Chương 124: Trời trong
Hủy Diệt Kiếm Liên là chiêu thức mà Lý Quân Thiên tạo ra sớm nhất, cũng hoàn thiện nhất, phát huy ra lực lượng mạnh nhất của Lý Quân Thiên.
Thực tế thì đây không phải chiêu thức mạnh nhất, chỉ là hoàn thiện nhất thôi.
Nếu như sử dụng song kiếm, hai phần lực lượng điệp gia vào nhau sẽ so với Hủy Diệt Kiếm Liên mạnh hơn, nhưng tiêu hao cũng lớn, hiệu suất cũng không thể phát huy đến tận cùng bởi vì chiêu thức chưa được hoàn thiện.
Tính toán, vẫn là Hủy Diệt Kiếm Liên dễ dùng hơn, phạm vi rộng, uy lực lớn, tổn hao ít mà thuận tay, chỉ cần một kiếm là có thể sử dụng.
Ầm ầm!!!
Cự đao sụp đổ, hắc liên tiêu tán, Lý Quân Thiên tiêu hao cũng không lớn, thuần túy là dùng chất phá lượng, lấy sức một người phá vạn người cũng không phải việc không tưởng tượng được.
Đám trưởng lão của Mạc gia lúc này đã t·ấn c·ông đến, Lý Quân Thiên lập tức nghênh chiến.
Đầu tiên chính là Dạ Vô Thanh, bóng đêm bao trùm, đem tất cả nhấn chìm, dù chỉ trong chớp mắt cũng bắt buộc tất cả phòng thủ. Mà bóng đêm rút đi, Lý Quân Thiên đã đi đến sát bên nhị trưởng lão Mạc Vạn Phong.
Một kiếm chém xuống, cận thân phát huy ra lực lượng thân thể cùng cương khí, lấy lực lượng nghiền ép cuồn cuộn bổ đến, một kiếm đơn giản đến ai cũng có thể làm được nhưng ở trong tay Lý Quân Thiên trở thành một kiếm không thể né tránh.
Hời hợt đánh ra, lại nhanh đến tận cùng. Lưỡi kiếm lướt qua cực nhanh, sau đó là vô biên cuồng phong thổi tới, lực lượng lao thẳng về phía sau, đem hai nửa t·hi t·hể của Mạc Vạn Phong thổi ngã ra sau, sau lưng bị càn quét một đường thẳng tắp hơn trăm thương, cát bụi sạch bong, cây cao đổ gãy.
Ngoại trừ hắc sắc thần quang miễn cưỡng có thể ngăn trở kiếm cương thông thường ra vậy thì không có thứ gì trong đám người này ngăn cản được Lý Quân Thiên cả.
Mà thần quang của đám người vừa rồi bị Lý Quân Thiên dùng Dạ Vô Thanh câu ra cùng tiêu hao một đợt, lúc này làm sao ngăn trở được Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên xông vào trong chiến đấu, giống như hổ vào bầy cừu, tùy ý thu gặt.
Lúc này, đội thuẫn binh ra tay đã đến, đồng loạt chồng lên tấm thuẫn liền khiến thần quang hóa thành một bức tường thành, đem Lý Quân Thiên vây vào bên trong một cái vòng kín.
Trước hết hạn chế được Lý Quân Thiên. Đồng thời, còn có mấy nghìn người thi triển xích quang, cho mọi người khôi phục một chút, khả năng khôi phục không lớn rất lớn nhưng tạm thời ngưng chảy máu cùng giảm đau đớn, trợ giúp việc không ảnh hưởng đến chiến lực.
Tam trưởng lão Mạc gia Mạc Cổ Hà xông lên rất nhanh, đứng ở trên thần quang kết ấn, một thanh cự cung kéo căng đến trăng tròn, cánh cung sải rộng đến bốn trăm thước, mũi tên sáng chói giống như liệt nhật.
Một tiễn bắn xuống, giống như thái dương lạc hạ, sắc bén tỏa ra làm người cảm nhận được bỏng rát cùng nhói đau.
Đinh! Bang!!!
Lý Quân Thiên chém ra một kiếm, hoàng kim cự kiếm lao đến chém thẳng đến mũi tên, đôi bên v·a c·hạm bắn ra tiếng kim thiết sau đó rách nát nổ tung. Kim thiết tán lạc đập vào trên mặt đất phát ra từng tiếng đau nhói giống như mưa đá đánh vào trên đám binh lính.
Không đến nỗi đập thành máu chảy đầu rơi, những cũng thoáng làm cho trận hình rồi loạn.
Lý Quân Thiên bước ra, tường thành cao đến mấy chục thước nhưng cũng không ngăn được Lý Quân Thiên, dù sao hắn biết ngự không. Thiên địa đại thế lúc này đong đưa r·ối l·oạn nhưng cũng trở nên không bền chắc, dễ dàng bị Lý Quân Thiên cưỡng đoạt đến cho mình dùng.
Vừa lên, chính là tiếp cận Mạc Cổ Hà. Mạc Cổ Hà bản lĩnh là dùng cung, ngoài ra thân pháp còn rất khá, đáng tiếc là khi so với Lý Quân Thiên thì không đáng nói. Mạc Cổ Hà nhận ra nguy cơ, trước tiên lui bước, nhưng chỉ qua hai bước chân liền bị Lý Quân Thiên đuổi kịp, một kiếm bêu đầu.
Bát trưởng lão Mạc Lưu Thành giống như cũng không có đoàn kết với Mạc gia lắm, thấy tình thế không đúng liền chậm lại bước chân, để cho quân lính tiến lên trước, bản thân thì lẫn vào đằng sau.
Khoảng cách Lý Quân Thiên càng lúc càng xa.
Lý Quân Thiên đã thoát ra khỏi tường vây, lúc này chính là xông vào trong đám quân lính, tả xung hữu đột. Đứng ở trước nhất chính là tượng binh, từng con cự tượng có lực lượng vô cùng lớn, giống như cũng thuộc về dòng giống quái thú.
Mỗi một con cự tượng đều có lực lượng mấy chục vạn cân, tương đương với một cường giả tam chuyển, đặt ở thông thường chính là một đội quân ba nghìn cường giả quét ngang đại lục.
Nhưng trước mặt Lý Quân Thiên lại không quá đáng để cập, một kiếm liền g·iết một con cự tượng, một kiếm liền g·iết vài người, không tốn thời gian bao lâu liền bị Lý Quân Thiên g·iết hơn một nửa, quét sạch một phần mười q·uân đ·ội.
Cuối cùng, Lý Quân Thiên đuổi tới, sau khi g·iết c·hết tất cả trưởng lão của Mạc gia liền đuổi kịp Mạc Lưu Thành, đem người cuối cùng này chém g·iết.
Binh bại như núi lở, cao tầng Mạc gia đều b·ị c·hém, đám q·uân đ·ội này coi như tử trung với Mạc gia thì lúc này cũng sinh ra sợ hãi ở trong lòng, nhanh chóng rút lui, buông ra v·ũ k·hí bỏ chạy.
Cả một q·uân đ·ội, không phải ai cũng bền lòng vững ý, có người run sợ bỏ chạy cũng là chuyện thông thường.
Mà có người bắt đầu, liền sẽ có người làm theo, xoay người bỏ chạy liền như dòng lũ người sau đạp lên người trước, tình thế trong phút chốc không thể khống chế.
Còn tốt, cường giả có thể dùng thần quang phi hành, không đến mức tạo thành thảm trạng tự đạp lên nhau mà c·hết.
Nhưng một màn này, để Lý Quân Thiên g·iết càng đỏ mắt hơn rồi. Đầy trời người giống như châu chấu che phủ ánh sáng, Lý Quân Thiên chính là đuổi theo g·iết.
Thua trận không bao lâu, tiếp viện liền đến. Hai nhánh quân ở hai bên khác đồng loạt g·iết đến, vây công Lý Quân Thiên. Đám tàn binh cùng Lý Quân Thiên bị vây lại, hai bên dẫn đội khác ổn định tình thế, phát động t·ấn c·ông với Lý Quân Thiên.
Không thể không nói, người có bản lĩnh không hề ít, thế cục loạn ầm lên mà bọn hắn có thể nhanh chóng bình ổn, cô lập Lý Quân Thiên ra để phát động t·ấn c·ông.
Bùi Thành Cảnh bị Lý Quân Thiên g·iết c·hết, Thành Cảnh Cung thấy Lý Quân Thiên không sử dụng Thần Quang, bọn hắn cũng đoán được hắn là người ngoại lai.
Đối với người ngoại lai vốn giữ thái độ thù địch liền không cần nói nhiều, dẫn đầu động thủ.
Trái lại, Thiên Loan Điện cũng không có q·uân đ·ội, cũng không tham chiến, tránh ở một bên. Bọn hắn cưỡi cự điểu phi hành bay xung quanh quan sát, giống như thâm cư ở vị trí cao, nhàn nhã nhìn thương sinh thiên hạ tranh đấu.
Cao cao tại thượng, nhàn vọng nhân gian, không lẫn vào phàm trần.
Bởi vì khoảng cách xa nhất, Lý Quân Thiên cũng không đánh chủ ý lên đám người Thiên Loan Điện.
Thành Cảnh Cung cũng không có nhiều cao thủ bằng Mạc gia, chỉ đến bảy cao thủ tứ chuyển, toàn bộ đều là một đám lỗ mãng liền xông lên.
Lý Quân Thiên lập tức g·iết đến, sát ý trên người đã rất mãnh liệt, khuôn mặt lạnh lùng không có cảm xúc, lạnh nhạt hạ kiếm thu gặt tính mạng, đem thân người chia thành mấy khối.
Một kiếm liên g·iết mấy người, một sợi cương khí cũng có thể thu gặt một tính mạng của một đoàn người.
Không qua bao lâu, chừng mười mấy phút mà thôi liền lại một lần nữa binh bại như núi đổ. Lần này nhân số gấp bội, mười vạn quân binh trực tiếp bị Lý Quân Thiên g·iết mất ba thành, số còn lại đều sợ vỡ mật mà chạy.
Lý Quân Thiên ở dưới trạng thái mạnh khỏe cùng với buông ra sát tính thật sự quá mạnh rồi. Lấy cảnh giới nghiền ép, chém g·iết kẻ yếu hơn mình dễ dàng như cắt dưa thái rau.
Hơn nữa tiêu hao còn thật sự rất ít, mỗi một sợi cương khí đều có thể để Lý Quân Thiên phát huy ra đến lực lượng tận cùng, không quá mức lãng phí như lúc trước.
Hắn ước chừng g·iết hết toàn bộ mười vạn quân binh này đều không thể tiêu hao hết cương khí của Lý Quân Thiên được, một người một kiếm, thật sự không có tiêu hao gì lắm.
Chiến đấu trên trên dưới dưới không quá hai mươi phút đồng hồ, mặt đất quanh Tả Thiên Sơn đã bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm, mùi tanh nồng đậm cất cao thấu tận trời.
Tuy rằng lúc này đã không trông thấy Tả Thiên Sơn, mấy người kia cũng không thể bước vào bên trong khu vực không gian bản nguyên, cho nên nơi này chỉ là một mảng đất trống, hơi võng xuống hóa thành một cái đầm máu.
Tàn khu phế thi đều chất lên, hóa thành bờ đê ngăn chặn dòng chảy, khiến cho nó chảy về hướng trung tâm.
Bên dưới, gò thây đầm máu, bên trên trời quang mây tạnh, sắc trời dần dần trắng bệch pha lẫn trường thanh.
Bầu trời, dần biến chuyển màu sắc.
...
p/s: Cầu đề cử!