
Nói thật, Trần Chi Mai rất không ưa thích đôi mắt của tiểu tử đó nhưng không làm gì được. Nhiều năm như vậy chỉ có thể đánh cái gần c·hết hoặc là đ·ánh c·hết nhưng không làm gì được.
Không nghĩ đến bị Lý Quân Thiên chém mù, còn để nàng rất hả giận.
Cả hai đều nêu câu hỏi, đều không trả lời, một người muốn đi một người ngăn cản đường đi. Không khí bình hòa, không có giương cung bạt kiếm nhưng trong nhất thời giống như không thể tránh được giao tranh.
Đã xác định không đánh không được, Trần Chi Mai cũng không than thở gì, lập tức vận chuyển công pháp. Trước kia bọn hắn bị vây tại võ giả tuyệt đỉnh, thân thể là bị gột rửa đắp nặn lại, không có nội lực chỉ có thể mượn lực lượng của thiên địa.
Nhưng từ khi phong tỏa bị gỡ bỏ, các phương hướng phát triển đã mưu tính từ trước của bọn hắn đồng loạt bùng nổ mạnh mẽ. Đồng thời, lực lượng của bọn hắn nhanh chóng tăng lên, luôn luôn ổn định tại giới hạn cao nhất của thiên địa.
Thiên địa mạnh mẽ, bọn hắn mạnh mẽ đuổi theo sau. Kỳ thực mỗi người ở Hộ Thiên Thuẫn đều chấp nhất bước ra con đường của mình, dù sao cũng là cao thủ hành đầu thiên hạ, không có ai cam nguyện để lực lượng bản thân bị thiên địa tùy ý an bài.
Cho nên, chỉ cần bọn hắn lĩnh ngộ đủ cao, lực lượng là vô hạn.
Tuy rằng lực lượng vẫn đến từ thiên địa, nhưng cách thức sử dụng không giới hạn tại mỗi thiên địa đại thế, lực lượng linh khí đơn thuần mà phụ thuộc vào người lĩnh ngộ.
Mà Trần Chi Mai tu luyện chính là công pháp nàng tự sáng tạo.
Vạn Thú Quyết.
Hạn mức của thiên địa không ngừng nâng lên, Trần Chi Mai đã có thể trực tiếp mượn đến lực lượng linh khí, không đơn thuần chỉ là thiên địa đại thế nữa. Nhưng nàng cũng không dùng linh khí thay cho nội lực, trái lại linh khí trực tiếp tràn vào trong thân thể, thôi động máu thịt của nàng sinh sôi biến dạng.
Tay trái biến thành cánh tay hắc viên, căng phồng to lớn phủ lên một lớp lông đen nhánh. Tay phải tuy cũng mở rộng ra nhưng kích thước không có khoa trương như tay trái, đổi lại hơi kéo dài ra gấp rưỡi, xương trắng mọc xuyên qua da thịt hình thành từng đầu gai nhọn, nhìn qua còn rất giống càng của bọ ngựa.
Đôi vai của Trần Chi Mai cũng hơi mở rộng, phủ lên một lớp lông màu đỏ hung tràn ra lực lượng cuồn cuộn ấp ủ ở bên trong.
Eo cùng lưng đồng dạng cất cao, tuy không phải nở rộng rất nhiều nhưng đổi lại hình dáng vẫn duy trì thon dài cân đối, giống như tăng lên tính dẻo dai rất nhiều.
Dọc xuống phía dưới, đôi chân của Trần Chi Mai cũng đột ngột to lớn lên rất nhiều, bởi vì có quần da thú che lấp nên không nhìn ra được hình dạng, nhưng đôi bàn chân co rút lại, các ngón chân mất đi để lộ ra một loại móng guốc giống như ngựa.
Ầm ầm!!!
Chiều cao của Trần Chi Mai từ không sai biệt lắm với Lý Quân Thiên, ước chừng một thước bảy trong phút chốc liền cất cao đến gần ba thước, có thể nói là lớn gấp đôi. Khuôn mặt của nàng không thay đổi nhưng đôi mắt đã không biết biến chuyển từ khi nào, bên trong mỗi con mắt đều có một đôi đồng tử, thâm thúy mà cổ lão lộ ra vô cùng dọa người.
Khí thế hung bạo từ trên người Trần Chi Mai hiện ra, trong nháy mắt liền để Lý Quân Thiên cảm nhận được giống như đối đầu với những mãnh thú chúa tể thiên địa.
Hai cánh sau lưng của Trần Chi Mai khẽ rung một cái, rõ ràng đập cánh cực nhanh lại giống như đứng yên không hề di chuyển, mắt thường khó mà bắt được. Trần Chi Mai cũng vì thế mà bắn thẳng đến trước mặt Lý Quân Thiên, tay phải vung ra một vết cắt.
Lý Quân Thiên hứng thú nhìn xem Trần Chi Mai biến hình, tay trái khẽ nâng lên, ngón trỏ duỗi ra điểm một cái.
Đinh đang!!!
Thiên địa lóe sáng như có kinh lôi chẻ ngang bầu trời.
Cánh tay bọ ngựa của Trần Chi Mai bị một đầu ngón tay chặn lại giữa không trung, đầu ngón tay thuôn dài, mảnh như trâm ngọc lại vững vàng tiếp lấy một chém này.
Lý Quân Thiên khẽ đẩy một cái, vô biên linh khí trong chớp mắt thổi đến, hóa thành cực lực đem Trần Chi Mai hất lui lại. Trần Chi Mai vươn ra tay trán đập xuống, đem linh khí bao phủ quanh người mình đập tan thành khói bụi.
Lông mày của nàng nhíu chặt lại, kinh ngạc nhìn Lý Quân Thiên. Nàng thế mà thua trong một cuộc so đấu lực lượng cùng tốc độ.
Cứ tưởng rằng Lý Quân Thiên chỉ thiện dùng kiếm, không nghĩ đến lực lượng cũng mạnh đến như vậy.
Lý Quân Thiên thì thông qua v·a c·hạm vừa rồi đã có thể ước chừng đến lực lượng của Trần Chi Mai. Thật sự thì cũng không hề yếu, ước chừng mạnh hơn Cổ Thái Huyền một chút, hơn sáu trăm vạn cân gì đó.
Nhưng Lý Quân Thiên lúc này đã xưa đâu bằng nay, hắn đột phá vào Hướng Thiên Cảnh, tuy rằng nói không có tăng lên rõ ràng nhưng Thần Thể lại tiến thêm một bước, lực lượng có thể phát ra cũng tăng thêm một bước.
Một ngón tay đẩy lui sáu trăm vạn cân, như vậy đã đủ rồi.
...
p/s: Cầu đề cử!!!