Chương 139: Hải thị thận lâu
“Tướng công, cũng làm cho ta một cái”.
Tường Vi từ trong ngỡ ngàng đi tới hâm mộ, sau đó quang đến mị nhãn, cất tiếng nũng nịu với Lý Quân Thiên. Thậm chí là đi dến phía sau lưng, tay ngọc thon dài khoác lên bản vai hắn, khẽ nhấn, đồng thời còn cúi người thủ thỉ bên tai.
Lý Quân Thiên híp híp mắt giống như muốn đi ngủ, chịu không được Tường Vi làm ồn ào liền khoát khoát tay.
“Được rồi đừng làm ồn. Ngươi mau đột phá đi đừng léo nhéo”.
Tường Vi cau cau mũi nhưng không có cách nào, vận dụng một đoàn cương khí hóa thành một cái ghế không sai biệt lắm, ngồi lên. Cương khí mang theo sắc hồng hơi le lói nhưng cũng nửa trong suốt, cảm giác thì không khác biệt nhưng màu sắc nhìn ra được không quá chân thật.
Không có cách nào, cương khí vốn là như thế.
Hóa hư thành chân, từ hư ảo biến thành chân thật, ở trên mặt cảm giác không có khác vật thật nhưng từ trên phương diện “nhìn” thì hơi không đủ sức.
Tường Vi đồng dạng nằm đong đưa ghế dựa một chút, cảm thấy toàn thân thư thái cuối cùng lâm vào trong suy tư.
Đột phá, cũng không phải không được.
Hoan Mị Cực Lạc Công tầng thứ tư đã được nàng nghĩ kỹ, nhưng có mấy phần chưa hoàn mỹ lắm, thậm chí so với mô tả của Lý Quân Thiên có nhiều sai lệch.
Nàng đang làm cân đối cùng suy tính xem nên đi theo phương hướng nào, phương hướng nào càng có lợi hơn. Nàng đã suy tính cảnh giới này một thời gian không ngắn, nhưng so với Lý Quân Thiên thì thiếu đi một chút toàn diện.
Đặc biệt là độ khó, cách đột phá khó hơn Lý Quân Thiên đề ra mà tác dụng..cũng không thể rõ ràng như Hướng Thiên Cảnh. Chưa đột phá, chưa đào móc làm sao có thể biết rõ được diệu dụng của cảnh giới đó.
Không biết suy tính bao lâu, Tường Vi ngồi thẳng dậy, ghế dựa dưới người biến thành một chiếc ghế vuông, nàng xếp bằng ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng hít sâu một hơi khiến cho ngọc phong càng thêm ngạo nghễ.
Hơi căng thẳng.
Chuẩn bị đột phá!
...
Bốn ngày qua đi, Nhất Thần rèn luyện viên thủy tinh lớn kia, đem tất cả lực lượng không gian luyện ra ngoài, chảy thành một dòng giống như nước. Đem lực lượng không gian truyền vào trên Cửu Linh Bàn, lại lấy ra đống bùn đã luyện ra từ lúc trước, bắt đầu luyện chế.
Cửu Linh Bàn trực tiếp bị Nhất Thần rèn luyện, cuối cùng chia ra chín khối, dung nhập đống bùn kia lên, lại gia nhập lực lượng không gian, đem các đường hoa văn đổ đầy, khiến cho hoa văn chỉ toàn lực lượng không gian.
Tiếp đó chính là đóng lò, rèn luyện, đem các phần dung hợp lại. Từng đạo thủ quyết đánh ra linh khí, khiến cho các mảnh ghép co rút lại, khứ hư tồn tinh cuối cùng lắp ráp lại với nhau.
Cửu Linh Bàn so với trước không nhỏ hơn là bao nhiêu nhưng chất lượng tăng lên rất nhiều, thậm chí là nặng hơn gấp mấy lần.
Một trận luyện chế, cuối cùng Nhất Thần mới đem Vô Giới Trụy dung nhập vào bên trong, Vô Giới Trụy đặt ở chính giữa nhưng cũng không hoàn toàn ráp vào mà giống như treo lơ lửng ở bên trong.
Cửu Linh Bàn đã biến thành bộ dáng hình tam giác, ba góc căng ra, mỗi cạnh dài bảy tấc, không phải thẳng tắp mà hơi có độ vòng.
Trọn vẹn bảy ngày, cuối cùng đem đồ vật luyện ra ngoài.
“Luyện xong?”
Lý Quân Thiên rung rung mi mắt, nhẹ nhàng mở ra, khuôn mặt thanh thuần, ánh mắt tịnh lệ trong suốt.
Đồ vật bày ở nơi kia, ba cạnh giống như tam giác, chính giữa treo lấy Vô Giới Trụy nhưng bên trên chằng chịt hoa văn, rõ ràng không có nối dính vào nhau nhưng lại mang cảm giác rất liền mạch, giống như đã nối liền.
Đồng thòi, từ xa nhìn lại, cảm giác không gian giống như bị chồng chất lên, cho dù nhìn từ bất cứ góc độ nào đều chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh giống hệt nhau, tựa như nó chỉ có một mặt.
Sắc mặt của Nhất Thần tái nhợt, giống như luyện chế vật này hắn đã tiêu hao bảy mươi năm chứ không phải là bảy ngày, toàn thân tiều tụy đồi phế xuống, khuôn mặt hiện lên rất nhiều nếp nhăn, trắng xám tiêu điều.
Nhất Thần vội vàng ngồi xuống, hấp thu linh khí khôi phục lại bản thân.
Không có đan dược gì, Nhất Thần trước kia là có đan dược khôi phục linh lực nhưng đã dùng hết từ lâu rồi, hiện tại chỉ có thể hấp thụ linh khí trong tự nhiên để khôi phục.
Linh khí mỏng manh, không biết phải khôi phục đến ngày tháng năm nào.
Dạ Oanh cùng Ảnh chuyên chú hộ pháp ở bên cạnh, lúc này Ảnh thấy Lý Quân Thiên nhìn lại, lưỡng lự một chút không biết có nên tiến lên không, cuối cùng vẫn đứng vững ở trên mặt tinh thể, không nhúc nhích.
Một ngày sau, Nhất Thần khôi phục một chút, còn lâu mới đạt đến trạng thái đỉnh phong nhưng đạt đến tình trạng tạm ổn.
Nhưng Nhất Thần đã có hơi không kiên nhẫn, đã chờ đợi mấy trăm năm, cơ hội về nhà ở ngay trước mắt khiến hắn không thể chờ được.
Tay trái nâng đồ vật, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía biển xa, sắc mặt nghiêm nghị trong mắt lại ẩn chứa chờ mong.
Ảnh cùng Dạ Oanh đứng sau lưng hắn, một trái một phải. Đột nhiên, Ảnh xoay người, bạch quang trên thân bùng lên mạnh mẽ.
Hắn vung tay lên một cái, xiềng xích trắng sáng đầy trời, linh lực hóa thành xiềng xích muốn trói buộc lên. Nhưng xiềng xích treo giữa không trung, tung bay vắt ngang trời, từ trong không gian bên này móc về không gian phía đối diện.
Mà xiềng xích vừa mới mắc xong, bên cạnh Ảnh liền xuất hiện một bóng người, váy dài trắng sáng tử ti đan xen, bên ngoài khoác lên một chiếc áo đen, tóc dài trắng bạc như thác buộc cao đuôi ngựa.
Lý Quân Thiên ngoại trừ mặc váy trắng loáng thoáng tơ tía, bên ngoài khoác mặc y, tóc trắng buộc đuôi ngựa cao khiến cho chùm tóc chảy xuống đến eo.
Mũi ngọc thẳng tắp ngông nghênh, ánh mắt bình tĩnh không lộ cảm xúc ba động, hai tay chắp sau lưng đẩy ra ngọc phong thẳng tắp, đứng ngạo nghễ trên mảnh tinh thể. Giống như một đóa hoa hồng trắng nở rộ trên một mảnh lá xanh, nổi bật không che giấu được.
Mặc cho y phục thanh nhã, tóc buộc gọn gàng nhưng Lý Quân Thiên đứng đó vẫn toát ra khí chất kiều mị để người nhìn mà ghé mắt.
“Ngươi!!!”
Ảnh xoay người kinh nghi, giọng nói khàn khàn giống như kim loại ma sát nhưng vẫn có thể nghe ra ý thất thố trong đó.
Lý Quân Thiên đang đưa lưng về phía Ảnh, hoặc nói chính xác là hắn đã bước qua trước mặt Ảnh, đi về phía Nhất Thần.
“Làm xong?”
Nhất Thần co rúm da mặt, tình trạng của hắn không quá tốt, không muốn xung đột với Lý Quân Thiên. Dạ Oanh lúc này tiến đến chắn ở phía trước, vội vàng nói.
“Này này, ngươi muốn làm gì?”
Lý Quân Thiên liếc Dạ Oanh một cái, lần trước còn không chém c·hết được Dạ Oanh trong trạng thái hắc ảnh kỳ dị kia. Nhưng lần này, Lý Quân Thiên có thể cảm ứng được từng sợi linh lực đan xen, pha lẫn lực lượng quy tắc bao trùm lên.
Nhìn rõ, liền có thể đánh trúng.
Lý Quân Thiên hơi nhấc lông mày một cái, cương khí trên thân bắn ra trực tiếp đánh trúng vào trên người Dạ Oanh. Không để trạng thái của nàng có thể tránh né được công kích, Dạ Oanh trực tiếp bị đập bay.
Giống như chỉ cần một ánh mắt liền có thể đem Dạ Oanh đạp bay ra mấy trăm thước, không thể phản kháng, không thể né tránh.
Suy đi tính lại, Dạ Oanh bất quá mới bước vào Linh Cố Cảnh mà thôi. So với võ đạo, người tu luyện linh pháp không phải chú trọng về mặt lực lượng, hoặc nói chính xác thì lực lượng của bọn hắn khó mà đối ứng với võ giả cùng cảnh giới.
Chỉ trừ một chút cá nhân đặc biệt, xét trên đại thể mà nói thì lực lượng của võ giả đều vượt trội hơn người tu luyện linh pháp.
Cho nên chênh lệch một đại cảnh giới, Lý Quân Thiên chỉ cần dùng một ánh mắt liền đem Dạ Oanh đánh bay, nhất là Dạ Oanh còn không kịp phản ứng, không phòng thủ được.
Lý Quân Thiên chỉ là vẩy lông mày một cái thôi, cũng không nhìn nhiều, bước ra hai bước liền đi đến trước mặt Nhất Thần, ánh mắt lướt qua chăm chú lên vật mà Nhất Thần vừa luyện chế ra.
Nhất Thần nghiêm mặt lại, trong lòng căng thẳng đề phòng, giống như một con nhím cảm nhận được uy h·iếp mà xù lông lên, chuẩn bị t·ấn c·ông bất cứ lúc nào.
“Ngươi! Muốn làm gì?”
Không thể không căng thẳng, cũng không cần nghi ngờ quyết tâm của Nhất Thần. Nếu như Lý Quân Thiên dám động đồ vật này, hắn sẽ liều mạng.
Dốc hết tất cả cũng phải ngăn cản Lý Quân Thiên lấy đồ vật của hắn.
Lý Quân Thiên quan sát kỹ một lượt, hỏi Nhất Thần.
“Đồ vật này dùng như thế nào?”
Nhất Thần: ???
Đồ vật này la của ta, ngươi hỏi cách dùng làm gì?
Nhất Thần im lặng, không biết lên tiếng từ đâu. Cuối cùng, hắn lo lắng mình còn không lên tiếng nữa thì đồ vật sẽ thật sự bị Lý Quân Thiên c·ướp đi. Hắn vội vàng nói.
“Đi đến khu vực vách không gian liền có thể kích hoạt lực lượng không gian vận chuyển”.
Lý Quân Thiên gật đầu, lạnh nhạt nói.
“Vậy không làm đi? Ngươi chờ cái gì?”
Nhất Thần: “...”
Người nhìn chằm chằm bọn ta, cũng nhìn chằm chằm đồ vật của ta, ta làm sao dám yên tâm đi làm.
Trong lòng hùng hùng hổ hổ, ngoài mặt không thể hiện ra cái gì. Nhất Thần gật đầu một cái nâng lấy đồ vật tiến lên, đi về phía biển xa, đến khu vực bị mê vụ bao phủ.
Không phải đi vào trong mê vụ mà chỉ đứng ở phía ngoài. Vùng mê vụ này chính là phía ngoài rìa của thế giới, hỗn hợp lực lượng không gian, lực lượng thế giới cùng với lực lượng hư vô.
Không chỉ có không gian vặn vẹo, nguyên tố vặn vẹo, quy tắc thế giới không bằng phẳng không ổn định cho nên người đi vào trong hắc vụ liền thường một đi không trở lại.
Khó mà vừa đi vừa về được, cho nên rất nhiều người đều đi vào giống như đá chìm đáy biển.
Nhất Thần đẩy đồ vật vào trong sương mù, linh lực đánh vào trên đồ vật, đem nó kích hoạt lên.
Toàn bộ hắc vụ cuồn cuộn nổi sóng, quy tắc trong thiên địa đột ngột bị kéo căng lên, lực lượng không gian cất cao mấy vạn dặm, toàn bộ bầu trời đều nhấc lên gợn sóng giống như mặt biển trong veo.
Vô cùng phong cảnh, núi cao sông dài, cây cao hồ lớn hiện ra, chiếu rọi toàn bộ thế giới. Giống như lắp đặt một bức tranh sơn hà dài rộng mấy vạn trượng khiến cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy.
Ngày này, toàn bộ Thương Võ Đại Lục đều có thể nhìn đến, nhất thời lâm vào trong khủng hoảng.
Lo lắng, sơn hà hùng vĩ treo ở phía chân trời kia đột nhiên đổ xuống, đem bọn hắn đè c·hết.
Cả thế giới, người người kinh hoảng cùng bất an.
...
p/s: Cầu đề cử!!!