Chương 128: Mở rộng tầm mắt
“Cung nghênh lão tổ!”
Đám người của Thiên Loan Điện đồng loạt quỳ xuống hành lễ với người vừa bước ra từ trong băng quan.
Nàng không làm ra đáp lại, nhanh chóng bước lên phía trước, nhìn về người đang nằm ở trên mặt đất. Nói là “người” cũng không chính xác, nói đúng thì phải là t·hi t·hể, t·hi t·hể của Đặng Chỉ Vy.
Nhìn đến dung mạo già nua của Đặng Chỉ Vy, lão tổ của Thiên Loan Điện không khỏi nhấc lên một nụ cười, theo khóe miệng của nàng cong lên, một làn khói trắng phiêu phiêu thoát ra ngoài.
“Đặng Chỉ Vy thì ra bộ dáng của ngươi trông như thế này”.
Lại nhìn thấy thảm trạng từ các v·ết t·hương trên cơ thể Bạch Chỉ Vy, nàng ta khẽ cay mày, giọng nói lạnh lùng hỏi.
“Kiếm khí thật mạnh. Là kẻ nào làm?”
Đương nhiệm điện chủ của Thiên Loan Điện vẫn đang quỳ dưới đất không dám đứng dậy, nghe đến lão tổ chất vấn liền giải đáp.
“Bẩm lão tổ, là Ác Ma từ trong Tả Thiên Sơn đi ra. Nàng ta chỉ dùng ba kiếm liền đ·ánh c·hết Đặng Chỉ Vy”.
Ha ha!
Lão tổ Thiên Loan Điện cười lạnh một tiếng, cười mà gằn giọng, tiếng cười hết sức lạnh lẽo, nàng nói.
“Đánh c·hết? Ai nói với các ngươi tiện nhân này đ·ã c·hết?”
Một đám cao thủ của Thiên Loan Điện đều ngơ ngác cùng kinh nghi. Nghe lời nói của lão tổ, hình như nói là Đặng Chỉ Vy chưa c·hết?
Nhưng bọn hắn đã kiếm trả rất kỹ, không kể việc phía hết công sức trộm lấy “t·hi t·hể” trở về, trên đường bọn hắn cũng kiểm tra qua tránh cho có sự nhầm lẫn. Bọn hắn có thể chắc chắn rằng, đây là t·hi t·hể, t·hi t·hể là Đặng Chỉ Vy. Không thể sai được.
Nhưng lời của lão tổ...
Bọn hắn có nghi ngờ trong lòng, nhưng không dám nói lời nào. Chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Thấy cả đám đều im thin thít, lão tổ Thiên Loan Điện hừ lạnh một tiếng đầy bất mãn.
“Ánh mắt vụng về, ngu si không thể tả. Thảo nào chỉ có thể đạt đến tam, tứ chuyển. Quả thật không nên thân!”
Phát tiết một trận, lão tổ của Thiên Loan Điện lại thở ra một hơi, tính khí hơi thu liễm lại một chút nhưng mà nàng ta lại tùy ý ngồi lên trên lưng của một cao thủ tứ chuyển của Thiên Loan Điện, chân trái vắt lên chân phải, tà váy trượt xuống một bên phô trọn chân dài.
Không những làn da của nàng trắng bệnh, thân thể của nàng cũng cực kỳ lạnh buốt, tựa như được tạc từ một khối băng hình thành. Nàng vừa ngồi xuống, cao thủ tứ chuyển kia liền bị lạnh đến run cả lên, hàm răng va đập vào nhau khiến cho việc làm một chiếc ghế cũng hơi bất ổn, lung la lung lay.
Nàng cũng không để tâm, ngồi rất tùy ý, cũng rất vững vàng, lạnh nhạt nói.
“Năm đó Thiên Thánh Chủ cẩu nam nhân kia tiến đánh Tả Thiên Sơn, cuối cùng dẫn phát đại biến động, truyền thừa đều đoạn tuyệt, thần quang ẩn núp cuối cùng những người sau thời đại đó đều chỉ có thể đạt đến Tứ Chuyển.
Rất nhiều thủ đoạn các ngươi không học được, cũng không biết là chuyện bình thường. Chẳng qua hoàn cảnh của các ngươi có vẻ cũng quá thư thái, đổi lại là ba nghìn năm trước có lẽ Thiên Loan Điện đã sớm bị diệt mất”.
Cả đám run lên trong lòng, không dám nói gì. Đối với chuyện của ba nghìn năm trước, bọn hắn cũng không biết gì. Chỉ biết được lão tổ là người của thời đại đó, từng cùng Thiên Thánh Chủ tranh phong, hơn nữa giống như còn có ân oán, nhưng cụ thể thì không có ghi chép, cũng không ai biết được.
Nữ tử nói nói, lại giống như pha lẫn chút cảm khái, ánh mắt nhìn về phía bầu trời, vừa vặn trông thấy không trung vốn là Ngân Sắc Thiên chậm rãi phai mờ, giống như bị pha loãng ra, hóa thành một màu trắng đục pha lẫn xanh nhạt.
Lông mày của nàng hơi cau lại, sắc mặt nghiêm nghị mấy phần, tự lẩm nhẩm.
“Phải lật trời rồi”.
...
Không gian bản nguyên Thần Quang Đại Lục, dưới chân Tả Thiên Sơn.
Lý Quân Thiên tĩnh tọa hơn một tháng, bầu trời biến chuyển cũng kéo dài hơn một tháng, không gian bản nguyên cũng đảo lộn hơn một tháng để cho Lý Quân Thiên thu hoạch được rất nhiều.
Bản chất của những sợi dây kia, thiên địa đại thế chỉ là biểu hiện ra bên ngoài mà bản chất sâu xa bên trong chính là quy tắc.
Khi Lý Quân Thiên quan sát kỹ càng cùng có một chút lĩnh ngộ liền nảy ra cái tên này, giống như nó được in ấn vào sâu thẳm trong tiềm thức của mỗi người, chỉ cần có một chút xíu lĩnh ngộ đến phương diện này liền sẽ sinh ra thông tin này.
Vô cùng thần kỳ.
Lý Quân Thiên về sau đi sâu vào lĩnh ngộ quy tắc, mặc dù chỉ lĩnh ngộ chút da lông nhưng để hắn hiểu ra rất nhiều. Toàn bộ thế giới này được đan dệt lên từ một tấm lưới khổng lồ, từng sợi dây lưới đều là quy tắc trải rộng. Quy tắc là thứ mấu chốt, quyết định tất cả mọi thứ trong thiên địa.
Chẳng hạn như ngọn lửa, quy tắc quyết định nó phải nóng bỏng. Nếu như quy tắc này quy định “ngọn lửa lạnh lẽo” vậy thì từ đó về sau, trong cái thế giới này, ngọn lửa khi bùng cháy lên sẽ mang theo lạnh lẽo tương ứng.
Quy tắc nhìn như vô hình, không thể đụng chạm lại quyết định tất cả mọi thứ trong thế giới. Thiên địa đại thế bất quá là sản phẩm do quy tắc diễn sinh ra lực lượng càng hiển lộ rõ ràng, càng dễ để người cảm ứng được.
Giống như ngọn lửa kia, mang đến cảm giác nóng bỏng không ngừng lưu chuyển tỏa ra ngoài, “tỏa ra” chính là một trong các “thế” của ngọn lửa, để người ta có thể cảm nhận được. Về phần “nóng bỏng” mới là cốt lõi, là quy tắc.
Lý Quân Thiên cảm ngộ rất nhiều nhưng không thể không nói, “quy tắc” là cốt lõi, là một trong những bản chất của thế gian, muốn hoàn toàn thấu hiểu không phải chuyện vài tháng vài năm là có thể làm được. Cho dù ngộ tính như Lý Quân Thiên cũng mới chỉ hiểu được da lông.
Hắn có thể cảm nhận được, nếu như “quy tắc” là một quyển sách, vậy thì hắn mới chỉ đọc đến trang đầu tiên thôi, phía sau còn có hàng vạn tờ ẩn chứa thông tin thâm ảo mà hắn chưa đọc đến.
Càng chưa đề cập đến thế gian có hàng nghìn, hàng vạn quy tắc, tương ứng với hàng nghìn hàng vạn quyển sách. Lý Quân Thiên mới chỉ nhìn lướt qua số lượng, đã thấy vô cùng nhiều, lại chỉ có thể sơ sơ lướt qua trang đầu tiên, muốn hiểu thấu trọn vẹn càng gần như là chuyện không thể nào.
Quy tắc nhiều như vậy, muốn ngày tháng năm nào mới có thể hiểu hết.
Cũng may Lý Quân Thiên biết đến điểm dừng, mặc dù hiện tại vẫn có thể quan sát quy tắc đan dệt thành tấm lưới một cách rõ ràng. Nhưng Lý Quân Thiên không còn tiếp tục tham ngộ nữa.
Hắn đã ghi nhớ, có lý giải nhưng chưa hoàn toàn hiểu đến triệt để. Cần phải có một chút thời gian để Lý Quân Thiên có thể tổng kết quy nạp, phân tích diễn giải mới có thể thấu triệt lĩnh ngộ của mình.
Ngoài ra còn phải có chút thời gian mài rũa cùng vận dụng, không phải cứ học được là có thể lấy ra dùng, còn cần có thời gian quen thuộc. Tựa như cương khí của Lý Quân Thiên, không xa lạ gì nhưng cũng cần phải có thời gian để vận dụng đến tỉ mỉ từng tia từng sợi, tránh khỏi lãng phí.
Quy tắc ở tầng thứ càng cao cấp hơn, Lý Quân Thiên muốn thấu triệt còn cần bỏ ra nhiều công sức hơn nữa, trong lúc nhất thời vội vàng cũng không có tác dụng gì.
Mà hiểu sơ về quy tắc trong thiên địa, Lý Quân Thiên đối với võ đạo về sau đã có quy hoạch rõ ràng, cảm giác con đường thông suốt đến một quãng rất xa, không còn bị sương mù che đậy nữa.
Ngưng lĩnh ngộ pháp tắc, Lý Quân Thiên cảm thấy hiện tại là thời điểm để đột phá đến cảnh giới tiếp theo. Trước đây hắn cảm thấy không cần thiết, nhưng hiện tại thì khác rồi.
Thông qua cảm ngộ quy tắc, Lý Quân Thiên biết được một chuyện, chính là việc hai thế giới sáp nhập vào nhau, lưới quy tắc sẽ đan dệt càng chặt chẽ hơn, lực lượng quy tắc sẽ càng mạnh hơn, thế giới cũng vì thế mà lớn mạnh hơn.
Thế giới lớn mạnh hơn, thiên địa linh khí sẽ nhanh chóng được gia tăng lên, Lý Quân Thiên không cần lo lắng về vấn đề “dinh dưỡng”. Đồng thời, thế giới lớn mạnh, hạn chế cũng nới lỏng, cảnh giới tiến triển sẽ nhanh hơn. Đổi lại, quy tắc hoàn thiện cùng tăng cường, mở con đường tiến lên phía trước cũng khó khăn hơn.
Nhất là khi cảnh giới chạm đến tầng thứ lực lượng quy tắc.
Mà Lý Quân Thiên đã quy hoạch được cảnh giới tương lai, chẳng mấy chốc sẽ tiếp xúc với lực lượng quy tắc, cho nên phải nhanh chóng đoạt được tiên cơ, trước khi quy tắc cường đại đến không thể chống lại, hắn phải nhanh chóng đạt đến tầng thứ có thể đâm thủng quy tắc, chân chính đấu cùng thiên địa.
Không sai, một lần này đi đến Thần Quang Đại Lục, ngoại trừ đi thăm thú một thế giới xa lạ, Lý Quân Thiên còn được một lần mở rộng tầm mắt. Tầm mắt nâng cao, thấy được người khác biệt, thú khác biệt, biết được không gian bản nguyên, gặp được người nắm giữ bản nguyên, thu được một chút lực lượng bản nguyên.
Cảm ngộ được lực lượng quy tắc, thấy được quy tắc đan dệt cùng sáp nhật làm nền cho sự dung hợp của hai thế giới. Còn thấy được hai lực lượng bản nguyên c·ướp đoạt lẫn nhau, lấy máu thịt nuôi dưỡng bản nguyên.
Không sai, số sinh linh mà Lý Quân Thiên g·iết hóa thành nguồn năng lượng cung cấp cho quá trình tranh đoạt quyền chủ đạo trong không gian bản nguyên. Lý Quân Thiên bởi vì cảm ngộ được một chút lực lượng quy tắc mới biết được điểm này, từ đó liền nhớ lại Đạo Đỉnh Phong cũng tồn tại một cái cây, cùng hành động suýt nữa tận diệt mấy nghìn võ giả của Nguyên Cực Tông.
Lúc trước không hiểu, hiện tại đoán được không sai biệt lắm.
Ngoài ra, hắn hao tổn đi rất nhiều thứ. Cuối cùng dẫn đến lối suy nghĩ cũng thay đổi một cách trực diện.
Trước kia, Kiếm Ma đấu với người, đấu với trời, muốn truyền võ thiên hạ, truyền thừa vạn thế. Lý Quân Thiên cũng không sai biệt lắm, tâm tính bị Kiếm Ma ảnh hưởng cùng với suy nghĩ của chính mình, không ít lần hắn chững lại chờ đợi người trong thiên hạ đuổi kịp hắn, khiêu chiến hắn, thậm chí là đặt bẫy vây g·iết hắn.
Nhìn như kiêu căng tự phụ thực tế vẫn có chút tịch mịch cùng lạc lối. Hắn không rõ đối thủ, tuy nghĩ rằng phải đấu với trời, nhưng cụ thể làm sao để đấu với trời thì hắn không rõ ràng, chưa từng chạm đến tầng thứ này.
Hiện tại hắn biết rõ, hoặc nói chính xác là “khóa chặt mục tiêu”. Hắn biết phải làm như thế nào, cũng biết trời đất rốt cục là dạng tồn tại thế nào, làm sao để đấu.
Hắn không lạc lối, không còn muốn đấu với người. Trước đây hắn có thể nhân từ, khoan nhượng, tùy ý đối với người khác, sợ đầu sợ đuôi mà không nỡ g·iết người này người kia.
Hiện tại Lý Quân Thiên cảm thấy không cần thiết. Hắn đã từng nói muốn “quân lĩnh thiên hạ” dẫn dắt một thời đại võ đạo hưng thịnh cho nên yêu quý nhân tài, khoan nhượng với cao thủ khác.
Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra, hắn mở rộng võ đạo, kẻ sau có thể đi đến hay không thì hắn không cần phải quan tâm, hắn chỉ cần cầm đầu tiến lên mà thôi.
“Quân lĩnh thiên hạ” quân lĩnh dẫn đầu. Thiên hạ...người ở dưới trời là ‘trong thiên hạ’. Hắn muốn đấu với trời, sao lại có thể nhận là ở dưới trời.
Cho nên hắn chỉ cần dẫn người khác, cho người khác một con đường, mọi chuyện còn lại đều không cần quản đến. Người khác phải làm thế nào để từng bước tiến lên, đấy là chuyện của chính họ.
Người trong thiên hạ có liên quan gì đến ta? Tại sao ta phải đấu cùng với người? Ta có một chuyện khác cần phải làm, chính là đấu với trời, đấu thắng trời!
...
p/s: Cầu đề cử!!!