Chương 140: Sắc Dục Đọa Linh Thiên
Trên trời hiện lên cảnh tượng hùng vĩ, hai mảnh đại lục giống như áp sát vào nhau chuẩn bị đổ sập xuống, từ trên trời va tới mặt đất. Từng dãy núi bờ sông, cành cây ngọn cỏ đều hiện ra vô cùng rõ ràng.
Đồng thời ở phía xa xa của dãy núi, giống như khoảng cách mấy nghìn dặm, từng tòa kiến trúc đen tuyền thẳng tắp, vuông vức xuyên thẳng bầu trời, giống như từng tòa tháp cao đâm lên, chi chít tương tự vô số cánh tay đang bắt về thương khung.
So sánh với sơn hà, kiến trúc lộ ra rất nhỏ bé, rất mờ nhạt, hiếm ai có thể để ý đến được. Tất nhiên ngoại trừ Lý Quân Thiên.
Hắn chỉ nhìn lướt qua một chút, mặc dù cảnh tượng lần này tương đối hùng vĩ nhưng không khác nơi giao giới với Thần Quang Đại Lục quá nhiều, khác biệt chủ yếu là phạm vi. Ngoài ra lực lượng không gian đang không ngừng bóp méo cùng lôi kéo.
Cuối cùng cũng chỉ có lực lượng quy tắc đang không ngừng vuốt thẳng cùng hội tụ, giống như muốn tụ vào cùng một điểm rồi phá tan nơi ngăn cách hai thế giới.
Theo lực lượng quy tắc không ngừng bị vuốt thẳng, thiên địa đại thế không ngừng đan xen, hình ảnh càng lúc càng rõ ràng, nhưng muốn đạt đến khả năng đi xuyên qua thì không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
Ít nhất trong thời gian ngắn là không có tác dụng gì, chỉ có thể coi như ảo ảnh để nhìn xem.
Lý Quân Thiên thu hồi tầm mắt, không biết hắn đã đi đến bên cạnh Nhất Thần từ lúc nào, đồng tử hiện ra hình kiếm giống như có thể nhìn xuyên lớp hắc vụ đang nhộn nhạo này khóa chặt đồ vật mà Nhất Thần vừa ném vào.
Món đồ kia lúc này đã biến dạng, đáy vẫn là hình tam giác nhưng Vô Giới Trụy vậy mà kéo ra, mũi nhọn chỉ ra ngoài, vuông góc với đáy tam giác, lơ lửng treo lên.
Lực lượng không gian vặn vẹo đến cực hạn, lôi kéo lấy lực lượng quy tắc hóa thành từng sợi tơ dài quấn xung quanh, từng sợi lực lượng quy tắc ẩn trong không gian giống như bị đốt đến cháy sáng, tỏa ra quang huy rực rỡ.
Lý Quân Thiên thu hồi tầm mắt, lên tiếng hỏi.
“Thế là xong rồi?”
Nhất Thần kích động nhìn đăm đăm đến làn sương mù, đột nhiên nghe đến giọng nói của Lý Quân Thiên liền bị dọa đến giật nảy cả mình. Đưa mắt nhìn sang, liền thấy được dung nhan tuyệt sắc thanh lãnh kiêu ngạo.
Nhất Thần thở dài nói.
“Còn phải chờ một thời gian”.
“Bao lâu?”
“Chắc khoảng ba tháng”.
Lý Quân Thiên gật đầu, suy nghĩ một chút cuối cùng hỏi một câu.
“Vật kia gọi là gì?”
Nhất Thần nghĩ nghĩ liền nói.
“Thiên Linh Môn”.
Lý Quân Thiên không lên tiếng nữa, thân hình biến mất giữa biển, chớp mắt liền trở về đến lầu gỗ.
Nhất Thần đương nhiên nhìn theo không kịp, hắn định lợi dụng thời gian ba tháng để khôi phục lại trạng thái bản thân. Đồng thời, ba tháng này, khu vực này sẽ chậm rãi tiếp giáp đến Thiên Linh Đại Lục, linh khí sẽ nhanh chóng nồng nặc lên.
Tu luyện tại đây so với Thương Võ Đại Lục chính là làm ít công to, hiệu quả cực tốt.
Nhặt đến chỗ tốt, không phải chỉ có mình Nhất Thần.
Lý Quân Thiên đi rồi quay lại, tiếp tục vuốt thẳng y phục nằm lắc lư ở trên ghế, kiếm khí đảo qua tùy ý đem dây buộc tóc chặt đứt, tóc trắng chảy xuống phủ qua vai, mượt mà mềm mại.
Không hiểu thấu, cảnh giới tăng lên thật nhiều, thân thể cũng tu luyện đến cấp bậc Thần Thể nhưng từ đầu đến cuối mái tóc của Lý Quân Thiên cũng không trở lại, một màu bạc trắng mềm mại như tơ lụa.
Lý Quân Thiên nhu nhu tĩnh tĩnh nằm trên ghế, lông mi dài hơi run run khép lại, chìm vào trong suy tính.
Linh khí từ hắc vụ truyền đến, ảo ảnh nhanh chóng mở rộng, linh khí dần dần trở nên nồng đậm hơn một chút. Tốc độ rất chậm, nhưng có thể cảm ứng đến rõ ràng.
Thiên Linh Đại Lục linh khí vô cùng nồng đậm, so với trong không gian bản nguyên của Thần Quang Đại Lục còn đậm đặc gấp mấy lần, lúc này chỉ là hơi tán dật một chút linh khí đến cũng lập tức nâng cao nồng độ linh khí lên.
Tất nhiên, muốn chia đều linh khí hai đại lục lên còn phải trải qua năm tháng rất dài.
Tường Vi lúc này đột phá đã đạt đến giai đoạn mấu chốt, linh khí quanh thân chậm rãi xoay quanh, tích lũy đến gần cơ thể nàng, khiến cho linh khí bao phủ trong lầu gỗ nhanh chóng đậm đặc lên.
Trong nhất thời, Lý Quân Thiên có thể cảm nhận được nó tương đương với một nửa lượng linh khí trong không gian bản nguyên. Lý Quân Thiên động động ngón tay một cái, mái che của lầu gỗ trong phút chốc tiêu tan hết kiếm ý, biến thành linh khí.
Linh khí tự nhiên không mang theo một điểm tạp ý. Đám linh khí này bị Lý Quân Thiên dùng năm phút cưỡng ép bắt đến, bây giờ bị hắn giải phóng ra lập tức khiến cho nồng độ linh khí tăng lên gấp đôi.
Đã đầy đủ cho Tường Vi đột phát đến Hướng Thiên Cảnh.
Ầm!!!
Giống như kinh lôi ngang trời, có thứ gì đó bị phá vỡ, chấn động từ trên người Tường Vi truyền ra. Không phải thật sự xuất hiện âm thanh nhưng mỗi người đều có thể cảm nhận được nàng đã phá tan thứ gì đó, linh khí quanh thân thể nhanh chóng bị hút vào trong người.
Cương khí trên người Tường Vi nổi lên, giống như ánh lửa hồng phấn cuồn cuộn, linh khí giống như dầu hỏa cấp tốc bị đốt cháy, khiến cho ngọn lửa càng lúc càng lớn.
Hồng hỏa cuồn cuộn, cất cao mất trăm trượng. Lý Quân Thiên giống như không cảm nhận được cái gì, vẫn nhẹ nhàng lung lay ghế dựa, hai chân buông xuôi nhưng hơi cách mặt đất một chút, không lo lắng sẽ bị ngọn lửa thiêu đến.
Tốc độ luyện hóa linh khí của Tường Vi so ra mà vượt qua Lý Quân Thiên rất nhiều. Một phần là tinh thần hồn lực nồng đậm, một phần chính là vì linh vật bị luyện hóa ở bên trong.
Linh vật vốn có thể luyện hóa linh khí thành linh lực, cả hai điều kiện kết hợp lại khiến cho tốc độ luyện hóa linh khí của Tường Vi cất cao một bước, so với Lý Quân Thiên còn nhanh hơn.
Nhưng tính toán kỹ càng, khả năng cưỡng đoạt linh khí còn không so lên được Lý Quân Thiên. Dù sao cách thức luyện hóa linh khí của linh vật vẫn rất ôn hòa, không có bá đạo cường thế như kiếm ý của Lý Quân Thiên.
Tường Vi bước vào Nạp Linh Kỳ, cương khí cấp tốc bành trướng lên một lượng vô cùng lớn.
Không biết trải qua bao lâu, hồng quang chậm rãi yếu bớt, le lói cuối cùng hoàn toàn dập tắt. Tường Vi từ từ mở mắt, ánh mắt trong suốt bình tĩnh nhưng có hồng quan ướt át mang theo vô tận mị lực.
Hoan Mị Cực Lạc Công tuy rằng mị lực bắn ra bốn phía câu lên sắc dục của người khác, nhưng nội tâm của người tu luyện phải một mảnh bình tĩnh, nếu như động tình chắc chắn sẽ bị công pháp phản phệ, dục hỏa công tâm nhấn chìm bản thân, tự đem bản thân đốt c·hết.
Cho nên đừng nhìn Tường Vi ở vẻ bề ngoài tiếu tiếu mị mị, muốn để nàng động tâm thật sự là chuyện không thể nào, so với băng sơn mĩ nhân còn khó mà lay động hơn.
Thu hồi cương khí quanh thân, Tường Vi nhìn quanh một lượt, ánh mắt nhìn đến Lý Quân Thiên liền có linh quang trong mắt lóe lên, nhu tình hơi tràn ra, khóe miệng mỉm cười. Nàng cong người đứng dậy, giống như một đóa hoa nở rộ tiến lại gần Lý Quân Thiên.
“Ta thành công”.
Lý Quân Thiên liếc nàng một cái, lại nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói.
“Vững chắc cảnh giới đi, ba tháng sau có thể đi đến bên kia”.
Tường Vi gật đầu, lại ngưng tụ ra một cái ghế tựa nằm ở bên cạnh Lý Quân Thiên, bắt đầu nghỉ ngơi vừa vững chắc cảnh giới. Kỳ thực ở Vọng Thiên Cảnh thì Tường Vi đã có thể luyện hóa lấy linh khí, nhưng đột phá vào Hướng Thiên Cảnh thì hấp thụ tự nhiên hơn, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Vị trí mà Tường Vi mới đột phá, hiện tại nhìn lại đã hình thành một khu vực võng xuống, hiển nhiên là bị Tương Vi luyện hóa thành linh khí, c·ướp đoạt mất. Lý Quân Thiên đối với chuyện này cũng không thèm để ý, gian phòng bất quá là một chỗ ngừng lại nghỉ ngơi thôi.
Tường Vi không đem vị trí luyện hỏng khiến cho hắn rơi xuống mặt biển là được rồi, Lý Quân Thiên không phải rất quan tâm.
Nhu cầu về linh khí của Lý Quân Thiên không lớn, lượng cương khí của hắn rất hùng hồn, lại thêm cảnh giới đạt đến Đoạt Linh Kỳ cho nên bỏ chút linh khí chẳng đáng là gì, hắn cũng không thật sự tổn thất linh khí.
Đồ miễn phí, hao tổn không tiếc.
Tường Vi đồng dạng năm xuống, nhưng giống như nghĩ đến cái gì liền quay sang nhìn Lý Quân Thiên, thủ thỉ đầy khiêu gợi nói.
“Đúng rồi, đột phá xong ta liền có thủ đoạn này hay lắm”.
Lý Quân Thiên hơi hiếu kỳ nhìn sang, ánh mắt mặc dù lạnh nhạt nhưng không thể phủ nhận rằng thủ đoạn của Tường Vi nêu ra vẫn rất đáng để hắn lưu ý. Dù sao trước đây đã bị ăn “thiệt thòi” một lần.
Tường Vi câu lên khóe miệng, thấy Lý Quân Thiên nhìn sang liền vui vẻ nói.
“Ngươi nhìn”.
Vừa nói, Tường Vi liền vung tay lên bắn ra cương khí giống như bụi phấn hồng thấu bao phủ không trung.
Hoan Mị Cực Lạc Công – Sắc Dục Đọa Linh Thiên – Ngũ Cảm Hoan Lạc.
...
p/s: Cầu đề cử!!!