Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 126: Hồi sinh




Chương 126: Hồi sinh

Lục Vỹ Hồ chạy đi nếm thử chạy ra khỏi Tả Thiên Sơn, lần này vậy mà thành công. Trước kia không thể trông thấy ngoại giới, không biết phải rời đi như thế nào, cũng không thể bước ra ngoài. Nhưng vào lúc này, nó có thể dễ dàng liền chạy thẳng ra ngoài mười mấy dặm, biển rộng trời cao không hề bị ước thúc.

Đáng tiếc, sau khi chạy ra ngoài lại không thể quay trở về. Ngoảnh đầu nhìn lại chỉ còn tàn thi đầm máu, mùi tanh nồng đậm quanh quẩn.

Mặc dù Lục Vỹ Hồ có thể lờ mờ cảm nhận được Tả Thiên Sơn tồn tại, nhưng không nhìn thấy, cũng không chạm đến được, trong lúc nhất thời để cho nó có hơi hoảng sợ, không biết phải làm sao đến luống cuống cả tay chân, sắc mặt tái nhợt xuống.

Nó ngơ ngác ngồi ở nơi này mấy ngày, cũng không thấy được Lý Quân Thiên, cảm giác bồn chồn càng lúc càng lớn. Cuối cùng hơn một tuần mới dè dặt rời đi, vừa đi vừa sợ đột ngột bị một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống đem nó đâm thành cái sàng.

Mãi đến khi rời xa hơn trăm dặm, lục vỹ hồ mới thở phào một hơi sắc mặt thoáng qua chút vui mừng, sau đó lục quang lóe lên, sương mù mờ ảo hội tụ, trong phút chốc biến thành một mỹ nữ quyến rũ động lòng người.

Bạch Ngọc Thấu, hành tẩu thế gian.

...

Mười ngày trước, Tả Thiên Sơn.

Lý Quân Thiên thấy Bạch Ngọc Thấu có thể ra ngoài lại không thể trở về liền không thèm quan tâm nữa. Cao thủ tứ chuyển ở Thần Quang Đại Lục chẳng còn mấy người, không có ai uy h·iếp được lục vỹ hồ cả.

Tương lai có lẽ sẽ sinh ra dòng dõi nào đó hoặc là gây ra ảnh hưởng nào đó, Lý Quân Thiên mỏi mắt mong chờ chuyện này.

Hắn để cho Vũ Nhu đem mấy con quái thú khác ném ra ngoài. Ban đầu còn muốn thu phục Tứ Dực Hãn Mã làm thú cưỡi, nhưng nhớ đến con quái thú này kêu lên một tiếng liền cực kỳ gợi đòn. Lý Quân Thiên liền không còn hứng thú, trực tiếp vứt đi rồi.

Giải quyết xong, Lý Quân Thiên tùy ý tạo ra một cái trụ đá cao hơn ba mươi thước ở trên không trung, ngồi xuống.

Chém g·iết một trận, sau khi đi vào trong không gian bản nguyên này Lý Quân Thiên liền có thể phát giác ra một chút khác thường.

Thiên địa đại thế vốn khác thường thì không nói, không gian bản nguyên ẩn núp đi cũng không cần đề cập, Tả Thiên Sơn trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt thông thường của Thần Quang Đại Lục cũng không phải thứ khác thường mà Lý Quân Thiên nhìn thấy.

Hắn hướng mắt về đỉnh núi, chính xác là bầu trở trên đỉnh núi, trực tiếp có thể nhìn xuyên thấu tầng mây mù, nhìn đến bản chất của nơi này.



Từng sợi thiên địa đại thế giống như một tấm lưới trải ra xung quanh, sợi dây uốn lượn giống như sóng biển trập trùng đại biểu cho thiên địa đang biến chuyển.

Bên trong tấm lưới này, vậy mà âm thầm có một tấm lưới nhỏ đan xen vào bên trong, âm thầm thêu dệt vào cùng với tấm lưới cũ, chia cắt mắt lưới thành từng ô vuông nhỏ hơn nữa, lộ ra càng hoàn thiện, càng chắc chắn.

Hơn nữa tốc độ đan xen này càng lúc càng nhanh hơn, giống như có cái gì đó thúc đẩy cùng duy trì năng lượng cho quá trình đan dệt này.

Tấm lưới, cũng không hoàn toàn là thiên địa đại thế, thiên địa đại thế chỉ là biểu hiện ra bên ngoài, không phải bản chất bên trong. Dưới cái sự đan dệt cùng v·a c·hạm trên tấm lưới này, Lý Quân Thiên lờ mờ có thể trông thấy bản chất ẩn sâu bên trong, là những sợi tơ nhỏ hơn, nền móng của tấm lưới.

Có thể trông thấy nhưng rất nhạt nhòa, không thể thấy rõ ràng, càng không thể hiểu được.

Lý Quân Thiên sở dĩ ngồi xuống chính là muốn quan sát kỹ càng tình cảnh này. Trong âm thầm, hắn hơi có suy đoán thứ này nhưng cũng không chắc chắn, cũng chưa thể kiểm chứng, chỉ có thể trước hết quan sát kỹ càng cùng từ từ nghiên cứu.

Một hồi lâu sau, Vũ Nhu trở về nhưng không có quấy rầy Lý Quân Thiên. Nàng âm thầm cắt đứt mấy khúc mảnh gỗ vụn liền nhóm lửa lên, sau đó chậm rãi vặt lông, nướng thịt.

Thịt, là một đôi cánh lớn, nhìn lướt qua chính là cánh của Tứ Dực Hãn Mã, hơn nữa Vũ Nhu đang nướng là một đôi cánh chứ không phải một cái.

Vừa rồi mang đám quái thú ném ra ngoài, nàng nhân tiện đem đôi cánh này cắt xuống. Bởi vì vừa mới mọc lại, đôi cánh cũng không quá lớn, lại không quá mức chắc chắn, không có thần quang bảo hộ nên rất dễ dàng bị Vũ Nhu vặn xuống.

Bởi vì Lý Quân Thiên cũng không g·iết bọn nó cho nên Vũ Nhu rất hiền lành giữa lại tính mạng của bọn nó, đem bọn nó ném ra ngoài chỉ lấy một đối cánh về làm thù lao thôi.

...

Thương Võ Đại Lục, không gian bản nguyên, cổ thụ nghìn mét che trời. Hốc cây như huyệt động, huyệt động tràn đầy nước.

Cổ Thái Huyền vươn ra một bàn tay xuyên qua mặt nước, bám vào thành hốc cây kéo thân thể chui ra ngoài.

Toàn thân trần trụi, tóc dài đến gối, khuôn mặt non nớt mười hai mười ba tuổi, từng giọt nước lăn dài trên má, dọc xuống cằm rồi rơi xuống mặt đất phát ra từng tiếng tích tóc.



Trương Vô Cực giống như luôn ngồi ở dưới gốc cây, thấy Cổ Thái Huyền chui từ trong hốc cây ra liền lộ kinh ngạc hỏi.

“Ngươi cũng c·hết?”

Nói xong mới lười nhác ngẩng đầu nhìn lên đối mặt với Cổ Thái Huyền, nhưng vừa nhìn một cái liền giật nảy cả mình.

Đôi mắt của Cổ Thái Huyền đã không tồn tại, chỉ còn một vết kiếm chém sâu thẳm, cháy đen giống như sét đánh. Cổ Thái Huyền hơi run run vuốt lấy vết sẹo ngang mặt, giống như gặp phải chuyện cực kỳ kích động, run rẩy không thể tự khống chế.

Không biết trải qua bao lâu, cánh tay cũng không ngừng vuốt ve vết sẹo cuối cùng thở dài nói với Trương Vô Cực.

“Lần sau đừng trêu chọc nàng”.

Trương Vô Cực: “...”

Hắn biết là Cổ Thái Huyền lần này xuất thủ muốn đi dò xét xem Lý Quân Thiên có thể uy h·iếp đến bọn hắn hay không, về sau sẽ ra đối sách như thế nào. Nhưng không nghĩ đến bị g·iết c·hết về sau, trở về nói câu đầu tiên lại là như thế.

Thông thường, có khả năng tổn thương đến bọn hắn đều sẽ bị toàn bộ Hộ Thiên Thuẫn chiêu mộ hoặc là loại trừ, còn chưa bao giờ tồn tại khả năng không đi trêu chọc.

Nghe thế nào cũng giống như có hơi...sợ?

Mỹ công tử không biết chú ý bao lâu bây giờ mới ung dung đến chậm, trên tay còn cầm một chiếc áo choàng đắp lên cho Cổ Thái Huyền, đồng thời khóe miệng hơi cong lên, cực kỳ hiếu kỳ hỏi.

“Nàng ta thú vị như vậy? Có thể làm ngươi b·ị t·hương?”

Cổ Thái Huyền hừ một tiếng nói.

“Không sai, giống như ngươi năm đó”.

Mỹ công tử vẫn duy trì nụ cười nhạt, khí độ phi phàm nhưng ánh mắt lại hơi híp lại, mỉa mai hỏi.

“Ngươi không định làm như năm đó sao?”



Năm đó mỹ công tử cũng là một võ giả tuyệt đỉnh, thực lực tung hoành thiên hạ, tạo nghệ võ học cũng độc đáo có thể đả thương chân linh, cho dù người của Hộ Thiên Thuẫn sau khi sống lại cũng vẫn bị lưu giữ chút v·ết t·hương nhỏ trên cơ thể.

Nhưng so sánh với Lý Quân Thiên vậy thì đúng là không bằng. Sau khi sống lại vẫn còn bị giữ nguyên vẹn v·ết t·hương giống như khi c·hết đi đã là chứng minh lớn nhất.

Nếu không phải Cổ Thái Huyền lưu lại một tay, sáng tạo một loại võ học làm cho bản thân trước khi c·hết sẽ tự động sụp đổ sinh tức, tránh cho bị người ta đánh g·iết mà tổn thương chân linh dẫn đến không thể hồi sinh thì chỉ sợ đã bị Lý Quân Thiên cho diệt tận gốc rồi.

Năm tháng dài đằng đẵng, hắn gặp phải không ít người, đôi khi sẽ nhảy ra một kẻ kỳ tài có thể tổn thương đến chân linh của hắn. Số lượng tuy không nhiều, vô cùng hiếm hoi nhưng đích xác tồn tại, cho nên Cổ Thái Huyền đã sớm sáng tạo ra một chiêu này.

Đáng tiếc, lưu giữ lại thủ đoạn để hồi sinh thôi. Dù sao thực lực của hắn đã đứng ở trên đỉnh phong rất nhiều năm, không có mấy người có thể chém g·iết hắn. Lại thêm mỗi lần hồi sinh, v·ết t·hương đều biến mất hoặc cùng lắm là sót lại vết tích rất nhỏ, cho nên biện pháp phòng bị cũng không phải rất chu toàn, cuối cùng v·ết t·hương do Lý Quân Thiên gây ra lại không hề phục hồi lại.

Chuyện này, Cổ Thái Huyền chưa từng nghĩ đến, vừa mới hồi sinh lại mới kh·iếp sợ không thôi. Lại thêm Mỹ Công Tử chạy đến mỉa mai một chút, tâm tình của hắn cũng hơi tức giận, hừ lạnh nói.

“Năm đó? Ngươi g·iết người của Hộ Thiên Thuẫn mười mấy lần, còn không định đổ lỗi lên đầu bọn ta?”

Mỹ Công Tử cười nhạt, giễu cợt đáp lại.

“Không trách các ngươi chẳng lẽ còn trách ta? Hiện tại sao không thấy ngươi có khí phách như năm đó, dây dưa cưỡng ép đến cùng?”

Không thể không nói, tuy rằng sinh sống ở đây rất nhiều năm, làm đồng bạn nhiều năm nhưng Mỹ Công Tử vẫn là có chút oán giận trong lòng, lúc này cũng không bỏ qua cơ hội mỉa mai qua.

Nói đi cũng phải nói lại, Cổ Thái Huyền ăn một pha lỗ vốn lớn thế này, mỹ công tử lại có hứng thú càng nhiều với Lý Quân Thiên.

Lần trước nghe đến thông tin của Lý Quân Thiên là một vi mỹ nữ, hắn đã rất hứng thú rồi. Nếu không phải Cổ Thái Huyền nhất quyết tranh đoạt công việc thì lần này thì hắn mới là người đi gặp Lý Quân Thiên.

Mà hiện tại, hắn càng chờ mong để được gặp Lý Quân Thiên hơn rồi.

...



p/s: Cầu đề cử!!!