Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 125: Sinh nở




Chương 125: Sinh nở

Bầu trời sáng sủa, trời quang mây tạnh, ánh sáng trong suốt thông thấu trong lành.

Hình ảnh mặt trời lúc này giống như trở nên rõ ràng hơn, nhưng cũng không biến chân thật, vẫn mang cho người ta cảm giác là một hình chiếu hư ảo, in vào trên nền trời.

Bầu trời, đang dần thay đổi. Không còn nhan sắc rạch ròi mang theo cảm giác đè nén, trái lại đang dần dần trong suốt, trắng đục xen lẫn trường thanh, giống như sắc trời ở Thương Võ Đại Lục.

Lý Quân Thiên không truy kích, ánh mắt nhìn về phía bầu trời, bầu trời biến chuyển đang lấy khu vực này làm trung tâm lan đến xung quanh, nhìn như cũng không phải rất nhanh nhưng cũng không chậm, có lẽ phải biến chuyển mất một số ngày mới được.

Lại nhìn, mấy con cự điểu xoay quanh đã sớm rút lui đi xa mười mấy dặm, còn xa hơn đám quân lính bỏ chạy. Thiên Loan Điện giống như không phải đến truy quét hay chiến đấu cái gì, giống như chỉ là quan sát mà thôi.

Lý Quân Thiên xoay người, ánh mắt lóe thi triển Kiếm Nhãn liền có thể trông thấy Tả Thiên Sơn sừng sững đâm vào trong mây. Hắn bước ra một bước, chớp mắt liền biến mất ở trên thế gian, dễ dàng liền bước vào trong không gian bản nguyên, đi đến dưới chân núi.

Lục Vỹ Hồ bị Kiếm Tinh Hà chỉ thẳng vào mi tâm, ép đến cho dù nó đã hồi hồn trở lại cũng không dám di động chút nào. Lý Quân Thiên cho dù ở ngoài chiến đấu vẫn còn có thể lưu lại thủ đoạn hạn chế, không cho nàng động đậy.

Dù sao, tính ở trong đám quái thú này tinh thần lực của Lục Vỹ Hồ mạnh nhất, có thể cảm nhận được toàn bộ cấp bậc lực lượng mênh mông của Lý Quân Thiên. Thậm chí là mơ hồ cảm nhận được lực lượng của đạo khóa chặt mình, cho nên thật sự không dám đánh cược việc mình sẽ tránh được hay là sẽ bị đ·ánh c·hết.

Mạng chỉ có một, không dám cược.

Tỉ lệ bị đ·ánh c·hết quá cao, không phải chia đều năm năm.

Lý Quân Thiên trở lại, ánh mắt hơi lạnh nhìn Lục Vỹ Hồ. Từ đầu hồ ly liền bị dọa choáng váng cho nên nó cũng không bị Lý Quân Thiên đánh, có điều nó lại sợ Lý Quân Thiên nhất.

Lý Quân Thiên chém g·iết một trận, sát ý cùng nộ ý phát tiết không sai biệt lắm, chẳng qua sát khí quấn quanh trên người làm cho người ta càn thấy càng kinh sợ hơn. Nhưng trong lòng của hắn đã quay trở về trạng thái bình ổn, tĩnh lặng cùng tỉnh táo.

Nói như thế không có nghĩa là lúc trước hắn không tỉnh táo, đó chẳng qua là một loại phát tiết có chút đích chứ không phải tùy ý làm loạn, càng không có chuyện g·iết lầm hay bị sát ý chi phối cái gì.

Sát ý giảm bớt, Lý Quân Thiên lại nảy ra ý định đàm luận với Lục Vỹ Hồ.

“Ngươi nghe hiểu lời ta nói không?”

Lục Vỹ Hồ run rẩy gật đầu một cái. Lý Quân Thiên hơi liếc nhìn phía xa một cái liền thấy Vũ Nhu từ trên lưng chừng núi đi xuống. Cho đến khi đi vào gần Lý Quân Thiên mới lắc đầu nói.



“Không tìm thấy Từ Trường Khanh”.

Lý Quân Thiên hơi nhún vai, không có quá mức để tâm, một cái tát kia hắn cũng không nương tay, Từ Trường Khanh không b·ị đ·ánh nổ tung đã là rất đáng gờm rồi. Đoán chừng không c·hết đã là trọng thương hoặc đánh mất sức chiến đấu rồi.

Không có sức chiến đấu, không có uy h·iếp, Lý Quân Thiên mới lười nhác tìm kiếm đuổi g·iết. Trừ khi lại nhảy ra trước mặt hắn khiêu khích, nếu không cho dù nằm ở trên đường thì Lý Quân Thiên cũng không thèm dẫm bồi một cái.

Lại hướng sức tập trung về Lục Vỹ Hồ, Lý Quân Thiên lạnh lùng hỏi.

“Các ngươi rốt cục là thứ gì?”

Hồ ly run rẩy không nói. Lý Quân Thiên hỏi như vậy để nó không biết trả lời ra sao.

Là thứ gì?

Nó biết ý của Lý Quân Thiên cũng không phải hỏi bọn nó là giống loài gì mà là năng lực của bọn nó, nhưng nó cũng không biết giải thích thế nào.

Năm đó được người nuôi dưỡng, dần dần cứ lớn lên rời thành bộ dáng như vậy. Sau đó bọn nó trưởng thành, học được ngôn ngữ cuối cùng xuống núi sinh hoạt ở trong mảnh khu vực này mà không thể ra ngoài.

Cứ như vậy, liền kéo dài mấy nghìn năm.

Trước đây nó từ nghe chủ nhân đề cập, nhân loại không thể đi vào Tả Thiên Sơn này, mà bọn nó cũng không thể đi ra ngoài, phân biệt rõ ràng. Về phần lý do thì Lục Vỹ Hồ cũng không biết được, lại không thể phản kháng, chỉ có thể chấp hành.

Những điều này Lục Vỹ Hồ không chủ động nói, Lý Quân Thiên cũng không biết để hỏi. Lý Quân Thiên hỏi một vấn đề.

“Các ngươi, có dòng dõi không?”

Lục Vỹ Hồ: “...Không..không có”.

Lục Vỹ Hồ cũng không nói láo, bọn nó đúng là không có dòng dõi. Mặc dù nó cùng Ngũ Luân Đồng Ngưu có quan hệ đặc thù, thời gian kéo dài cũng rất lâu rồi, nhưng đúng là không có sinh ra dòng dõi.

Mấy nghìn năm qua, trong số sáu người bọn nó cũng không có bất cứ ai sinh ra dòng dõi cả. Không biết nguyên nhân là gì, có vẻ như do không cùng giống loài tiếp xúc cho nên bọn nó cũng không có nhu cầu cấp bách về chuyện duy trì dòng giống.



Dù sao sống được quá lâu, tuổi thọ cũng còn rất dài, chưa có ai phải đứng trước ngưỡng cửa sinh tử, cho nên đối mặt với chuyện sinh nở không hề để tâm.

Lý Quân Thiên chậc một tiếng, híp híp mắt hỏi.

“À? Vậy ngươi có thể sinh sản được sao?”

Lục Vỹ Hồ bối rối, nó là giống cái! Đôi mắt ngậm nước của Lục Vỹ Hồ nhìn Lý Quân Thiên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, không thể tin nổi cùng không thể hiểu thấu, thậm chí là kh·iếp sợ.

Trong đầu nói trước hết là nảy ra vấn đề giới tính.

“Nhân loại này, không phải cũng là giống cái sao?”

Lướt qua vô vàn bối rối, Lý Quân Thiên cũng không biết được trong đầu Lục Vỹ Hồ đang suy nghĩ cái gì. Chờ đợi mãi không thấy Lục Vỹ Hồ trả lời, Lý Quân Thiên động một ý niệm, kiếm Tinh Hà liền hóa thành một vệt sáng đâm xuống.

Xuyên thấu bả vai của Lục Vỹ Hồ, đem thân thể của Lục Vỹ Hồ đóng vào trên mặt đất, khiến cho nó phát ra một tiếng gầm thét bén nhọn giống nhe xé toạc ra cổ họng.

“Không thể sinh sản giữ ngươi lại làm gì?”

Lục Vỹ Hồ lạnh hết cả người, từ trong đau đớn bình tĩnh lại, cảm giác đau nhứ cùng chua xót truyền đến xông thẳng lên đầu để cho nó run rẩy, gấp gáp trả lời.

“Ta..ta cũng không biết. Ta chưa từng sinh”.

Lý Quân Thiên lại hỏi.

“Ngươi có thể đi ra ngoài không?”

“Ra ngoài?”

Lục Vỹ Hồ chần chờ, ấp úng không tự tin. Trước đây là không thể ra được, tình trạng đã mấy nghìn năm nhưng vào lúc này thì nó không chắc chắn lắm. Biến chuyển ở trong không gian này nó cũng đã nhận ra, nhận ra còn rất rõ ràng.

Dù sao một thân bản lĩnh của bọn nó cũng nối liền với nơi này, làm sao có thể không nhận ra.



Ý nghĩ lướt qua rất nhanh, từ ban đầu kinh ngạc, phủ định, lại lập tức suy nghĩ chần chờ. Lục Vỹ Hồ nhanh chóng nói, sợ bị Lý Quân Thiên lại đâm một kiếm.

“Ta..ta có thể thử một chút”.

Nói xong còn chưa kịp bò dậy liền bị Lý Quân Thiên đá bay, bên tai còn nghe đến âm thanh lạnh lùng.

“Ừm, thử xem đi”.

Lục Vỹ Hồ: “...”

Lý Quân Thiên quay lại, đi đến bên Tử Kê, Tử Kế lúc này còn lại cái khung xương, máu thịt rách nát còn chưa có lành lặn trở lại. Thân thể vẫn là thủng trăm nghìn lỗ hổng, nhưng còn tốt đầu lâu không có b·ị b·ắn thủng, cho nên nó còn chưa c·hết.

Chỉ là duy trì sinh cơ thôi, không có thức tỉnh.

Lý Quân Thiên cau mày, trong nhất thời cũng không biết Tử Kê là đực hay cái. Có điều nó chưa c·hết, chỉ bị Lý Quân Thiên đánh đến gần c·hết thôi. Lại nghĩ đến năng lực của Tử Kê, Lý Quân Thiên liền không vui.

Đột phá đến Vọng Thiên Cảnh cùng với luyện đến Thần Thể, Lý Quân Thiên cũng không rõ ràng bản thân có tuổi thọ dài đến bao nhiêu. Nhưng Lý Quân Thiên ước chừng phải có cỡ năm đến bảy trăm tuổi, có thể nói là dài dằng dặc.

Nhưng trải qua một lượt chiến đấu này, từ khi đụng độ với Bích nhãn Lục Giao cùng với Tử Kê liên miên công kích. Lý Quân Thiên khó mà đong đếm được tổn thất nhưng ước chừng đã bị đốt cháy mất khoảng một phần ba tuổi thọ.

Cũng tương đương với hai trăm năm thọ nguyên.

Không thể không nói, Lý Quân Thiên gần đây tổn thất thật nhiều. Từ tuổi thọ, căn cơ khí hải, v·ũ k·hí cho đến tuổi thọ.

Giống như mọi chuyện không thuận lợi.

Lý Quân Thiên híp híp mắt, một kiếm chấm dứt sinh mạng của Tử Kê. Dù sao hắn ghét nhất năng lực của nó, tiện tay chém g·iết liền xong chuyện.

Tử Kê b·ị c·hém g·iết về sau, trên thân nó bốc lên tử quang bao phủ quanh thân, thân thể nhanh chóng khô héo xuống, sau đó tan rã giống như phong hóa thật lâu. Cuối cùng tử quang bắn về phía Lý Quân Thiên.

Lý Quân Thiên không kịp phản ứng đã bị tử quang bao trùm. Nhưng thân thể của hắn cũng không xảy ra phản ứng kỳ lạ, trái lại bộ váy trên người chậm rãi phát sinh biến hóa.

Váy trắng lúc này đã có ráng hồng, giống như từng áng mây lơ lửng. Mà tử quang đan xen vào bên trong, giống như tạo nên mấy đường vân nước tử sắc đan xen vào trong nền trời, khiến cho chiếc váy có mấy phần mỹ lệ huyễn hoặc.

...

p/s: Cầu đề cử!!!