Chương 137: Vô Giới Trụy
Ầm!!!
Mười dặm biển khơi trực tiếp hóa thành tinh thạch trắng bệch, giống như một mặt thủy tinh lớn hơn mười dặm đột ngột hiện ra giữa biển. Bạo tạc tan hết, hơn trăm thước Giới Thú liền biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Ánh lửa sụp đổ dập tắt, linh khí hoàn toàn khô kiệt lập tức khiến cho mấy trăm dặm linh khí xung quanh cấp tốc đổ vào. Mặc dù linh khí hết sức mỏng manh nhưng vẫn tạo ra từng đợt gió thổi cuốn đến.
Giữa không trung, từ trên đám mây bị thổi tan lúc này hiện ra một bóng người mị ý vô song, dáng người ngạo nghễ đứng ở trong không trung. Nàng liếc mắt nhìn ba người Nhất Thần, cười nói.
“Thế nào? Bài xích ta rồi?”
Dạ Oanh từ trong hắc ảnh chui ra ngoài, hừ lạnh một tiếng đi đến sau lưng Nhất Thần, trong miệng lẩm nhẩm.
“Nữ nhân điên”.
Ảnh không nói gì, Nhất Thần thì giữ nguyên khuôn mặt thâm trầm không nói gì, vừa rồi dốc hết toàn lực, linh khí cũng chỉ miễn cưỡng duy trì khải giáp nhưng lại tiêu tán mất phần che phủ khuôn mặt, lộ ra diện mạo của hắn.
Hắn ngự không bay lên không trung, nhắm thẳng đến Cửu Linh Bàn cùng với mấy phần còn sót lại của Giới Thú, chính là thứ mà Nhất Thần mưu cầu, không thể không vội vàng.
Không nghĩ đến, gió nhẹ thổi qua, một khối xương xương lớn trong suốt giống như thủy tinh lại bị một bàn tay trắng nõn nắm lấy.
“Ngươi! Đưa ta!”
Nhất Thần hơi thất thố một cái, vội vàng lên tiếng. Tường Vy cười khanh khách quan sát khối xương trong tay, một bên cười khẽ hỏi.
“Đưa ngươi cái gì?”
Nhất Thần thu liễm vẻ mặt, kỳ thực Tường Vy xuất hiện để hắn rất ngoài ý muốn, đồng thời nàng chen một tay vào trực tiếp đem Giới Thú đánh bốc hơi khỏi nhân gian, lúc này lại thu nhặt lấy xương cốt mới khiến cho hắn thất thố như vậy.
Nhất Thần hơi lạnh giọng nói.
“Ngươi cũng không phải không biết đồ vật này là gì”.
Nhất Thần đỡ lấy Cửu Linh Bàn, thu lấy một viên ngọc xanh thẳm lớn chừng nửa thước cất đi, sau đó lên tiếng nói với Tường Vy.
Tường Vy càng chăm chú xem khối xương trong tay mình, miết miết khóe miệng nói.
“Thì ra đây là Vô Giới Trụy sao?”
Vô Giới Trụy là một phần xương rất đặc biệt của Giới Thú, nhờ vào khối xương này thì Giới Thú mới có thể khóa chặt vị trí của thế giới để tiến đến.
Không có Vô Giới Trụy, Giới Thú không thể chính xác nhảy đến thế giới khác được. Mà Nhất Thần phí sức chín trâu hai hổ cũng là cần nhất món đồ này.
Nhất Thần gật đầu nói.
“Vô Giới Trụy có thể định vị cùng khóa chặt vị trí các thế giới. Ngươi cũng biết là không thể sử dụng cách thông thường để thôi động Vô Giới Trụy được, trừ khi đạt tới Linh Pháp Cảnh hoặc là để ta tiến hành rèn luyện nó”.
Tường Vy hiển nhiên biết Nhất Thần nói thật, nhưng nàng cũng không định đưa vật này cho hắn. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, khóe miệng hơi câu lên.
“Có người đến”.
Nhất Thần đại biến sắc mặt, xoay người nhìn về phía tây nam liền thấy thấy một thân ảnh thấp thoáng đứng trên tầng mây. Khi hắn chuẩn bị vận dụng linh lực nhìn kỹ lại thì thân hình đấy đã xuất hiện trước mặt hắn, lơ lửng trên không trung.
Đồng thời, một cỗ đại thế cuồn cuộn đổ xuống, kiếm ý tứ ngược bao phủ không gian trăm dặm biển khơi. Cho dù linh khí mỏng manh đang hóa thành gió chảy về phía trung tâm này, vào lúc này cũng đồng dạng bị đình trệ, không còn hóa thành dòng chảy nữa.
Mặt biển gợn sóng cuồn cuộn muốn ép vỡ mười dặm tinh thể trắng xóa ở giữa biển kia, vào lúc này cũng giống như mất đi lực lượng, các vết nứt bên trên tinh thể bị nước thẩm thấu vào lại không tiếp tục mở rộng.
Vạn vật yên tĩnh, tựa như không gian bị đóng băng.
Tất cả bị kiếm ý của Lý Quân Thiên bao trùm xuống, hứng chịu kiếm thế nặng nề đổ ập vào, giống như một ngọn núi đột ngột giáng lâm, đè lên vai tất cả mọi người.
Tường Vy hơi run bắp chân một chúi, đùi ngọc bất giác kẹp chặt lại, mị ý như tơ nhìn sang, khẽ hỏi.
“A? Ngươi đột phá?”
Lý Quân Thiên nhìn Tường Vy một cái, gật đầu. Sau đó ánh mắt khóa chặt vào Vô Giới Trụy, cảm thụ được rõ ràng cỗ lực lượng rung động ở trên đó, rõ ràng là lực lượng không gian rất mạnh mẽ. Không phải mạnh về lượng, mà là mạnh về chất, phải gọi là đẳng cấp cao.
Hoặc gọi là cao minh.
Xác định là đồ vật thần kỳ, nhưng Lý Quân Thiên không hỏi, tầm mắt quét qua ba người còn lại, cuối cùng hiếu kỳ nhìn về phía Ảnh.
Bạch giáp lóng lánh, bạch quang bập bùng lộ ra mấy phần tiêu sái bá khí, thật sự không tầm thường. Mặc vào khải giáp không nhìn ra nam nữ, nhưng từ trên khí thế có thể tạm đoán là nam tử.
Sở dĩ để Lý Quân Thiên nâng lên lòng hiếu kỳ là bởi vì khí tức trên thân người này rất kỳ quái. Không phải tu luyện võ học, càng giống như tu luyện linh pháp nhưng khí tức có vẻ như so Nhất Thần còn mạnh hơn.
Thậm chí mạnh đến rõ rệt, có ẩn ẩn chạm đến lực lượng quy tắc thì phải.
Cũng không biết mãnh nhân ở đâu ra, làm sao tu luyện mà còn mạnh hơn Nhất Thần.
Nhất Thần thành lập Phá Thiên Thương mới truyền linh pháp ra ngoài, làm sao có người lại để cái sau vượt cái trước, tu luyện đến cảnh giới bậc này. Tường Vy là linh võ song tu cuối cùng tạo ra bước nhảy vọt, một lần hành động nhảy thẳng đến Vọng Thiên Cảnh mới hình thành cái sau vượt cái trước.
Cho nên Tường Vy không tính, nàng không tu linh pháp thuần túy.
Trong thiên địa có linh khí vô cùng nông cạn như Thương Võ Đại Lục lúc này, muốn tu luyện đến cấp độ như Nhất Thần đã là không đơn giản, muốn cái sau vượt cái trước thì rất đáng chú ý.
“Ngươi đến nơi này làm gì?”
Nhất Thần thấy Lý Quân Thiên không để ý đến mình, cảnh giác hỏi. Lý Quân Thiên lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Nhất Thần.
“Đến nhìn xem”.
Nói rất ít lời, cũng không có ý định giải thích. Nhất Thần bị nghẹn lời, không biết tiếp tục nên làm gì.
Nói lời khách sáo?
Không cần thiết!
Xua đuổi người?
Không làm được. Trải qua một phen chiến đấu, hao tổn không ít, khí thế của Lý Quân Thiên thì quá vượng, trong lúc nhất thời đều mang đến cảm giác không thể địch nổi.
Đối phó với Giới Thú cơ bản không có nguy hiểm bao nhiêu, nó không chủ động t·ấn c·ông người, hơn nữa còn có kế hoạch lâu dài, phong tỏa lực lượng, cho nên lộ ra rất đơn giản.
Nhưng Lý Quân Thiên không giống nhau, sẽ không “ngu ngốc” giống như Giới Thú.
Vậy mặc kệ không để ý đến?
Không an tâm.
Nhất Thần tiến thoái lưỡng nan, lâm vào trong xoắn xuýt nhưng cuối cùng vẫn gánh lấy áp lực, lộ ra bá khí nói.
“Đây là chuyện trong nội bộ Phá Thiên Thương”.
Lý Quân Thiên nhếch miệng, từ tay áo ném ra Nhất Thần Lệnh. Ý tứ rất rõ ràng, đã có ý nói chuyện không liên quan đến hắn, vậy thì tấm lệnh bài này cũng không cần nhận, hắn không liên quan gì với Phá Thiên Thương.
Nhất Thần bắt lấy Nhất Thần Lệnh, cũng không nói gì, ánh mắt nhìn về Tường Vy, chưa lên tiếng đã tỏ rõ ý đồ. Tường Vy giữ nguyên nụ cười vũ mị, lựa chọn không đối mắt với Nhất Thần, bàn tay khẽ vuốt ve Vô Giới Trụy.
Khối xương dài bảy tấc, nửa trong suốt mà thuôn dài giống như một cái gai băng, không tính tinh tế nhưng vô cùng láng mịn.
Rõ ràng trải qua bạo tạc nhưng không có chút tì vết nào, lực lượng nội uẩn bên trong làm cho khúc xương trở nên trong suốt như thủy tinh. Một sợi cương khí của Tường Vi le lói chui vào bên trong Vô Giới Trụy.
Giống như một sợi rễ cây hồng phơn phớt đang đâm sâu vào lòng đất, bởi vì Vô Giới Trụy trong suốt mà có thể nhìn đến rõ ràng.
“Ngươi làm cái gì?”
Nhất Thần hơi hoảng, sắc mặt vừa mới biến nhưng rất nhanh che lấp xuống, nghiêm nghị nói. Tường Vi không thèm đoái hoài Nhất Thần, vẫn không ngừng dùng cương khí kích thích Vô Giới Trụy, mong muốn lấy được cái gì phản hồi.
Cuối cùng, chỉ có thể từ bỏ, ném cho Nhất Thần. Khóe miệng hơi câu lên, Tường Vi nói.
“Mời ngươi biểu diễn”.
Nói xong lại quay sang Lý Quân Thiên, ngự không tiếp cận hắn. Mặc dù kiếm thế phủ xuống, kiếm ý cuồn cuộn nhưng Tường Vy vẫn có thể chống lên được. Tiếp cận đến Lý Quân Thiên, Tường Vy mị mị cười nói.
“Ngươi đột phá như thế nào vậy?”
...
p/s: Cầu đề cử!!!