Chương 120: Tức giận
“Chủ nhân! Ta mặc xong”.
Vũ Nhu hai má ửng hồng buộc chặt dây áo, trải vuốt nếp gấp khiến cho váy áo phẳng phiu ngay ngắn trở lại.
Nàng vừa mới tỉnh lại được chút thời gian, ngặt nỗi trên thân cũng không còn y phục đành phải nhờ cậy Lý Quân Thiên ngưng tụ giúp nàng một bộ.
Cương khí thông thường đều là màu sắc bán trong suốt, giống như vải lưới, không thích hợp làm y phục ra ngoài cho nên Lý Quân Thiên chỉ có thể sử dụng cương khí hành kim cùng hành mộc pha trộn cùng cương khí thông thường, tạo thành một chiếc váy tơ vàng đen cho Vũ Nhu.
Không tiêu hao bao nhiêu cương khí cả, đồng thời cũng không cần lo lắng về việc duy trì hình dáng. Lý Quân Thiên hiện tại miễn cưỡng có thể làm được biến hóa tùy ý đối với cương khí ngũ hành, sẽ không bị hạn chế kiểu dáng giống lúc trước.
Chẳng qua Vũ Nhu ưa thích mặc váy cho nên sử dụng hình dáng này là phù hợp nhất rồi.
Vũ Nhu mặc xong quần áo, Lý Quân Thiên không có ý định tắm tiếp, hắn đã ngâm mình không sai biệt lắm ba bốn giờ đồng hồ, cơ thể thư thái đến hơi mơ màng mà có một giấc ngủ nhẹ.
Kỳ thực cơ thể của võ giả đến cấp bậc này cũng không dễ dàng nhuốm bụi bẩn, chẳng qua trên vấn đề tâm lý thì Lý Quân Thiên là một ưa thích sạch sẽ. Dù sao cuộc sống ở hiện đại, mỗi ngày đều tắm một lần, đi đến thế giới giang hồ này cũng là một thói quen khó bỏ.
Đổi lại là võ giả khác, ngày đêm hành tẩu giang hồ, mấy ngày thậm chí mười mấy ngày không tắm cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ, nào sẽ cảm thấy khó chịu như Lý Quân Thiên.
Cũng không biết có phải bởi vì thân thể là nữ nhân hay không, Lý Quân Thiên cảm giác giống như bản thân càng thích tắm hơn trước kia, mỗi lần đều đắm chìm ít nhất là thời gian một tiếng.
Lâu hơn kiếp trước rất nhiều lần.
Lý Quân Thiên nhoài người dậy, muốn đứng ra khỏi mặt nước. Đột nhiên hắn ngồi thụp xuống, hai tay che lấy thân thể đồng thời ý niệm vừa động, một lớp cương khí tràn ra hóa thành hắc vụ, bên ngoài hình thành một màng phòng thủ.
Bành!!!
Góc nhà nổ tung, một bóng hình khổng lồ lướt ngang qua, bắn vỡ một góc nhà lại đánh xuyên thẳng qua, bay vọt ra khỏi bể tắm của Lý Quân Thiên cuốn lên một trời mảnh vụn.
Có màng phòng hộ chống lên một vùng khoảng trống, không có bất cứ thứ gì tác động lên Lý Quân Thiên cả, hắn cũng nhanh mắt liếc thấy vật bay ngang qua chính là Tam Đầu Khuyển.
Chấn động tán đi, cương khí của Lý Quân Thiên hơi co rút lại cuối cùng tụ lại thành một bộ váy ngủ mảnh mai phủ lên thân thể. Hắc vụ tán đi, Lý Quân Thiên đứng trong bể tắm, hai chân như ngọc bị nước nhấn ngập đến ngang đùi thon, mặt nước mơ hồ phản chiếu một đóa mẫu đơn.
Tay trái của Lý Quân Thiên khẽ vẫy một cái đem chiếc váy trắng đằng xa hơi lơ lửng lên, nhanh chóng bay về phía bàn tay của Lý Quân Thiên.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người thuận theo lỗ hổng bay lượn đến, vọt vào trong nhà. Vừa vặn, vị trí mà hắn đáp xuống cũng không xa chiếc váy trắng là bao, ánh mắt ngay lập tức rơi xuống trên chiếc váy.
Lý Quân Thiên trừng mắt một cái, vận lực mạnh hơn đem chiếc váy kéo nhanh về phía mình hơn, đồng thời quát.
“Nhìn cái gì?”
Cổ Thái Huyền đưa mắt nhìn lại, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người Lý Quân Thiên, tay phải đưa ra giống như nâng đỡ cái gì đó, khẽ kéo một cái. Chiếc váy trắng trực tiếp bị kéo lơ lửng trong không trung.
“Lý..”
Ánh mắt của Cổ Thái Huyền còn không có rời khỏi cơ thể của Lý Quân Thiên, vừa mới mở miệng định nói gì đó thì Lý Quân Thiên đã vươn tay khẽ điểm ra một cái. Vĩnh Dạ trực tiếp cạy mở hộp kiếm bay ra ngoài, mũi kiếm thẳng tắp đâm về Cổ Thái Huyền, đồng thời bóng đêm phủ xuống, đem Lý Quân Thiên che đậy vào trong đêm tối.
Cổ Thái Huyền thất kinh, tay trái phất ra, đem Vĩnh Dạ đẩy chệch hướng sang một bên, tay phải vẫn không có buông ra, thậm chí lực lượng càng lớn, càng đem chiếc váy kéo lệch về phía bản thân mình.
Đúng lúc bóng đêm mở rộng đến, từ trong bóng tối vươn ra ngọc thủ, cánh tay trắng mịn màng, ngón tay thon dài mảnh mai như điêu khắc tinh tế tỉ mỉ.
Cánh tay duỗi ra, bắt vào chiếc váy. Chiếc váy lập tức hóa thành một dòng nước quấn lên cổ tay, chảy xuống lên phía trước, cuối cùng chìm vào trong bóng đêm.
Không đến một giấy sau, một thanh kiếm từ trong bóng đêm lao ra, giống như dòng sông sáng rực thoát khỏi bóng đêm chiếu rọi thế gian.
Kiếm Tinh Hà đâm thẳng đến Cổ Thái Huyền. Cổ Thái Huyền sử dụng tay phải khẽ kéo một cái, thay đổi đối tượng lên kiếm Tinh Hà, đem nó kéo đi lệch hướng, không hề đâm trúng hắn.
Kiếm Tinh Hà nửa đường rẽ ngoặt một cái, lưỡi kiếm lướt ngang chém đến. Cổ Thái Huyền lui ra sau một bước, thân hình hơi nghiêng, tay trái đẩy ra, đem Tinh Hà đẩy bay ngược về phương hướng khác.
Váy trắng phiêu phiêu không tiếng động, khẽ lay động giống như gió nhẹ lướt qua, mũi chân của Lý Quân Thiên hơi rủ xuống, đá thẳng vào lồng ngực của Cổ Thái Huyền.
Lý Quân Thiên nửa người thoát ra khỏi trong màn đêm, giống như tiên nhân giáng trần đáp xuống, mũi chân nhẹ nhàng cũng không hề có tiếng xé gió nào nhưng rất đơn giản liền đá vào ngực của Cổ Thái Huyền, đem người đá bay thẳng ra ngoài, không thể ngăn cản được.
Thân hình của Lý Quân Thiên lướt ngang, cấp tốc đuổi theo, hai tay hơi duỗi về sau, tay phải nắm lấy kiếm Tinh Hà, tay trái nắm lấy kiếm Vĩnh Dạ, tà váy hơi xòe rộng một chút để lộ ra cổ chân trắng ngần. Mũi chân không hề đạp trên mặt đất mà dẫm cách mặt đất chừng một tấc, tựa như đạp vào một tấm đệm không khí để bắn ra ngoài.
“Lý cô nương, khoan...”
Cổ Thái Huyền vẫn còn bay ngược, khóe miệng rỉ ra một chút máu, xét về mặt lực lượng đối chọi trực tiếp thì hắn kém xa Lý Quân Thiên, nhất là Lý Quân Thiên đã lột xác thành Thần Thể.
Lời nói còn không thể nói ra được hết câu thì Lý Quân Thiên đã áp sát, ánh mắt lạnh như băng, hoặc có thể nói là trong trẻo không bao hàm cảm xúc. Tay trái của Lý Quân Thiên khẽ phất lên.
Cánh tay cầm kiếm chém một đường từ trái qua phải, từ dưới lên trên rồi lướt ngang.
Vĩnh Dạ trong chớp mắt vẽ ra một vầng trăng khuyết trong không trung.
Cổ Thái Huyền tê cả da đầu, tóc gáy đều dựng ngược lên, cảm giác nguy cơ sinh tử hàng lâm lạnh băng băng bao phủ toàn thân. Hai tay của hắn vận lên lực lượng, quanh thần bao phủ một vòng lực trường vận chuyển huyền diệu lên.
Nhưng tốc độ kiếm của Lý Quân Thiên quá nhanh, Cổ Thái Huyền muốn phòng ngự hay trốn tránh đều không thể kịp rồi, chỉ miễn cưỡng vận lên lực lượng đem thân thể cùng lưỡi kiếm đẩy ra khoảng cách xa một chút, tránh cho bị một kiếm này cắt đôi đầu.
Cổ Thái Huyền thành công, quả thực không bị một kiếm này cắt đôi đầu lâu, nhưng vầng trăng khuyết đen tuyền lướt qua liền tan, đôi mắt của Cổ Thái Huyền vì thế mà nhiều thêm một đường cắt ngang.
Roẹt! Bang!!!
Xì xì!
Cổ Thái Huyền bay ra hơn trăm thước, cơ thể loạng choạng ngã xuống trên mặt đất. Hai tay của hắn bưng chặt hai mắt, cơ bắp co rút lại, gân xanh nổi lên toàn thân, vặn vẹo một cách vô cùng thống khổ.
Cổ Thái Huyền nghiến chặt để không kêu ra tiếng nhưng nhìn đến hiện trạng của hắn thì ai cũng có thể nhận ra được, hắn đang phải chịu đến đau đớn vô cùng kịt liệt, cho dù không kêu ra tiếng nhưng hô hấp đều trở nên đứt đoạn.
“Dừng tay!”
Từ Trường Khanh quát lớn, không biết hắn đã đến từ lúc nào, hiện tại một tay thành trảo khống chế lấy cổ họng của Vũ Nhu, đem nàng từ trong nhà gỗ kéo ra ngoài.
Lý Quân Thiên liếc mắt, hắn đứng nhưng mũi chân không chạm đất, đạp trên một tầng cương khí mỏng làm bản thân giống như đang lơ lửng trong không trung. Hắn khóa chặt Từ Trường Khanh, lại nhìn đến vẻ dữ tợn trên người Cổ Thái Huyền đang dần rút đi mới hừ lạnh một tiếng.
“Biết là cô nương còn nhìn?”
Ánh mắt của Cổ Thái Huyền không ngừng dò xét thân thể của hắn, Lý Quân Thiên làm sao có thể không nhận ra, hiển nhiên tức giận mà không kiềm được. Nếu như là lâm thời khởi ý, lướt qua liền thôi thì Lý Quân Thiên còn không thèm chấp nhặt, nhưng với cái điệu bộ nhìn chằm chằm hắn, lại còn đưa tay ra cản lại y phục kia.
Ý nghĩ còn cần phải nói sao?
Mỗi nam nhân đều hiểu, không phải là nam nhân hiểu càng nhiều.
Không thể dùng một kiếm chém c·hết Cổ Thái Huyền đã coi như đối phương được lời rồi.
Cổ Thái Huyền run rẩy đứng thẳng thân hình buông xuống hai tay, trên khuôn mặt mười hai mười ba tuổi kia hiện tại nhiều thêm một đường kiếm đen kịt tại vị trí đôi mắt, kéo dài hết phần khuôn mặt.
Hắc khí từ trên vết chém còn không ngừng tản mạn ra, kiếm ý sắc bén điên cuồng cắt chém, ẩn ẩn có dấu hiệu mở rộng.
Cổ Thái Huyền gian nan bình ổn hô hấp, cười khổ chắp tay một cái nói.
“Là ta mạo muội”.
Lý Quân Thiên bỏ ngoài tai, từ khi mới gặp mặt đến hiện tại bộ dạng Cổ Thái Huyền nhìn hắn cứ có gì đó không đúng, giống như ấp ủ âm mưu cái gì. Lý Quân Thiên tất nhiên sẽ không có thái độ tốt với đối phương.
Lại nhìn về phía Từ Trường Khanh, Lý Quân Thiên lạnh lùng nói.
“Thả người!”
Sát ý trong lòng Lý Quân Thiên hơi bốc lên, cho dù đối phương đã từng là sư đệ của Lý Khuynh Thiên, nhưng năm lần bảy lượt đối chọi cùng với động thủ, Lý Quân Thiên hiện tại đã mất hết kiên nhẫn.
Từ Trường Khanh không đáp lời, cũng không có ý định thả người. Đồng thời, vào lúc này mấy con quái thú lần lượt bao vây đến.
Quái thú đều có chút thương thế trên người nhưng khí thế rất thịnh, không giống như trọng thương mà càng giống như đã kích phát lực lượng đến đỉnh phong.
Tử Kê cũng không bay lượn, trái lại bước đi như nhân loại, ngẩng đầu ưỡn ngực quát.
“Nhân loại, ngươi phải c·hết!”
Lý Quân Thiên vô lực, im lặng không thèm đáp lời. Có vẻ như hắn quá lo được lo mất thành ra hành động bị bó buộc quá nhiều, thành ra ai cũng dám đánh chút chủ ý đến phía hắn.
Sát ý trong lòng Lý Quân Thiên dần b·ốc c·háy lên đã khó mà đè nén được. Khí tức trên người của hắn dần dần biến đổi, giống như một hung thú tỉnh lại từ giấc ngủ say, khí tức nguy hiểm bao trùm lên bốn phía.
Lúc trước, g·iết một lượt người ở Vô Thường Kiếm Phái đã làm nguội đi không ít sát khí của hắn, lúc này lại một lần nữa bốc lên cuồn cuộn.
...
p/s: Hôm nay còn 1 chương bù!!!!
p/s: Cầu đề cử!!!