Chương 141: Trần Chi Mai
Sắc Dục Đọa Linh Thiên chính là tầng công pháp thứ tư của Hoan Mị Cực Lạc Công, tương ứng với Hướng Thiên Cảnh.
Chiêu thức, cũng đồng dạng phải đạt đến Hướng Thiên Cảnh mới có thể thi triển toàn vẹn.
Ngũ Cảm Hoan Lạc vừa thi triển, lập tức đem ngũ cảm của người khác mê hoặc, dẫn dắt vào trong hoan cảnh, nhấn chìm vào trong dục vọng mà kích thích người khác, để người ta hoàn toàn chìm đắm.
Người thường, thông qua ngũ cảm nhận thức thế giới. Ngũ cảm lần lượt là nhãn cảm, nhĩ cảm, tỷ cảm, thiệt cảm, cùng xúc cảm.
Ngũ cảm đối ứng với năm loại cảm nhận thông thường là sắc, thanh, hương, vị cùng xúc.
Mà ngũ cảm của một người bị mê hoặc, vậy thì coi như tước đoạt tương tác với thế giới, không thể phân biệt được ra giữa thế giới thật cùng ảo cảnh, hoàn toàn chìm đắm vào bên trong.
Đáng tiếc, Lý Quân Thiên lại không phải người thường, hắn là võ giả đồng thời cảnh giới cực cao. Người bình thường cũng không phải chỉ có ngũ cảm, người ta thường nói “lục căn” cho nên cảm ngộ ngoại giới còn phải bao hàm một yếu tố nữa.
Chính là “Ý”.
Người thường có thể không cần để tâm đến, “ý” của bọn họ rất mỏng manh, không có tác dụng gì. Nhưng võ giả đã lĩnh ngộ ra “ý cảnh” thì rất không tầm thường, càng không cần đề cập đến cấp bậc cảnh giới của Lý Quân Thiên hiện tại.
Hắn có thể sử dụng ý cảnh bao trùm trăm dặm, ý cảnh quét qua cảm nhận hết tất cả tự nhiên, giống như tận mắt nhìn nhận.
Cho nên chỉ mê hoặc ngũ cảm của Lý Quân Thiên không có tác dụng lắm, suy cho cùng thì ảo ảnh mê hoặc cũng chỉ là ảnh hưởng đến phương diện tinh thần, cho nên đối ứng với màn giao phong này, Lý Quân Thiên chỉ cần nghiêm túc điều động kiếm ý là có thể đột phá ảo cảnh xông ra.
Quả nhiên, không được bao lâu, quanh thân Lý Quân Thiên liền xoay chuyển một vòng kiếm ý lôi kéo cương khí cùng cương khí xoay chuyển, cuối cùng tất cả cương khí màu hồng của Tường Vi đều bị thổi tan.
Lý Quân Thiên run run mí mắt, khẽ chép miệng một cái, lại liếc Tường Vi cuối cùng nói.
“Ảo cảnh không tệ, nhưng ngươi không nghĩ đến người có lục căn sao?”
Tường Vi mỉm cười lắc đầu nói.
“Có ý nghĩ nhưng không có pháp môn cụ thể, hiện tại chỉ có thể nghĩ đến ngũ cảm mà thôi”.
Lý Quân Thiên gật đầu, lại nhắm mắt. Ý tứ chính là không muốn bị làm phiền. Tường Vi cười cười, đồng dạng xoay chuyển thân thể, nằm lắc lư trên ghế dựa tỏa ra mười phần mị hoặc.
Lý Quân Thiên nói một câu không tệ, Tường Vi đã rất vui vẻ. Chiêu thức của nàng không tệ, Lý Quân Thiên chỉ có thể dùng lực phá pháp chứng tỏ đối mặt với người khác sẽ không dễ bị phá giải như vậy.
Lý Quân Thiên vừa rồi chỉ lâm vào ảo cảnh trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng bên trong ảo cảm thì đã qua một quãng thời gian chừng nửa giờ. Mặc dù không muốn nói, nhưng ngũ cảm bị dụng vọng nhấn chìm khiến cho thế giới trở nên vô cùng chân thật.
Đáng tiếc chỉ là sắc dục. Lý Quân Thiên bất quá trông thấy một bóng hình nữ tử mơ hồ, dáng người hoàn mĩ ẩn tàng trong sương mờ, không thể trông thấy rõ ràng.
Bóng hình kia vô cùng mê người, giọng nói ôn nhu như ôn tuyền róc rách, hương thơm ngào ngạt để lòng người rạo rực. Nhưng từ đầu đến cuối không thể nhìn đến rõ ràng, bóng dáng kia không có đến gần Lý Quân Thiên.
Đợi nửa giờ, Lý Quân Thiên thử mấy loại biện pháp thoát ra ngoài nhưng không làm được, chỉ có thể sử dụng kiếm ý để thoát ra ngoài.
Càng kỳ quái chính là tinh thần của hắn quá mạnh, có thể nhận thức được bản thân đang trong ảo cảnh, có chút tương tự với việc chìm đắm trong giấc mơ, biết mình đang mơ nhưng chỉ có thể điều khiển chính mình hoạt động mà không thoát ra được.
Cho nên nhận thức của Lý Quân Thiên sẽ không có vấn đề gì, càng không có chuyện bị lừa dối. Vậy mà từ trong ảo cảnh đi ra, Lý Quân Thiên lại có chút bận tâm.
Bóng hình kia...nhìn thế nào cùng bản thân hắn rất tương tự???
...
Cùng lúc đó ở núi Mã Yên, sơn cốc ẩn sâu trong rừng núi.
Lý Thanh Thanh thu xếp sau đó vội vàng lên đường, cuối cùng đi đến nơi tất cả mọi thứ bắt đầu khi nàng đạp vào giang hồ này. Đứng ở trên mặt hồ, Lý Thanh Thanh xoay người ngước mắt nhìn về phía đông bắc, thấy được chân trời treo lên sơn hà đồ sộ, trái tim của Lý Thanh Thanh đột ngột thịt chặt.
Cảm giác đau nhói xông thẳng đỉnh đầu, sắc mặt trong chớp mắt tái nhợt, hô hấp từng ngụm trống rỗng.
Qua một hồi lâu, nàng mới nâng lên thân thể, vừa rồi đau đớn đến bản thân co rúm lại, bây giờ mới có thể đứng thẳng lên.
Lý Thanh Thanh bây giờ linh lung như thủy tinh, thiếu nữ thanh xuân tịnh lệ lại vô cùng hoạt bát đáng yêu. Nhưng khuôn mặt cùng khí chất luôn cố gắng giữ lấy bình tĩnh, tiêu trừ cảm giác hoạt bát, trái lại toát ra một loại kiêu ngạo lãnh đạm.
Hiển nhiên, bắt chước người nào đó.
Lý Thanh Thanh thở dài một tiếng, mi tâm ẩn ẩn có lam quang lưu chuyển giống như có một cái ấn ký tiềm tàng tại nơi đó. Nàng khẽ lẩm nhẩm một câu rồi xoay người đi sâu vào bên trong sơn cốc.
“Thiên Linh Đại Lục? Có hơi gấp, hi vọng kịp thời”.
...
Bạch Ngâm Giang, sóng sông cuồn cuộn lật lên từng đầu sóng bạc. Một con sóng nhô cao như cột nước bắn thẳng lên trời.
Từ Trường Khanh đứng trên đầu sóng, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía hư ảnh sơn hà phía bầu trời. Lông mày của Từ Trường Khanh nhăn chặt lại, lẩm nhẩm.
“Tên khốn nào lại làm ra động tĩnh lớn như vậy?”
Nhưng một hồi lâu sau, Từ Trường Khanh thở dài một hơi, lông mày giãn ra. Thân thể của hắn mờ nhạt, cuối cùng tiêu tán, trở về trong dòng sông. Trong lòng đã mặc kệ, đồng thời chửi thầm.
“Mặc kệ, ta còn đang trọng thương chưa lành đây. Trời sập xuống có người cao chống đỡ, thế gian cũng không phải mình mạnh nhất”.
...
Bắc Cực Châu, cách Dục Hoan Đô. Mỹ Công Tử chạy ra khỏi thành trì, ngự không bay lên hóa thành lưu tinh bay về phương xa, tốc độ nhanh như gió lốc cuồn cuồn không lưu lại bóng hình.
Ba người đứng trên không trung, thấy bóng người này bay lên liền lập tức đồng hành bay đi.
Bốn người, không phải ai khác chính là nguyên lão của Hộ Thiên Thuẫn, Mỹ Công Tử Dương Thái Hòa, Võ Thánh Cổ Thái Huyền, Đạo Nguyên Trương Vô Cực, còn có vị nguyên lão cuối cùng của Hộ Thiên Thuẫn.
Thú Vương – Trần Chi Mai.
Trần Chi Mai là một nữ tử, làn da ngăm đen, tóc buộc cao trên trán đội một cái vòng bạc, thân khoác áo da báo phô diễn cơ bắp giống như thép luyện.
Nàng thấy Dương Thái Hòa chạy ra, liền hùng hùng hổ hổ mắng chửi.
“Mẹ kiếp! Có cơ hội ra ngoài ngươi đều không chờ đợi được đến nơi này cởi quần đúng không?”
Trần Chi Mai nâng lên cánh tay, cánh tay nổi lên từng khối cơ bắp tinh mỹ như thép luyện thành, lúc này cánh tay đột ngột phình to một vòng, cánh tay lớn bằng cả thân thể của nàng.
Từng sợi cương mao giống như kim châm cong v·út chằng chịt phủ kín cánh tay, lòng bàn tay mọc ra một lớp gân dày, móng tay hơi co nhọn lại thuôn thuôn cong cong, rất tương tự với cánh tay của cự viên.
Một cánh tay đập xuống, bàn tay che khuất ánh nắng. Cổ Thái Huyền vội vàng tiến lên, tay trái vận lực đem cánh tay của Trần Chi Mai kéo ngưng lại trên không trung, tránh cho nàng thật sự đập xuống, đồng thời nhanh chóng lên tiếng.
“Trần tỉ chớ giận, trước làm chính sự”.
Trần Chi Mai hừ một tiếng, thu cánh tay lại quay trở về trạng thái bình thường. Không thể không nói, vóc dáng của Trần Chi Mai rất tốt, cơ thể săn chắc khỏe mạnh, khí thế bá đạo phóng khoáng.
Cổ Thái Huyền ra mặt, Trần Chi Mai liền không tính toán nữa, một lòng lên đường. Cổ Thái Huyền mặc dù lưu truyền truyền thuyết “Võ Thánh” nhưng năm đó khi chưa đột phá “võ giả tuyệt đỉnh” thì trong lúc xông xáo giang hồ vẫn có một lần gặp phải đối thủ.
Cổ Thái Huyền từng bị Trần Chi Mai đuổi theo một đường, đè lên đánh.
Trần Chi Mai là cao thủ luyện thể, không tu nội lực mà chỉ tu luyện thân thể. Rèn luyện thân thể đến tận cùng, đuổi đánh Cổ Thái Huyền, về sau đánh đến có đi có về.
Chỉ có sau khi Cổ Thái Huyền đột phá “võ giả tuyệt đỉnh” thì mới thắng được Trần Chi Mai một lần.
Nhưng Trần Chi Mai cũng rất hung ác, lấy máu dã thú rèn luyện thân thể, đột phá vào tuyệt đỉnh, lại một đường tăng mạnh. Cuối cùng phí mười mấy năm tìm đến không gian bản nguyên, tìm ra Cổ Thái Huyền rồi đánh cái gần c·hết.
Cho nên Cổ Thái Huyền chỉ có thể gọi nàng là “Trần tỷ”.
Là một nhân vật hung ác.
...
p/s: Cầu đề cử!!!