Chương 127: Thiên Loan Điện
Nơi giáp giới, Lăng Triều Âm đang lười biếng ngủ trong bông hoa liền nghe đến từng tiếng lạch bạch tiến đến gần. Nàng nghi hoặc dò xét một chút, cuối cùng thấy Từ Trường Khanh một thân ướt sũng, mỗi một bước chân bước ra đều lưu lại một vết nước đọng.
“Từ Trường Khanh? Ngươi vì sao thảm như vậy?”
Cả người không biết nước ở đâu ra chảy ướt sũng cả một đường, giống như tảng băng bị nắng chiếu không ngừng tan chảy, nhìn đến thật sự rất thê thảm.
Từ Trường Khanh yếu ớt thở không ra hơi, nghe đến tiếng nói của Lăng Triều Âm liền ngừng lại bước chân, hướng mắt nhìn lên trên không trung, tập trung vào bông hoa đang chớm nở kia.
Lăng Triều Âm vẫn luôn ở nơi này, Từ Trường Khanh cũng không phải mất công đoán gì, càng không có bất ngờ. Hắn ngừng lại, nặng nề thở ra mấy hơi mới nói.
“Trở về đi, nơi này không cần thủ”.
Lăng Triều Âm lúc này mới đem cơ thể lộ ra, bông hoa nở rộ còn nàng ngồi ở bên trong bông hoa, lười biếng nhìn xuống Từ Trường Khanh.
“Tiểu Từ, ngươi hiện tại còn có thể ra lệnh cho ta rồi?”
Từ Trường Khanh không có tranh cãnh, ngắt quãng lấy từng hơi thở nói.
“Không phải, Lăng tỷ. Thần Quang Đại Lục không cần thủ cũng được, không lật được sóng gió gì”
Lăng Triều Âm hơi nhướng mày một cái, nàng cho rằng Từ Trường Khanh quá trẻ tuổi, không trải quá họa loạn, không biết hai thế giới sáp nhập là chuyện trọng đại thế nào, nguy cơ cũng to lớn cỡ nào.
Một khi xử lý không ổn thỏa, chính là tai họa ngập đầu.
Cho nên Từ Trường Khanh nói đến “không lật được sóng gió gì” quá nhẹ nhàng, cũng quá coi thường một thế giới.
Giọng nói của nàng không khỏi nghiêm túc thêm mấy phần, không còn loại tùy ý lười biến mà trêu chọc kia nữa, thậm chí là hơi lạnh lẽo hỏi.
“Không lật được sóng gió à? Vậy sao nhìn bộ dáng của ngươi lại thảm như vậy”.
Từ Trường Khanh nghe ra ngữ khí của Lăng Triều Âm có chút bất thiện, hắn cười khổ một cái biết là Lăng Triều Âm hiểu lầm mình. Hắn lại nặng nề bước ra mấy bước, triệt để đi vào Thương Võ Đại Lục.
Mặc dù vẫn là nơi giáp giới nhưng đã thuộc về mặt bên phía Thương Võ Đại Lục. Kỳ thực địa điểm giáp giới tương đối xác định, cho dù trong lúc vượt qua không gian có tạo nên hỗn loạn về vị trí thì chênh lệch cũng không xa.
Trường hợp của Từ Trường Khanh cùng Cổ Thái Huyền trực tiếp bị ném vào trong không gian bản nguyên của Thần Quang Đại Lục là trường hợp đặc biệt, đồng thời cũng là do hai người bọn hắn làm một chút động tác mới dẫn đến kết quả như vậy.
Lúc này trở về, đương nhiên sẽ không bị ném thẳng về không gian bản nguyên được, cũng không có năng lực như thế.
Đi đến gần bông hoa một chút, Từ Trường Khanh thở dài nói.
“Ta cũng không phải khinh thị Thần Quang Đại Lục, chẳng qua bọn hắn chọc điên Kiếm Ma rồi”.
Lăng Triều Âm nghi hoặc.
“Chọc điên? Bọn hắn làm gì?”
“E rằng sắp bị g·iết hết...”
Từ Trường Khanh lắc đầu, thân thể giống như rách nát đến mức không chịu nổi, chỉ kịp thều thào nói ra mấy lời như vậy.
Còn chưa dứt lời, cơ thể của hắn vỡ tung ra, hóa thành một khối nước đổ ụp xuống mặt đất. Giống như một quả bóng bay bơm đầy nước sau đó đột ngột chọc thủng vỏ bóng bay, số nước ở bên trong vỡ tan ra rồi rơi xuống.
Cuối cùng, chỉ còn sót lại một vũng nước trong, không còn dấu vết thân thể.
Lăng Triều Âm nhìn sửng sốt một cái, cành cây rung động một chút uốn lượn xuống mang bông hoa ghé sát về vũng nước. Nàng nhìn vũng nước trong veo, đôi mắt lóe lên ánh vàng nhạt giống như mày mò cái gì, cuối cùng tự lẩm nhẩm.
“C·hết? Lảm nhảm mấy lời liền c·hết?”
Nàng mất hết hứng thú, lại nhìn một chút giao giới, thầm nghĩ liệu mình có nên đi sang bên kia xem một chút hay không?
Nghĩ nghĩ, lại không đi vào. Nghe Từ Trường Khanh nói hình như là đám người ở Thần Quang Đại Lục chọc giận Kiếm Ma, sắp bị người ta g·iết c·hết.
Nàng cũng biết, Kiếm Ma là sư tỷ của Từ Trường Khanh, mà Từ Trường Khanh lại b·ị đ·ánh thành dạng này, chứng tỏ đúng là điên không nhẹ, nàng mới không thèm đi vào tìm mệt nhọc cho mình.
Nàng chỉ cần thủ ở chỗ này là được rồi, đột phát bất cứ tình huống nào liền làm ra ứng đối là được. Cho dù nàng thất thủ liền phát động các chuẩn bị về sau của Hộ Thiên Thuẫn, làm ra các biện pháp ứng đối.
Mấy trăm năm qua vẫn vậy, Lăng Triều Âm quen thuộc, cũng không có ý định phá bỏ, càng lười nhác thay đổi các chuyện khác.
Lý Quân Thiên có thể g·iết sạch Thần Quang Đại Lục thì nàng càng vui lòng, đỡ phải lo nghĩ giải quyết nhân khẩu sau này.
Nghĩ như vậy, Lăng Triều Âm lại một lần nữa lăn vào trong bông hoa, nằm thoải mái đi ngủ mất dạng.
...
Cực bắc Thần Quang Đại Lục, Thiên Loan Điện.
Cự điểu bay lượn mấy một ngày một đêm, cuối cùng đem đám người của Thiên Loan Điện trở về tổng bộ.
Thiên Loan Điện dựng ở trên một vách núi cao, xung quanh đều là đỉnh núi hiểm trở, quanh năm tuyết phủ bạc đầu. Từ trên mấy con cự điểu đi xuống mười mấy dáng người.
Đều là nữ tử, mỗi người đều vóc người uyển chuyển, y phục sạch sẽ phong nhã, mặt đeo mạng che mặt hoặc là đội nón che, không rõ được dung mạo.
Cung điện sừng sững xây dựng ở trên vách đá chót vót, ngoại trừ phi hành thì gần như không thể tiếp cận được. Cung điện xây dựng bằng đá cứng lộ ra mấy phần lãnh lẽo cùng âm trầm.
Cánh cửa của cung điện đột ngột mở ra, hơi lạnh hun hút xông thẳng về phía bên ngoài, thổi đến y phục của những người này tung bay, mép áo đều đóng lên một lớp băng cứng.
Cung điện tối đen, ngoại trừ tiếng gió rít còn có tiếng răng rắc của mặt băng bị đạp vỡ, từng tiếng vỡ đồng đều dọc theo tiếng bước chân truyền ra, càng lúc càng rõ ràng.
Khoảng cách gần, có thể nghe ra được bước chân không phải từ một người mà là một loạt mấy người liền, bước chân còn hơi nặng nề.
Cuối cùng, bốn người ra lần lượt đi ra cửa cung điện, trên vai bọn họ còn gánh một chiếc quan tài băng, quan tài băng xanh lạnh nhạt, xuyên suốt mà có một độ đục nhất định.
Ầm ầm!!!
Bốn người cực kỳ cẩn trọng hạ băng quan xuống mặt đất. Mặc dù động tác đã cực kỳ chậm chạp, cố gắng đặt xuống nhẹ nhàng nhưng băng quan vừa đặt xuống nền sân liền đè sập ra một mạng nhện hơn mười thước.
Bốn người bị chấn động đến cũng hơi bất ổn nhưng cuối cùng cũng có thể để cho quan tài băng ổn định dựng ở trên mặt đất.
Lúc này, dung mạo của bốn người mới để người ta nhìn rõ ràng. Bốn nữ tử mặc hắc y, tóc buộc gọn gàng, dung mạo thường thường cũng không phải dung nhan tuyệt sắc. Nhưng sắc mặt của ai cũng trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt giống như thiếu máu nhưng chóp mũi lại hơi đỏ, càng giống như bị lạnh cóng ảnh hưởng đến cơ thể.
Trên tay của bọn họ đều mang xiềng xích, xiềng xích khóa lại đôi tay, một đầu dây xích khác nối thẳng vào trong băng quan, chìm sâu vào trong quan tài.
Rắc rắc!!
Băng quan chậm rãi nứt ra từng khe rãnh dài, các vết nứt không ngừng mở rộng ra, giống như là một quả trứng đang nở ra.
Ầm ầm!!!
Băng quan nổ tung ra một lỗ hổng lớn, phá tan mặt chính diện của băng quan. Từ trong băng quan, một bàn tay gầy guộc gần như chỉ còn da bọc xương nhô ra, bắt chặt vào vách quan tài, gân guốc xếp chặt lại, vận lực.
Bốn nữ tử xung quanh đồng loạt lóe lên lam quang, lam quang thẫm đậm lại ẩn giấu một tia tử quang cực kỳ nhạt nhòa. Tuy chỉ là một tia tử quang cực kỳ nhạt, nhạt đến gần như có thể không tính đến, nhưng thật sự là tồn tại.
Thần quang từ bốn người nở rộ, bùng cháy cất cao lên sau đó đồng loạt dọc theo dây xích truyền vào trong quan tài.
Bốn người nhanh chóng khô quắt xuống, các nàng dùng chính sinh mạng của mình thi triển bí pháp để cho thần quang thăng hoa sau đó truyền vào cho người ở trong quan tài.
Cánh tay bám ở vách quan tài kia rất nhanh bị thanh quang bao phủ. Cánh tay vốn gầy như da bọc xương kia chậm rãi căng phồng lên, tựa như máu thịt đang được bơm vào, khiến cho cánh tay đầy đặn trở lại.
Bịch! Bịch!
Bốn nữ tử đổ sụp xuống, y phục đen tuyền tùy ý rơi thẳng xuống phủ lên một đống xương trắng phát ra từng tiếng lạch tạch. Vốn là nữ tử tướng mạo thường thường, bây giờ chỉ còn lại bốn bộ xương trắng cùng bốn bộ y phục mà thôi.
Lam quang bao phủ nội bộ quan tài, le lói rất lâu cuối cùng chậm rãi thu liễm vào, giống như bị hút vào đâu đó, che đậy đi cuối cùng biến mất.
Từ trong quan tài, cánh tay hơi vận lực nâng, một đôi chân trắng bước ra, chân dài thẳng tắp cùng tà váy xẻ cao v·út, tận lực để đôi chân toàn bộ lộ ra ngoài mà không gặp cản trở.
Có điều, màu da này quá trắng, thậm chí trắng đến xanh ra, trông có hơi..không khỏe mạnh.
...
p/s: Chương bù!!! Nợ 1 chương tuần sau thu xếp trả nốt nhe mọi người!!!
p/s: Cầu đề cử!!!