Chương 121: Trấn áp thô bạo
Hiện trường, nếu hỏi ai kinh sợ nhất thì đó chính là Từ Trường Khanh, bởi vì hắn là người hiểu rõ Lý Quân Thiên nhất, cũng biết được một khi Lý Quân Thiên lộ ra b·iểu t·ình lạnh lùng như vậy là đáng sợ nhất.
Mặc dù chưa từng cảm nhận được sát khí cuồn trước đây, nhưng Từ Trường Khanh đã đem hình tượng của Lý Quân Thiên trùng lặp vào núi thây biển máu.
So với lúc trước một buổi chiều huyết nhiễm thương khung còn có cảm giác mạnh hơn nhiều, trời đất đều chảy ra máu tươi đem tất cả dìm ngập.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lục Vỹ Hồ cực kỳ n·hạy c·ảm bắt được sát ý cuồn cuộn kia, bởi vì sở học Lục Quang có tạo nghệ mạnh nhất cho nên tinh thần cực mạnh, cảm nhận đến sát ý phong bạo cũng cực kỳ mãnh liệt, sắc mặt trong chớp mắt trắng nhợt.
Bộ lông màu trắng của nó vào lúc này trực tiếp bạc mất màu, bộ vị lộ ra tái nhợt không còn giọt máu.
Sát ý kia quá kinh người, đồng thời kiếm ý hết sức sắc bén, ác ý phóng thẳng ra ngoài. Ác ý này cũng không phải nhắm vào đơn độc Lục Vỹ Hồ mà là nhắm vào toàn bộ thiên địa, có một loại cảm giác muốn chém đứt thiên địa này.
Ác ý cuồn cuộn như thế, lại bị Lục Vỹ Hồ cảm nhận đến rõ ràng, trong chớp mắt đem nó nhấn chìm xuống, lập tức liền đánh mắt năng lực chiến đấu, lâm vào trong cứng ngắc.
Những người khác, tuy rằng không có cảm nhận rõ ràng giống như Lục Vỹ Hồ, nhưng sát ý cuồn cuộn kia cũng có thể cảm nhận đến rất rõ ràng.
Tạo thành áp lực nặng nề.
Mà sát ý vừa mới phóng thích ra ngoài, Lý Quân Thiên đảo tay trái một cái, váy áo của Vũ Nhu lập tức dị biến. Một phần vải vóc hóa thành lưỡi kiếm chém ra ngoài, đem cánh tay của Từ Trường Khanh chặt đứt.
Một phần vải vóc khác đẩy thẳng ra sau, đem Từ Trường Khinh đẩy bay về phía sau, bản thân Vũ Nhu cũng bị quăng về đằng trước, bay về phía Lý Quân Thiên.
Đồng thời, chỉ trong một cái chớp mắt Lý Quân Thiên đã thi triển khinh công lướt ngang đến, bản thân lướt đến bên cạnh Vũ Nhu, đỡ lấy nàng đồng thời đem y phục bổ khuyết phần cương khí vừa mới bị tiêu hao kia.
Động tác rất nhanh, cũng không bạo lộ phần nào của Vũ Nhu. Chỉ là thân thể của Vũ Nhu hơi run lên, co rụt lại giống như e dè hay là sợ hãi cái gì.
Đặt Vũ Nhu xuống đất, thấy được quái thú xông đi lên. Dẫn đầu nhất chính là Song Mệnh Trư, diện mạo hung tợn, da dày thịt béo.
Lý Quân Thiên trực tiếp đánh ra một dòng sông sáng, Tinh Hà cuồn cuộn đập đến, tốc độ thật nhanh giống như lưu tinh đập xuống đem Song Mệnh Trư trực tiếp đập bay.
Trường kiếm cắm xuyên một nửa vào trong thân thể, đánh thẳng đến khi đem Song Mệnh Trư đập bay mấy trăm thước mới khiến cho người ta nhìn rõ được thanh kiếm chỉ còn lại chuôi kiếm nhô ra ngoài, giống như một cái mụn lớn trên người Song Mệnh Trư.
Tinh Hà lại rút ra, máu tươi như suối phun bắn ra ngoài. Lại một kiếm đâm xuống, tinh hà rạng rỡ như thác đổ, tiếp tục ập đến, đem Song Mệnh Trư đâm thành tổ ong.
Một bên thao túng kiếm Tinh Hà, một bên vung lên Vĩnh Dạ t·ấn c·ông Tử Kê. Lần này, sát ý vô cùng thịnh vượng, một kiếm chém ra trực tiếp là đại chiêu thức.
Dạ Vô Thanh.
Bóng đêm hàng lâm không thể ngăn cản, không có chỗ để trốn, phạm vi bao phủ cực rộng, tốc độ cũng cực nhanh khó lòng mà tránh né.
Bành!!!
Từ trong bóng đêm lần đầu tiên phát ra t·iếng n·ổ tung, nổ tung xảy ra lập tức khiến cho bóng đêm rút đi, giống như bóng đêm này là một cái bóng bóng xà phòng, v·ụ n·ổ chính là kim châm một cái đem nó chọc nổ tan, bóng đêm ngay lập tức biến mất.
Bóng đêm biến mất giống như một cái chớp mắt, ánh mắt khẽ nhắm liền mở, bóng đêm liền biến mất, lộ ra hình ảnh ở bên trong. Tử Kê thân thể tách rời, cánh trái trực tiếp bị cắt đứt rơi xuống mặt đất, thân thể bay ngược ra sau, bên hông còn lộ rõ một vết kiếm vô cùng sâu, nhìn đến cả khung xương.
Đối phó với Tử Kê, Lý Quân Thiên chắc chắn sẽ không cận thân. Mặc cho vận dụng lực lượng thân thể sẽ phát huy ra sức mạnh lớn hơn, nhưng hắn cũng không muốn bản thân bị tổn hại tuổi thọ.
Quay đầu, kiếm Tinh Hà đã b·ị đ·ánh bay, Tứ Dực Hãn Mã đã lôi kéo Song Mệnh Trư ra ngoài. Lý Quân Thiên lại không tiếp tục t·ấn c·ông bọn nó, vẫy tay triệu hồi kiếm Tinh Hà, đảo tay t·ấn c·ông về phía Ngũ Luân Đồng Ngưu đang lao đến.
Hai kiếm tề xuất, hắc bạch luân phiên phi thẳng đến.
Ám Tinh Lưu!
Ầm!!!
Lần này không có đánh bay, nhưng hai kiếm trực tiếp đánh vào trên trán của Đồng Ngưu, một kiếm đập thẳng xuống, mang Ngũ Luân Đồng Ngưu đánh gục vào trong mặt đất, tứ chi quỳ rạp, mặt đất vỡ ra một cái hố lớn sâu hơn bốn thước.
Một kiếm, đem Ngũ Luân Đồng Ngưu đánh choáng, hai mắt trắng dã hoàn toàn không thanh tỉnh được.
Bị Lý Quân Thiên đánh mấy lần, đến cái trán cũng đánh ra điểm yếu, lần này trực tiếp b·ị đ·ánh cho mất ý thức. Còn không thể làm đến một một kiếm chém g·iết nhưng đã vô cùng mạnh mẽ.
Từ Trường Khanh lúc này đã từ trong phần đổ nát của ngôi nhà mà bay ra, cánh tay nhúc nhích một cái đem bàn tay mọc trở lại. Phía sau lưng hắn, ngôi nhà trong chớp mắt biến thành bọt khí, tiêu tán đi mất.
Lý Quân Thiên trực tiếp tháo gỡ chân ý duy trì trong cương khí, khiến cho tất cả cảnh vật hóa khí quay về với thiên địa.
Lý Quân Thiên thu kiếm, hướng về bên phải đánh ra Hủy Diệt Kiếm Liên về phía Tứ Dực Hãn Mã cùng Song Mệnh Trư. Tay phải hướng về bên trái vung ra Tinh Hà, Tinh Hà treo lên không trung lại hội tụ mười mấy thanh kiếm, mười mấy thanh kiếm hóa thành dòng thác đổ ập xuống.
Hà Lạc!
Nhắm thẳng Tử Kê.
Không thể không nói, Lý Quân Thiên trực tiếp bật hết hỏa lực, mỗi một động tác chính là đại chiêu, liên miên bất tuyệt đem tất cả đối thủ bao trùm vào, đè xuống mặt đất mà đánh.
Lần này hắn không có cố kỵ, sát ý đậm đặc đến sắp chảy thành nước, mỗi chiêu mỗi thức đều là trí mạng.
Một lượt Hà Lạc bắn xuống, trực tiếp đem Tử Kê bắn thành cái sàng. Một đóa hắc liên nhẹ nhàng bay đến, đem hai con quái thú lớn đến mấy chục thước nghiền đến thân thể rách nát chỉ còn sót lại ba bốn thành tàn khu.
Mà bản thân Lý Quân Thiên không biết đã biến mất tại chỗ từ lúc nào, lúc xuất hiện đã đứng trước mặt Từ Trường Khanh, vươn tay chính là một cái tát.
Đùng!!!
Một cái tát trực tiếp quất vào trên mặt Từ Trường Khanh, dính sát trên làn da bạch ngọc còn ẩn ẩn có sắc màu lưu chuyển, ngũ sắc giống như thần quang phủ nhẹ trên bàn tay của Lý Quân Thiên giống như có thể khóa chặt khả năng hóa thành nước của Từ Trường Khanh.
Một cái tát mang theo lực lượng hùng hậu trực tiếp đem nửa khuôn mặt của Từ Trường Khanh tát méo, xương cổ cũng ẩn ẩn rung động giống như muốn gãy đứt ra, đem đầu lâu tách rời.
Cả cơ thể của Từ Trường Khanh trực tiếp bay xa, không biết va đập vào bao nhiêu cây cối cùng mặt đất, văng xa hơn ba trăm thước đập ra một trận bụi mù ở phương xa, cũng không biết còn sống hay đ·ã c·hết.
Tát bay Từ Trường Khanh, Lý Quân Thiên xoay người đem kiếm Tinh Hà kêu gọi trở về.
Tử Kê đã b·ị b·ắn thành cái sàng, trên người có thể mười mấy lỗ thủng lớn, máu tươi trực tiếp nhuốm đẫm cái hố sâu vừa mới b·ị đ·ánh ra.
Phía bên kia, Song Mệnh Trư cùng Tứ Dực Hãn mà chỉ còn lại một chút tàn khư, hơi thở cũng vô cùng thoi thóp gần như đã đi đến biến giới của c·ái c·hết.
Tất cả chiến đấu, bất quá chừng bốn năm giây mà thôi, nơi này ngoài Lý Quân Thiên còn đứng được ra cũng chỉ còn có Cổ Thái Huyền cùng Lục Vỹ Hồ.
Lục Vỹ Hồ tựa như bị trúng thuật định thân, không thể di động, thân thể không nghe suy nghĩ, muốn di chuyển lại giống như bị rót chì vào chân, không nhúc nhích nổi.
Cổ Thái Huyền thì hiện tại đã mù, không nhìn thấy cái gì, chỉ nghe được xung quanh một loạt t·iếng n·ổ đùng đoàng, trời đất chấn động một chút liền không thấy được gì.
Đến lúc thích ứng việc dùng cảm ứng đi cảm giác xung quanh liền cảm nhận được ở cổ truyền đến một vệt lạnh lẽo. Trong ý nghĩ của Cổ Thái Huyền chậm rãi phác họa ra hình dáng một lưỡi kiếm đang gác lên cổ của mình, mũi kiếm nhọn hoắt chỉ cần khẽ nhúc nhích một cái liền có thể để đầu của hắn dọn nhà.
Lý Quân Thiên nắm chặt Vĩnh Dạ, ánh mắt lạnh lùng, lực lượng đại đạo luân chuyển trên kiếm.
Một kiếm điểm ra, hắc liên hiện.
Hủy Diệt Kiếm Liên.
Đại đạo hủy diệt, trảm thiên sát địa, vạn vật tuẫn táng.
Hắc liên trong chớp mắt nở rộ, cánh hoa mở ra sáu cánh đem Cổ Thái Huyền phủ lên, trùm vào bên trong.
Sau đó hắc ám co rút lại, biến thành một đóa hoa sen nhỏ.
Hoa sen đen tuyền lúc này lại ẩn ẩn hiện lên vân màu đỏ thẫm trên cánh hoa, tỏ ra vô cùng yêu dị.
Mà Cổ Thái Huyền, đã không còn tung tích.
...
p/s: Gõ chữ nguyên một đêm, bụng vẫn chưa hết khó chịu! Thật là quá mệt mỏi luôn!
p/s: Cầu đề cử!!!