Chương 122: Mây đỏ
Lý Quân Thiên váy trắng tinh khôi, nhu hòa như nước, b·iểu t·ình lạnh như băng, tay trái nắm lấy Vĩnh Dạ, tay phải nâng một đóa hắc liên, cánh hóa nổi lên từng đường gân đỏ thẫm.
Cổ Thái Huyền?
Tất nhiên không thấy, đều b·ị c·hém thành cặn bã, cặn bã còn đang bị cắt chém trong hắc liên đây.
Một kiếm vừa rồi không đơn thuần là Hủy Diệt Hắc Liên, bên trên còn lẫn vào lực lượng đại đạo, dù sao Vĩnh Dạ đã khai nhận, có thể vận dụng lực lượng của đạo, tuy rằng thô sơ nhỏ bé nhưng cũng là lực lượng của một tầng thứ cao hơn, khó mà chống đỡ được.
Lý Quân Thiên suy đoán đám người Hộ Thiên Thuẫn có khả năng phục sinh tại nơi nào đó, cho nên lần này hắn vận dụng lực lượng của đạo đánh xuống, không biết có thể triệt để g·iết c·hết Cổ Thái Huyền hay không, coi như là một hồi thử nghiệm.
Vừa rồi Cổ Thái Huyền cũng không t·ấn c·ông hắn nhưng Lý Quân Thiên cũng tính luôn cả vào trong hàng ngũ địch nhân, trực tiếp đ·ánh c·hết luôn.
Đồng dạng là Hủy Diệt Kiếm Liên, Cổ Thái Huyền trực tiếp b·ị đ·ánh đến mất cả cặn bã, Tứ Dực Hãn Mã cùng Song Mệnh Trư lại không có c·hết, vẫn còn lại một bộ thân thể rách nát.
Đây chính là chênh lệch.
Toàn tràng lúc này ngoại trừ Lý Quân Thiên ra cũng chỉ có Vũ Nhu là còn đứng đó, thậm chí Vũ Nhu còn chưa kịp phản ứng thì tất cả đã b·ị đ·ánh thành mấy đống tàn thi.
Nhưng tuyệt nhiên đám yêu thú này cực kỳ kháng đòn, Lý Quân Thiên không có nương tay nhưng cũng không thể một kiếm chém g·iết một tên, chỉ có thể đánh thành trọng thương.
Dù sao cảnh giới tính ra tương đương với nhau, chẳng có chênh lệch quá lớn. Đám quái thú còn không biết sống bao nhiêu năm tháng, cảnh giới đi đến cực hạn mà chưa đột phá được. Lý Quân Thiên nếu như có thể một kiếm chém g·iết đám quái thú này mới là không hợp lý.
Lạnh lẽo quét mắt một vòng, Lý Quân Thiên đi đến, một chân đạp lên trên đầu của Tử Kê. Ý nghĩ chuyển chuyển, muốn dùng Tử Kê thử chút ý đồ.
Võ giả có thể lưu lại ý chí truyền thừa, cảnh giới hiện tại của Lý Quân Thiên cao hơn võ giả tuyệt đỉnh nhiều, chân ý cũng cực kỳ mạnh mẽ, có thể thử xem dưới tình huống không tổn hại gì tạo ra ý chí phong ấn.
Phong ấn một đạo ý chí của bản thân trở th·ành h·ạn chế đối phương, thử sử dụng cách này để thu phục lấy mấy con quái thú cho kế hoạch về sau.
Lúc trước Lý Quân Thiên đã có ý định như thế, nhưng âm mưu chỉ ở mức ấp ủ, Lý Quân Thiên vốn còn định suy diễn một thời gian thủ đoạn này, khi nào có nắm chắc mới thi triển ra thu phục đám quái thú.
Nhưng giờ phút này, Lý Quân Thiên cũng không đoái hoài nhiều như thế, cũng không có cố kỵ lo được lo mất, trực tiếp tại hiện trường thực nghiệm cùng suy diễn, vừa thực tiễn vừa thử sai chờ đợi thu được kết quả mỹ mãn.
Cho dù Lý Quân Thiên ngộ tính tuyệt luân, kiến thức tích lũy vô cùng phong phú nhưng không có nghĩa rằng hắn suy tính võ học gì đều có thể trăm phần trăm chắc chắn thành công, cho dù suy tính thành công cũng phải tiêu tốn vô cùng nhiều sức lực.
Bởi vì mọi chuyện chỉ dựa vào suy tính cùng mô phỏng lý luận xuông, sẽ không tránh khỏi xảy ra các yếu tố sai lầm.
Nhưng nếu như có cơ hội thực nghiệm cùng thử sai, sẽ tiết kiệm được nhiều công sức cùng thời gian hơn nhiều.
Ngay lúc Lý Quân Thiên chuẩn bị động thủ, đột nhiên hắn cảm nhận được cái gì đó, toàn bộ không gian chao đảo, thiên địa đại thế giống như dây dàn cong quấn co duỗi một cách điên cuồng.
Tựa như cả bể nước đang bị khuấy loạn lên, tất cả dòng nước đều trở nên điên cuồng đảo loạn, không vật gì được yên.
Thấp thoáng phía xa, giống như có xương mù che mờ không gian khiến cho quang cảnh nhòe đi. Trong quang cảnh nhòe đi ấy, ẩn hiện cờ xí cùng bóng người, mỗi người đều uẩn lấy thần quang le lói quang thân, phủ chiếu một phương trời.
Lý Quân Thiên chuyển dời lực chú ý, tán đi chân ý đang ấp ủ. Hình ảnh xa xa phía chân trời kia, khí tức túc sát lập tức thu hút lấy tinh thần của Lý Quân Thiên, giống như có hai loại khí tức tương tự thu hút lẫn nhau, ganh đua chèn ép với nhau.
Sát ý của Lý Quân Thiên, chỉ có một người lại có thể ganh đua với hàng vạn người, khí thế hùng mạnh thậm chí đem khí thế ở đằng xa áp chế xuống, lấn át nó.
Ánh mắt của Lý Quân Thiên xuyên qua khoảng cách mấy dặm, cuối cùng rơi vào trên một người có thần quang vô cùng nồng đậm.
Lượng thần quang kia, vậy mà không yếu hơn Tử Kê chút nào, chỉ là thần quang của nhân loại vẫn có một cảm giác khác biệt.
Mà người bị Lý Quân Thiên chú ý, chẳng phải ai khác chính là Thiên Hậu Đặng Chỉ Vy.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của Lý Quân Thiên, Đặng Chỉ Vy đồng dạng đưa mắt nhìn lại, khoảng cách rất xa vời lại có thể như trông thấy nhau, mắt đối mắt.
Mí mắt cụp rủ của Đặng Chỉ Vy vào lúc này hơi trừng lớn, giống như trông thấy hung thú dữ tợn nhào về phía nàng, cánh tay chống gậy cũng không kìm được mà phát run.
Lý Quân Thiên khẽ câu lên khóe miệng, bản thân trong chớp mắt liền biến mất. Khoảng cách mấy dặm cũng không xa, Lý Quân Thiên chỉ trong thoáng chốc liền đến.
Lơ lửng trong không trung, ánh mắt hơi rủ xuống rơi vào trên người Đặng Chỉ Vy, lạnh lùng hỏi.
“Ngươi là thủ lĩnh đám người này?”
Váy trắng thành thuần, vóc người yểu điệu quyến rũ, tóc bạc như thác đổ, mắt như thu thủy, lạnh lùng kiêu sa tựa như tiên nữ hạ phàm, không nhuốm màu nhân gian.
Đặng Chỉ Vy đứng trước mặt Lý Quân Thiên lại lộ ra có chút nhỏ bé cùng bần hàn. Nhưng Đặng Chỉ Vy cũng không phải người bình thường, khí thế trên người vừa chuyển, lập tức để người ta nhìn nhận thành cảm giác đối chọi gay gắt, không thua chút nào.
Mặc cho dung mạo một trời một vực, nhưng trên khí thế đều không phân cao thấp. Đặng Chỉ Vy cao quý thanh tao, giống như phong lan thúy trúc. Lý Quân Thiên giống như một đóa tuyết liên, lãnh ngạo kiêu sa, cả hai trái ngược lại tương đồng, vô cùng kỳ quái.
Nhưng Lý Quân Thiên trên người còn có một cỗ sát khí, rất nồng, rất đậm lại không phải nhắm vào bất cứ ai mà nhắm vào tất cả thiên địa, ác ý lại vô cùng nồng nặc để tất cả mọi người rùng mình rét lạnh.
Đặng Chỉ Vy không trả lời câu hỏi của Lý Quân Thiên, trái lại hỏi.
“Ngươi là ai?”
Lý Quân Thiên lắc đầu, lại hỏi.
“Các ngươi tụ tập một đám người đến nơi này làm cái gì?”
Đặng Chỉ Vy nhíu mày một cái, thân hình vậy mà không biết từ lúc này đã đứng ngang độ cao với Lý Quân Thiên, mặc dù dáng người thấp bé lại không thua kém. Đặng Chỉ Vy khàn khàn nói.
“Ta không ưa thích phải ngẩng đầu lên nói chuyện!”
Nghe vậy, khóe miệng của Lý Quân Thiên hơi câu lên. Không nghĩ đến, vậy mà là một người chung chí hướng với chính hắn.
Nhưng nghe đến lời nói này, không hiểu sao Lý Quân Thiên bốc lên một cảm giác chán ghét, hoặc là tức giận, hoặc là nghe không được xuôi tai lắm.
Hắn nâng kiếm, hời hợt chém xuống, mặt không đổi sắc mà cánh tay đã vung kiếm chém ra.
Bành!
Thiên địa đang biến đổi cuồn cuộn, thiên địa đại thế xao động không ngừng. Lực lượng khổng lồ v·a c·hạm một cái lập tức đem cái lập tức khiến cho thiên địa đại thế b·ạo đ·ộng lên, càng thêm r·ối l·oạn, linh khí trong trời đất cuồn cuộn hóa ra phong bạo, không gian chao đảo lên.
Ầm ầm!!!
Mặt đất nổ tung, Đặng Chỉ Vy giơ ngang cây trượng chặt lấy kiếm của Lý Quân Thiên, rõ ràng cả hai v·a c·hạm ở trên không trung mà sau khi v·a c·hạm thì cả hai đã đứng ở trên mặt đất, duy trì nguyên lấy tư thế lúc v·a c·hạm.
Lực xung kích phong bạo bốn phía, đem một đoàn quân lính đang tiếp cận chiến trường cho hất tung lên, thổ huyết m·ất m·ạng.
Hai cường giả v·a c·hạm, cho dù là dư âm tiêu tán ra cũng không phải người thường có thể chịu đựng được.
Nhưng v·a c·hạm này, cũng không phải lực lượng tương xứng. Đặng Chỉ Vy khí thế không yếu nhưng lực lượng là thật sự yếu hơn Lý Quân Thiên, dù sao một kiếm này bao hàm cả lực lượng thân thể lẫn lực lượng cương khí, đạt đến năm trăm vạn cân.
Hơn năm trăm vạn cân đối với hơn ba trăm vạn cân, vừa nhìn liền biết ai mạnh ai yếu.
Càng đừng đề cập Vĩnh Dạ điều động một chút xíu lực lượng của đạo chém xuống. Một chém, không thể ngăn cản.
Vĩnh Dạ trực tiếp đem trượng của Đặng Chỉ Vy chém đứt, đông thời lưỡi kiếm lướt qua, đem một đường kiếm chẻ một đường từ vai trái đến tận bắp đùi.
Máu tươi đỏ thẫm phun ra, trực tiếp bắn lên trên váy trắng của Lý Quân Thiên, điểm ra từng mảng đỏ thẫm.
Giống như những áng mây đỏ rực rơi trên nền trời trắng, loang lổ tựa như hoa văn cố ý tạo nên, vậy mà có chút tô điểm thêm cho đẹp.
...
p/s: Thật không có thời gian, chỉ có thể thức đêm gõ chữ, lên chương hơi muộn một chút. Cầu đề cử!!!