Chương 138: Chờ
Nhất Thần bắt lấy Vô Giới Trụy, ánh mắt có chút kỳ dị nhìn về phía hai người Lý Quân Thiên, trong lòng giấu lấy nghi hoặc cùng đề phòng nhưng lập tức rời đi, thật sự chuẩn bị động thủ luyện chế Vô Giới Trụy.
Lý Quân Thiên thu hồi khí thế của mình, cũng không tiếp tục đem kiếm ý trải rộng ra xung quanh làm gì, lãng phí sức lực không cần thiết.
Tuy rằng lãng phí không bao nhiêu, càng sẽ không mệt mỏi nhưng phạm vi mà kiếm ý bao phủ, tất cả gió thổi cỏ lay đều bị hắn cảm nhận được, quá mức nhức đầu.
Lý Quân Thiên cũng không phải kẻ cuồng nhìn lén, không có việc gì hắn sẽ không muốn đi nhìn nhìn ngó ngó mọi thứ xung quanh.
Hắn nghĩ nghĩ, tính toán cũng chỉ có Tường Vi tiếp cận cảnh giới của mình nhất, tuy rằng tu luyện hơi không giống nhưng vẫn có thể sử dụng được. Căn cơ võ đạo của Tường Vi là bị “nhét vào” nhưng cũng không đồng nghĩa với việc đã được đả thông.
Cho nên Tường Vi cũng chỉ ở Vọng Thiên Cảnh, không phải Hướng Thiên Cảnh. Lý Quân Thiên liền giảng giải cách thức đánh mở Thiên Môn, đột phá vào Hướng Thiên Cảnh.
Tường Vi nghe nghe một chút, cuối cùng nghiêm túc suy tính, lâm vào trong cảm ngộ, tìm kiếm Thiên Môn để đột phá.
Lý Quân Thiên nhìn về phía ba người bên Nhất Thần, lướt qua xem xem Nhất Thần định làm cái gì. Nhìn lướt qua là tương đối lịch sự, nếu nhìn chằm chằm thì lộ ra vô cùng thất lễ, chính là khác biệt.
Nhất Thần nhận được ánh mắt nhìn tới nhưng không đi quản Lý Quân Thiên, trong lòng giữ lại một phần cảnh giác, mặt ngoài nói với Ảnh.
“Hộ pháp cho ta”.
Ảnh gật đầu, cũng không rút đi khôi giáp trên người, trái lại quang huy hơi lấp lóe một chút, nhanh chóng hút lấy linh khí trong thiên địa.
Dạ Oanh đồng dạng thi triển linh pháp, đem một mảng thủy tinh tách ra, tạo thành chỗ đứng cho ba người, đồng thời bảo vệ khỏi sóng biển đánh nát cùng hòa tan.
Lý Quân Thiên thu hồi ánh mắt, hạ xuống mặt biển lại nhìn Tường Vi đã hồi phục tinh thần liền hỏi.
“Bọn hắn định làm cái gì?”
Tường Vi nghĩ nghĩ giống như nhớ lại gì đó, thân thể hơi sáp sáp lại gần Lý Quân Thiên, giọng hơi mang theo nũng nịu nói.
“Quản bọn hắn làm gì nha! Ngươi m·ất t·ích lâu như vậy, không nhớ th·iếp thân sao?”
Lý Quân Thiên: “...”
Nữ nhân này lại bắt đầu điên!
Hắn duỗi ra một ngón tay, ngón trỏ thuôn dài như trâm ngọc chống vào trên trán của Tường Vi, khẽ đẩy một cái.
“Ngươi bình thường một chút”.
Hành động này không hiểu thấu có chút ôn nhu, ít đi rất nhiều thanh lãnh cùng kiêu ngạo. Thậm chí sắc mặt của Lý Quân Thiên rõ ràng không thay đổi lại giống như có chút hơi phát sáng, giống như ngậm lấy ý cười.
Hoặc có thể là bộ dáng của Lý Quân Thiên trong mắt Tường Vi lúc này chính là đang cười.
Cho nên dù bị đẩy ra một chút, Tường Vi không giảm đi mị ý, cười cười nói.
“Được rồi”.
Sau đó hơi chu chu môi, Tường Vi lấy một giọng điệu nghiêm túc hơn nói.
“Nhất Thần hắn muốn trở về. Đánh g·iết Giới Thú thu lấy Vô Giới Trụy luyện chế đồ vật khóa chặt vị trí thế giới của hắn”.
Lý Quân Thiên nghe vậy liền biết khối xương kia gọi là Vô Giới Trụy, lại ôm chút lòng hiếu kỳ định xem quá trình luyện chế. Nhưng mà Tường Vi cắt đứt nói.
“Năng lực này là của Luyện Linh Sư, rất phức tạp, không học được”.
Lý Quân Thiên gật đầu nhưng cũng không thu hồi tầm mắt, thậm chí đồng tử len lén hóa thành hình kiếm, ẩn chứa một chút lực lượng huyền diệu. Tường Vi muốn lôi kéo hắn, nhưng nói mấy câu cũng liền thôi, nhàm chán đứng ở một bên dụng tâm đi cảm ngộ Thiên Môn.
Bên kia, Nhất Thần đã bắt đầu động thủ luyện chế.
Phất tay một cái đánh ra một chùm hỏa diễm xanh thẳm như biển, trập trùng như đóa hoa sen tỏa ra ánh sáng rực rỡ cùng nhiệt lượng cuồn cuộn. Nhiệt lượng thậm chí giống như vặn vẹo cả không gian, để cho hình ảnh trở nên không ngay thẳng được.
Linh khí không ngừng thôi động đến, Nhất Thần bấm mấy thủ quyết, đánh ra các loại linh ấn khác nhau, dần dần đem hỏa diễm kéo ra, biến thành bộ dáng của một cái hỏa lư cao hơn mười thước.
Nhất Thần lấy ra mười mấy loại xương cốt kim khoáng khác biệt, lần lượt ném vào trong hỏa lư, căng chỉnh thời gian luyện hóa, sau đó lại ném ra ba khối linh vật đặt vào ba vị trí chủ chốt, rất có giảng cứu phương vị.
Quả trình này, không sai biệt lắm tiêu hao bốn giờ đồng hồ, cuối cùng mới hơi thu tay lại, thu về một đoàn đồ vật mềm mại như bùn. Thu cất đoàn đồ vật này, Nhất Thần khoanh chân ngồi xuống, khôi phục linh lực.
Lý Quân Thiên tán đi Kiếm Nhãn, trong đầu cấp tốc đem các loại suy tính tổng kết đẩy ra. Hắn có thể nhìn đến “rõ ràng” từng cái thủ quyết đều liên quan đến lực lượng quy tắc, mỗi khi kết một cái thủ ấn lại có thể để linh khí kích thích linh vật thay đổi linh khí, nhiễm lên lực lượng huyền ảo cuối cùng đánh ra.
Thủ ấn khác biệt, kích thích khác biệt tạo thành hiệu quả khác biệt.
Lý Quân Thiên vươn ra ngọc thủ, kết một loạt mấy cái thủ ấn tạo thành một thủ quyết. Cuối cùng là không có gì xảy ra, mấu chốt không phải đến từ thủ ấn.
Thủ ấn, chỉ là biểu thị ra ngoài. Thông qua ám thị bản thân, dùng thủ ấn ghi nhớ lộ tuyến vận hành linh khí, đồng thời bởi vì ám thị mà hình thành tinh thần ý niệm ba động, tinh thần hồn lực khác biệt cuối cùng hỗn hợp lại thành linh lực kích thích linh vật, từ đó lấy được cộng minh khác biệt.
Căn bản nhất chính là tinh thần ý niệm bao hàm ở bên trong đó mới gây nên cộng minh cùng lực lượng quy tắc ẩn chứa bên trong linh vật. Bởi vì tu luyện linh pháp, lực lượng tinh thần của bản thân đều dùng để luyện hóa linh khí tạo thành linh lực, cho nên linh khí có diệu dụng vô tận, rất nhiều linh pháp linh thuật để một người trở nên đa dạng đa năng.
Nhưng không có chuyên tu về mặt tinh thần, tinh thần hồn lực gia tăng tự nhiên, càng hùng hậu thì luyện ra được càng nhiều linh lực.
Hoặc có thể nói là người tu luyện linh pháp, vận dụng linh lực chính là vận dụng lực lượng tinh thần, không có phân chia quá xa, không có khác biệt quá nhiều. Cho nên nếu chỉ tính riêng về việc khai phát lực lượng tinh thần, có phần không sánh được với võ giả.
Bởi vì võ giả có mấy giai đoạn chỉ vận dụng lực lượng tinh thần. Lĩnh ngộ ý cảnh Sơ Khuy Kỳ, thông suốt ý cảnh Minh Tâm Kỳ, chân ý nhập đạo Ngưng Cơ Kỳ... Mỗi một cảnh giới đều là cấp bậc tinh thần ý niệm khác biệt, không đơn thuần chỉ là tăng trưởng về mặt hồn lực hay là lực lượng.
Lý Quân Thiên muốn cái gì, thật sự không cần phải kết thủ ấn, chỉ cần động một ý niệm là được. Đáng tiếc, không dùng được.
Bởi vì hắn không có linh vật, rảnh rỗi đi kích thích căn cơ võ đạo cũng không có tác dụng gì. Sâu thẳm trong căn cơ võ đạo không có lực lượng quy tắc, không có gì để kích thích.
Có điều thông qua ý cảnh mãnh liệt ảnh hưởng đến lực lượng quy tắc trong thiên địa, chính là điều mà Lý Quân Thiên vẫn làm sau khi đánh mở Thiên Môn. Lần quan sát này có thể để cách thức vận dụng của hắn tiến thêm một bước, vận dụng tỉ mỉ hơn một chút.
Chung quy là có thu hoạch, nhưng mà không lớn.
Chẳng qua thông qua lần quan sát này, Lý Quân Thiên đã biết được việc mình vận dụng kiếm ý để ngự lấy kiếm Tinh Hà chính là vận dụng quy tắc một cách nông cạn, từ đó thi triển được một chút chiêu thức nhìn như hùng vĩ.
Thật! Lý Quân Thiên vẫn cho rằng nó hơi lòe loẹt, không giống như lúc mới xuyên không đến. Tất cả đều là một kiếm đơn giản, đâm ra, chém thẳng chém ngang, chém ngược chém chéo, quét ngang thiên hạ vô địch thủ.
Đáng tiếc, tu luyện đến cảnh giới này, Lý Quân Thiên thấy rằng chiêu thức lòe loẹt mới là xu hướng, càng lòe loẹt liền càng mạnh.
Không phải, nói đúng phải là...hùng vĩ.
Nhìn qua một lượt, lại mất đi hứng thú. Lý Quân Thiên nhàm chán, linh khí ở nơi này mỏng nhạt như vậy nhưng thủy linh khí cũng tính là tương đối chếch lên một chút. Dù gì cũng là biển cả bao la, tiềm tàng chút linh khí hành thủy cũng là chuyện bình thường.
Động một cái ý niệm, cương khí hành thủy tràn ra, chìm vào trong biển, cấp tốc rút lấy một lượng lớn linh khí ở bên trong. Ý niệm vừa chuyển, một vùng mặt biển hóa thành thao thiên cự mộc.
Gốc cây lớn hơn ba trăm trăm thước bị cắt gọt phẳng phiu giống như một mặt thuyền nhô lên khỏi mặt biển. Bên dưới gốc cây rậm rạp đâm sâu vào biển, đáy biển chỉ sâu hơn trăm thước liền bị rễ cây đâm vào trong lòng đất đá, cuối cùng hóa thành kim thiết, khóa chặt vào đáy biển.
Đại thụ trăm thước, rễ cây vững chãi để cho sóng biển cuồn cuộn cũng không thể lay chuyển chút nào.
Bên trên, từ rìa của gốc cây vươn ra rất nhiều mầm non đâm thẳng bầu trời, cấp tốc tăng trưởng hóa thành đại thụ cao hơn năm mươi thước, cuối cùng kết thành một tầng cột trụ cùng mái che.
Chưa đầy năm phút, một gian phòng khổng lồ rộng hơn ba trăm thước, cao hơn năm mươi thước, mười cột chống trụ nâng lên mái che.
Không có xinh đẹp ưu nhã, cũng không quý phái khí phách. Chỉ là một gian đình lâu phổ thông, trông còn hơi quái dị một chút.
Nhưng không gian bên trong đủ rộng, lại thông thoáng, cũng không cản trở tầm mắt.
Tường Vi nhìn đến trợn mắt ngoác mồm, Lý Quân Thiên để cho khu vực ba trăm thước hóa thành một căn lầu gỗ nguy nga, hơn nữa còn là hút lấy linh khí trong trời đất làm thành, cương khí bỏ ra hoàn toàn không đáng giá nhắc đến.
Nếu như chiêu thức này có tên, vậy có lẽ là “Cấp tốc xây phòng gỗ”???
Đợi Tường Vi lấy lại tinh thần, đã thấy Lý Quân Thiên phất tay lên, cương khí trào ra trong chớp mắt biến thành một cái ghế nằm, thoải mái ngồi xuống, vắt chân đong đưa, vô cùng thư thái.
...
p/s: Cầu đề cử!!!