Chương 119: Ngũ Chuyển
Trong lúc Lý Quân Thiên đi tắm, bên ngoài Thần Quang Đại Lục đã long trời lở đất.
Mười vạn quân binh, ba nghìn chiến tượng, toàn bộ cao thủ tứ chuyển đều tụ tập vây quanh Tả Thiên Sơn, hình thành một chiến trận bao vây bên ngoài dòng suối ở chân Tả Thiên Sơn.
Cao thủ Mạc gia, cao thủ Thành Cảnh Cung, cao thủ Thiên Loan Điện, cao cao thấp thấp lên đến ba mươi mấy người, tất cả đều là cao thủ tứ chuyển, so sánh không mạnh bằng Mạc Thần Võ nhưng cũng có lực lượng đạt đến trăm vạn cân.
Là một cỗ lực lượng khổng lồ.
Ba mươi mấy cao thủ tụ tập vào trong một quân doanh, bọn hắn đã vây đóng Tả Thiên Sơn cả tháng trời, bầu trời vẫn luân phiên thay đổi màu sắc, không lộ ra chút khác thường nào nhưng thần tình của mỗi người ở đây đều vô cùng nghiêm nghị.
Không hề thả lỏng chút nào, càng giống như đè nén trước giông bão.
“Thiên Hậu tiền bối, chúng ta còn phải ở nơi này đến bao giờ?”
Gia chủ Mạc gia Mạc Trường Sơn thần tình nghiêm nghị hỏi người đang dẫn đầu phòng tuyến. Một tháng trước, bà lão kia đến cửa tìm Mạc gia, nói ra ngôn luận kinh người.
Ngân Sắc Thiên Vũ, thiên hạ đại tai.
Đổi lại là người khác thì có thể đã bị Mạc gia đánh g·iết luôn rồi, nhưng ngặt nỗi người đến có thân phận không tầm thường, thực lực càng là thâm bất khả trắc.
Lão chính là thê tử của Thiên Thánh Chủ vang danh ba nghìn năm trước, Thiên Hậu Đặng Chi Vy.
Là nhân vật của ba nghìn năm trước lại có thể sống đến hiện tại, không cần nói cũng biết Mạc gia bị kinh sợ đến bậc nào. Đại đa số người đều biết, thần quang chỉ giúp bọn họ trải quả những ngày yên ổn chứ không thể kéo dài tuổi thọ, hai trăm năm cũng không sống được chứ càng không phải đề cập đến ba nghìn năm.
Nhưng Đặng Chỉ Vy xuất hiện, lập tức đem nhận thức của rất nhiều người làm cho sụp đổ.
Còn tốt, các thế lực lớn lưu giữ rất nhiều cổ tịch, những thông tin ghi chép xuống cuối cùng xác nhận không giả. Mà thông tin của Ngân Sắc Thiên Vũ đồng dạng bị tìm ra đến.
Ngoài ra, mấy thế lực này đồng dạng bị Đặng Chỉ Vy trấn áp xuống. Nàng sử dụng thần quang không đơn thuần chỉ là bốn loại Ngân, Kim, Xích, Hắc mà còn có Lục Quang cùng Tử Quang.
Sáu màu thần quang tác hỗn hợp đánh ra đem tất cả cao thủ tứ chuyển đè lên đánh, bởi vì tính theo cảnh giới chính xác thì nàng đã không thuộc vào tứ chuyển nữa rồi, đã đạt đến ngũ chuyển, lực lượng đạt đến ba trăm vạn cân.
Đến lúc bị đè lên đánh, bọn hắn mới biết được thì ra Tứ Chuyển cũng không phải cực hạn của thế giới này.
Ba nghìn năm trước một trận đại tai đổ xuống, Thiên Thánh Chủ chính là cao thủ Lục Chuyển, thống ngự trọn vẹn bảy loại thần quang nhưng cuối cùng vẫn lạc trong trận đại tai đó. Từ đấy tri thức thất lạc, Thần Quang Đại Lục cũng chỉ có thể biến chuyển bốn loại thần quang, không thể đột phá khỏi Tứ Chuyển.
Mà trên toàn bộ Thần Quang Đại Lục này, đến hiện tại cũng chỉ còn Đặng Chỉ Vy là có cảnh giới cao hơn tứ chuyển thôi.
Nghe thấy Mạc Trường Sơn hỏi, Đặng Chỉ Vy cũng không quay lại, ánh mắt từ đầu đến cuối khóa chặt Tả Thiên Sơn. Im lặng hồi lâu, bà ta mới hơi ngẩng đầu lên, cất giọng khàn khàn nói.
“Tập hợp đi, tai họa đến rồi!”
Mạc Trường Sơn ngẩng ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời, ánh mắt ngóng trông về nơi khởi nguyên của nhân loại, nóc nhà của nhân gian, cấm địa Tả Thiên Sơn.
Sừng sững như trụ trời, nối thẳng trời cùng đất vào lúc này trở nên trống không, quang cảnh đột nhiên thông thoáng, không còn bón dáng của Tả Thiên Sơn đâu cả.
Trong lòng Mạc Trường Sơn run lên một cái, ánh mắt đăm đăm gần như c·hết lặng.
Tả Thiên Sơn...không thấy?
Đột nhiên biến mất?
Cho dùng cách nói nào đều lộ ra vô cùng chấn động. Nếu không phải nhiều năm làm tộc trưởng hình thành tốc chất, tu dưỡng được tâm lý cường đại thì chỉ sợ Mạc Trường Sơn đã kêu lên thành tiếng.
Hiện tại còn có thể duy trì khuôn mặt c·hết lặng mà không có biến chuyển quá nhiều đã là khả năng cuối cùng. Rất lâu sau, c·hết lặng qua đi, Mạc Trường Sơn lo lắng vội vàng hỏi.
“Thiên Hậu tiền bối, Tả Thiên Sơn biến mất?”
Đặng Chỉ Vy thở dài nói.
“Cùng ba nghìn năm trước giống y như đúc, Tả Thiên Sơn hiện tại chìm vào tầng không gian không biết, nếu như có thể vượt qua tai họa thì có lẽ nó sẽ xuất hiện trở lại”.
“Là..thế...sao?
Mạc Trường Sơn ấp úng một chút, hai tay kết ấn một loạt thủ ấn sau đó đem thần quang đánh về phía bầu trời. Thần quang bay lên trên cao một đoạn sau đó nổ bắn ra sáu bảy tia sáng khác biệt, đánh về các phương.
Hiển nhiên là một thủ đoạn truyền tin nào đó, đem tin tức “tập hợp” truyền đến người dẫn đầu mỗi đội ngũ ở các phía. Làm xong Mạc Trường Sơn mới hỏi về chuyện về ba nghìn năm trước.
Mặc dù trong cổ tịch có ghi chép miêu tả một chút, nhưng ba nghìn năm trước thì Mạc gia chỉ là một tiểu gia tộc, không thể biết được những bí ẩn sâu xa hay chi tiết cụ thể.
Đặng Chỉ Vy giống như lâm vào hồi tưởng, rất lâu mới nói.
“Thiên Thánh Chủ dẫn quân đánh vào cấm địa, thất bại vẫn lạc. Ngân Sắc Thiên Vũ bảy ngày bảy đêm, đạo thống đổ nát, thần quang hóa thành phong bạo càn quét thế gian, không biết vì thế mà c·hết đi bao nhiêu người”.
Nói đến đây, Đặng Chỉ Vy giống như nghĩ đến cái gì, hơi lắc đầu một cái nói.
“Về sau thế gian không có mấy ai đạt đến cấp bậc Ngũ Chuyển trở lên, dần dần hóa thành bộ dáng giống như ngươi vẫn biết”.
Mạc Trường Sơn nghe đến thông tin này mới dáo mạo muội hỏi ra thắc mắc trong lòng.
“Lĩnh ngộ loại thần quang thứ năm mới có thể đạt đến ngũ chuyển?”
“Một trong các điều kiện thôi”.
Đặng Chỉ Vy thẳng thắn. Nhân loại sử dụng thần quang khác biệt với quái thú ở trong Tả Thiên Sơn. Mặc dù màu sắc tương tự nhưng tác dụng chênh lệch rất xa.
Quái thú trong Tả Thiên Sơn bắn ra thần quang có tác dụng tương tự với màu sắc của bầu trời. Nhưng thần quang của nhân loại sử dụng có tác dụng chủ yếu là chống lại tác động của bầu trời.
Chẳng hạn như Hắc Quang, quái thú sử dụng giúp gia tăng sự sắc bén cùng độ cứng cáp của bản thân, nhưng nhân loại sử dụng để gia tăng sức phòng ngự của mình lên.
Một bên là dung hợp thuận theo, một bên là chống lại đối nghịch. Cho nên suy xét về mặt đẳng cấp cũng có sự khác biệt.
Nhân loại của Thần Quang Đại Lục có thể lĩnh ngộ cùng biến chuyển bốn loại thần quang cuối cùng đạt đến tứ chuyển. Nhưng muốn đạt đến ngũ chuyển vậy thì không đơn thuần là lĩnh ngộ thêm một hay hai loại thần quang, ngoài ra còn phải tích trữ được lượng thần quang hùng hậu đến trình độ nhất định.
Nhưng bởi vì Thần Quang sẽ liên tục tiêu hao khi phải đối chọi với tác động từ bầu trời, cho nên lượng thần quang tích trữ được là rất ít, thậm chí sẽ càng ngày càng ít cho đến khi tuổi thọ hoàn toàn tiêu hao hết mà c·hết.
Đổi lại thì đám quái thú không có hạn chế này, thậm chí là mỗi ngày đều đang không ngừng được tăng cường, chỉ cần sống càng lâu thì thực lực sẽ càng lúc càng mạnh cho đến khi đạt đến ngũ chuyển. Thậm chí bọn chúng còn không bị giới hạn bởi số loại thần quang, hoàn toàn có thể lĩnh ngộ cách biến chuyển nhiều thần quang hoặc là chỉ lĩnh ngộ một loại thần quang giống như Tử Kê.
Nhưng đạt đến ngũ chuyển là cực hạn, muốn đạt đến lục chuyển thì đám quái thú cũng phải có sự lĩnh ngộ về thần quang đạt đến cực hạn mới được. Cửa ải cuối cùng đều không tránh khỏi lĩnh ngộ được.
Quái thú từ đầu đến cuối đều có thể tăng trưởng thần quang thoải mái. Giống như ăn cơm uống nước có người bón đến tận miệng, cho nên khi bắt đầu muốn lĩnh ngộ thần quang để đạt đén Lục Chuyển là một chuyện rất khó khăn với bọn chúng.
Không giống như nhân loại, vẫn luôn luôn vật lộn đấu tranh tăng lên cho nên khả năng lĩnh ngộ mạnh hơn. Đáng tiếc là nhân loại phải lĩnh ngộ trọn vẹn bảy loại thần quang mới được, đối với nhân loại cũng không hề dễ dàng.
Cho nên cao thủ Lục Chuyển ở Thần Quang Đại Lục vô cùng hiếm hoi, vị cuối cùng chính là Thiên Thánh Chủ của ba nghìn năm trước. Còn như Đặng Chỉ Vy, đã qua ba nghìn năm rồi, bà ta cũng vẫn cứ kẹt ở Ngũ Chuyển mãi đó thôi.
Chẳng qua độ lĩnh ngộ cực cao, cao đến mức bà ta có thể sống đến ba nghìn năm.
Mạc Trường Sơn nghe đến toàn bộ lý giải về Ngũ Chuyển cùng Lục Chuyển, càng nghe thì đôi mắt càng sáng, nghi vấn mười mấy năm nay của hắn tại lúc này đạt được đáp án.
Theo đó, lượng thần quang trên người Mạc Trường Sơn cũng hơi bùng nổ lên một chút, gia tăng một khoảng lớn. Tuy rằng không thể đột phá đến Ngũ Chuyển nhưng cũng khiến cho lực lượng của hắn tăng lên không ít.
Mạc Trường Sơn đột phá cũng không để cho Đặng Chỉ Vy lộ ra vui mừng, lực lượng tăng thêm một chút đối với thế cuộc này cũng không lạc quan. Bà ta ngước nhìn bầu trời, ánh mắt đục ngầu giống như đang ngóng trông gì đó, trong thâm tâm cũng có sự ấp ủ riêng biệt.
Giống như đang chờ đợi, mong ngóng, lại pha lẫn một chút bài xích.
Vô cùng phức tạp.
...
p/s: Cầu đề cử!!!