Chương 131: Xuất quan
Chiêu thức có thể cưỡng đoạt linh khí, chính là đạt đến Đoạt Linh Kỳ, cũng không có thuế biến gì.
Đổi lại là người khác, cảm ngộ phải đạt đến cấp bậc nhất định mới có thể thi triển ra, đạt đến cấp bậc này. Chứ không phải giống như Lý Quân Thiên, vừa nghĩ liền có thể thi triển ra, lực lượng nhìn như không có thuế biến chút nào.
Vũ Nhu đã nhàn rỗi một tháng, đồng dạng học Lý Quân Thiên bế quan. Vào lúc này, nàng đã đạt đến Thác Hải Cảnh đỉnh phong, còn thiếu một bước mới có thể Vọng Thiên Cảnh.
Minh Tâm Kỳ, khảo nghiệm chính là tâm tính, cho nên chỉ có thể chính bản thân mình đi cố gắng, không phải người khác có thể giúp đỡ được.
Coi như gặp phải một lần bình cảnh.
Gặp phải bình cảnh, tu luyện cũng không có ích lợi gì cho nên nàng đã nhàm chán được một khoảng thời gian, hằng ngày lau chùi hộp kiếm chờ đợi Lý Quân Thiên xuất quan.
Thấy Lý Quân Thiên hạ xuống, Vũ Nhu vui mừng ôm lấy hộp kiếm nghênh tiếp. Không đợi Vũ Nhu lên tiếng chào hỏi, Lý Quân Thiên hơi đánh giá nàng một chút liền nói.
“Gặp phải bình cảnh rồi?”
Vũ Nhu gật đầu, nhẹ nhàng nói.
“Gặp phải bình cảnh, không biết làm cách nào Minh Tâm”.
Lý Quân Thiên đưa tay tiếp lấy hộp kiếm, lạnh nhạt nói.
“Minh Tâm, phải đối diện với bản tâm của mình, trực diện quá khứ cùng tương lai, chân ý võ đạo thông thấu để ý cảnh bản thân đạt được một lần trải vuốt cùng củng cố”.
Vũ Nhu gật đầu, thoáng lâm vào trong suy tư, muốn dọc theo hướng dẫn của Lý Quân Thiên đi xuống, thực hành theo sau.
Lý Quân Thiên tùy ý Vũ Nhu suy tư. Hắn cầm lấy hộp kiếm, mở ra.
Ba thanh kiếm đều nằm gọn gàng ở bên trong, khí tức mỗi một thanh kiếm đều khác biệt.
Lý Quân Thiên lướt nhẹ qua, cuối cùng nắm lên Vĩnh Dạ. Lần này không có rút kiếm mà lấy nguyên vẹn thanh kiếm, bao gồm cả vỏ kiếm ra khỏi hộp kiếm.
Vĩnh Dạ, lưỡi dài một thước hai tấc, bản rộng ba xích bốn li, toàn thân đúc thành từ huyền thiết, chuôi kiếm điêu khắc từ hắc ngọc dài bảy xích tám li không có hộ thủ. Vỏ kiếm đồng dạng dùng huyền thiết cùng hắc ngọc hỗn hợp luyện thành, có một chút độ phản chiếu ánh sáng lạnh nhạt.
Chỉ đơn độc mỗi kiếm liền nặng chín cân chín lạng, vỏ kiếm nặng năm cân sáu lạng, hợp với chuôi kiếm vừa khít không lộ ra ra khe hở, liền như một mạch.
Lý Quân Thiên vuốt ve Vĩnh Dạ, tỉ mỉ cảm nhận thanh kiếm này, trong mắt tĩnh lặng lại giống như ẩn chứa một chút nhu hòa.
Dẫu gì cũng là “lão đồng bạn” đồng hành mấy chục năm, không có chút tình cảm là chuyện không thể nào. Đặc biệt là đối với Kiếm Ma, ngoại trừ võ học cùng kiếm đạo ra cũng không có ưa thích gì khác.
Khi còn trẻ, ưa thích văn thơ, phong hoa tuyết nguyệt. Gặp phải đại nạn về sau, liền chỉ còn lại võ cùng kiếm đồng hành với hắn, xông pha giang hồ.
Đối với Kiếm Ma, Vĩnh Dạ có ý nghĩa phi phàm, cũng ẩn chứa rất nhiều tình cảm. Cho dù Lý Quân Thiên chỉ là xuyên không đến, một chút tâm tình này vẫn còn tồn tại.
Đồng thời, sử dụng Vĩnh Dạ cũng rất thích ý cùng thuận tay, một xíu tình cảm với Vĩnh Dạ cũng trở nên sâu sắc hơn.
Nếu không Lý Quân Thiên cũng sẽ không xoắn xuýt việc đổi v·ũ k·hí, cùng với không đành lòng việc phải rút ra Vĩnh Dạ để chiến đấu dẫn đến tổn hại v·ũ k·hí.
Nói một cách khách quan, Vĩnh Dạ có thể gánh chịu lực lượng của Vọng Thiên Cảnh đã lộ ra cực kỳ phi phàm rồi. Cho dù là Diệt Ma hiện tại cũng không thể sánh bằng, trừ khi Diệt Ma có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong như khi nằm trong tay Bạch Tiên thì mới có thể cùng tranh phong.
Ở trong một thế giới mà võ lực bất quá đạt đến vạn cân, thậm chí nhiều lần đánh phá cực hạn như Kiếm Ma mới có thể đạt đến ba vạn sáu nghìn cân, coi như cực hạn tại nhân gian.
Mà lực lượng ba vạn sáu nghìn cân, so sánh với Vọng Thiên Cảnh đỉnh phong đâu tính là gì, kém xa nghìn lần.
Trong thế giới võ lực thấp như vậy, rèn đúc là tuyệt thế bảo kiếm gánh chịu đến lực lượng lớn như thế, sao không thể gọi là phi phàm, thậm chí chính là trân bảo nhân gian.
Có điều, cũng đến cực hạn.
Nếu như Vĩnh Dạ không bị hao tổn, nếu như Vĩnh Dạ có thể hoàn thành uẩn dưỡng thì còn có thể tiếp tục sử dụng. Nhưng Vĩnh Dạ bây giờ khó mà gánh chịu lấy toàn bộ lực lượng của hắn.
Nhất là lực lượng của đạo, không thể gánh chịu được hoàn toàn, không thể phát huy ra toàn bộ huyền diệu.
Vô cùng đáng tiếc.
Một loạt cảm khái cùng hồi ức, cuối cùng Lý Quân Thiên lắc đầu một cái, ý niệm vừa động Vĩnh Dạ liền biến mất.
Bị hắn thu vào trong khí hải.
Ý thức chìm vào trong khí hải liền có thể thấy được Vĩnh Dạ treo lơ lửng giữa không trung, chậm rãi dựa sát vào căn cơ võ đạo.
Càng đến gần, Vĩnh Dạ càng lộ ra nhỏ bé, so với căn cơ võ đạo thì nó giống như một con người đứng trước tòa núi cao đến ngàn trượng. Chênh lệch đến không đáng để so sánh.
Lý Quân Thiên lại động một ý niệm, lập tức căn cơ võ đạo hóa thành một dòng chảy, tụ vào trong Vĩnh Dạ, đem Vĩnh Dạ bao phủ vào bên trong.
Lại điều động ý niệm, mấy sợi có màu sắc cương khí tụ tập đến hòa vào trong bảo kiếm, năm màu cương khí, thể năng thuần túy, cương khí thuần túy, Lý Quân Thiên lần lượt thử, cũng không xuất hiện thứ gì có thể chữa trị Vĩnh Dạ.
Thử một chút liền thôi, Lý Quân Thiên để cho Vĩnh Dạ nằm trong Khí Hải, dùng căn cơ võ đạo đi thử ôn dưỡng nó, chờ đợi tương lai có chuyển biến vậy.
Trở lại bên ngoài, Lý Quân Thiên rút ra kiếm Tinh Hà. Xét về mặt phẩm chất, kiếm Tinh Hà là cao cấp nhất, dù gì cũng là linh vật, ẩn chứa kỳ diệu của thế giới khác.
Kiếm Tinh Hà có thể trưởng thành theo tu vi của người sử dụng mà tăng lên. Chẳng qua cảnh giới của Trần Tinh Hà cũng không cao, dẫn đến phẩm chất của kiếm Tinh Hà cũng không phải rất cao, mới tạo nên giả tượng rằng nó không mạnh hơn Vĩnh Dạ là bao.
Lại xét về bản chất, kiếm Tinh Hà liền rất cao minh. Hoa văn ẩn sâu bên trong linh vật, rõ ràng chính là hoa văn diễn giải quy tắc, càng giống như hoa văn ở bên trên lục phủ.
Chỉ là loại quy tắc giống như khác biệt, hoa văn khác biệt, cũng không thể giải đọc lẫn nhau.
Lý Quân Thiên lần này chăm chú, cuối cùng nắm bắt được lực lượng quy tắc ở bên trong, coi như có một tài liệu tham khảo bày ở trước mắt Lý Quân Thiên, để hắn có thể tham ngộ bất cứ lúc nào.
Lý Quân Thiên cũng chỉ chạm đến là thôi, không đi tham ngộ sâu xa vào bên trong. Không cần vội vàng nhất thời, cũng chưa cần thiết.
Lực lượng quy tắc là cảnh giới tiếp theo mới có thể tiếp xúc, cảnh giới chưa đến mỗi một bước đều vô cùng khó khăn, tốn nhiều công sức mà thành quả không khả quan.
Cho nên không cần phải vội.
Thấy Vũ Nhu đã tỉnh lại, Lý Quân Thiên cất Tinh Hà vào trong hộp kiếm, lại không thu vào trong khí hải. Đối với đồ vật tiên thiên tự biểu diễn ra quy tắc thế này, Lý Quân Thiên không có ý định thu nạp vào trong.
Đạo của hắn còn chưa định hình, mặc dù đã đạt đến cảnh giới “nhập đạo” nhưng chưa định hình thì không thể quá thân cận những thứ khác, tránh cho thiên hướng bị ngoại vật tác động lệch.
Hắn có thể thảm ngộ mọi thứ, vận dụng mọi thứ nhưng không thể để mọi thứ ảnh hưởng đến chính hắn.
Bị một cái chấp niệm ảnh hưởng đã đủ thái quá rồi, từ lần trước hắn “tố ngã” về sau liền không muốn bị vướng mắc vào vấn đề này thêm lần nào nữa.
“Đi thôi”.
Lý Quân Thiên gật đầu nhìn Vũ Nhu, mặc dù Vũ Nhu còn chưa thể Minh Tâm nhưng cũng không xa, giống như một tấm màng mỏng, khẽ chọc liền phá. Có điều muốn phá được, cũng không đơn giản.
Không cần vội vàng, mọi chuyện rồi sẽ đến.
Lý Quân Thiên cùng Vũ Nhu rời khỏi Tả Thiên Sơn, bước ra một bước liền đi thẳng đến ranh giới của không gian bản nguyên.
Bước ra một bước, liền đi ra bên ngoài. Chỉ một bước, biển rộng trời cao, núi lớn sông dài, giống như rút ngắn không gian, xúc địa thành thốn, vô cùng thần kỳ.
Nhưng nói chính xác, chỉ là tốc độ nhanh đến cực hạn thôi, không hề đả động đến lực lượng không gian hay là xúc địa thành thốn cái gì.
Đây đơn giản là vận dụng một chút lực lượng thần diệu thi triển thân pháp. Thân pháp của Lý Quân Thiên đã không phải Long Vũ Hành Bộ hay Kiếm Độn, ẩn náu đi huyền diệu tất cả quy tụ vào trong một bước chân.
Thân pháp, đơn thuần là là bước đi, không vô danh vô tức lại ẩn chứa huyền diệu. Căn cơ võ đạo của hắn đã có thể ảnh hưởng đến thiên địa, đã có thể gọi là “hướng thiến xuất kích” làm sao lại có thể đơn giản.
Lấy năng lực của Lý Quân Thiên có thể tạm thời né tránh quy tắc nào đó lại mượn đến lực lượng nào đó. Bản thân không chịu đến giới hạn về mặt tốc độ, cho nên có thể gia tốc cực nhanh, lại ngưng lại cực nhanh mà không hề xé toạc cái gì. Không có cuồng phong nộ lãng, không có phong bạo nổ tung.
Tuy chỉ là một chút lực lượng nhỏ xíu, nhưng có thể làm cho thân pháp đạt đến hiệu quả cấp tốc giống như thuấn di.
Vô cùng kinh khủng.
Vọng Thiên Cảnh, chân ý nhập đạo, từ đầu đến cuối đều chỉ có một tư cách ngắm nhìn đại đạo, bước vào đại đạo mà chưa có khả năng sử dụng lực lượng của đạo.
Cho nên cảnh giới này, cũng chỉ dùng lực lượng đến cân nhắc sự mạnh mẽ. Lấy sức một người có thể quét ngang hàng vạn người, nhưng kỳ thực cũng không tính là mạnh.
Muốn đánh nát một ngọn núi, cũng rất khó khăn.
Đừng nhìn Lý Quân Thiên từng đánh nát không ít núi rừng, kỳ thực không phải như thế. Lần trước, hắn cùng Vô Thường Kiếm Phái giao đấu, đem Tàng Kiếm Phong đánh sập.
Thực tế là do Dạ Oanh lấy đi Cửu Linh Bàn khiến cho Tàng Kiếm Phong nứt vỡ, gốc rễ hỗn loạn mà sụp đổ. Về sau chiến đấu dư âm, trải qua mấy lần giày xéo mới đem khu vực này đánh tan nát.
Hoàn toàn không phải là do Lý Quân Thiên đánh nát.
Lần này, đánh nát Tả Thiên Sớn cũng không phải là do Lý Quân Thiên. Hoàn toàn là do đám quái thú cùng người “chủ vườn” kia rút đi lực lượng ảnh hưởng đến bản nguyên, từ đó khiến cho núi non sụp đổ.
Đồng thời, sau khi b·ị đ·ánh thành bụi sau đó lại nhanh chóng trùng kiến lại, rõ ràng cũng không phải bị lực lượng đánh nát, chỉ là một chút xáo trộn trong không gian bản nguyên dẫn đến mà thôi.
Cho nên cũng không tính là đánh sụp đổ.
Lực lượng mấy trăm vạn cân, một đòn đánh sập một ngọn núi cũng không thể làm được, không hề mạnh.
...
p/s: Cầu đề cử!!!