Chương 118: Tắm
Rắc! Băng băng!!!
Thế gian sụp đổ, cảnh vật phủ lên một tầng gợn sóng chậm rãi chìm nghỉm, lặn sâu vào trong tầng không gian nào đó, không thể nhìn thấy, trừ khi có lực lượng đặc thù giống như Kiếm Nhãn mới có thể trông thấy lờ mờ.
Khung cảnh thay đổi, thiếu nữ váy trắng nhẹ nhàng còn đó nhưng trước mặt không có cây lớn, cũng không còn cảnh toàn bộ trời đất trắng tinh khôi. Đổi lại là một bầu trời xanh thẳm, mây trắng cuộn trào lướt qua đỉnh núi, đỉnh núi bạc màu lộ ra đá xám lừng lững như đảo nổi giữa biển mây, bị sóng mây không ngừng đánh vào.
Lý Quân Thiên hạ kiếm xuống, lông mày hơi nhíu lại, cúi đầu nhìn bản thân.
“Tại sao lại là váy nữa?”
Cảm giác gió nhẹ vuốt ve chân ngọc thanh lương mát mẻ, thậm chí gió nhẹ còn luồn đến hơi sâu, thổi đến cả người cảm thấy không được tự nhiên.
Đáng nói chính là Lý Quân Thiên còn không thể thao túng được chiếc váy này, không thể làm cho tán đi hay không chế nó biến hình, giống như hình dáng này đã cố định lại, hóa thành vật chân thật không thể thay đổi.
Giống như một chiếc váy thông thường, khác biệt chính là chiếc váy này khó mà phá hủy được, vô cùng chắc chắn tựa như bất hủ bất diệt, cho dù lưỡi kiếm cắt qua cũng không để lại được chút dấu vết nào.
Thở dài một tiếng, Lý Quân Thiên đem cương khí hóa thành một lớp quần đen mặc xuống dưới lớp váy đồng thời một cái áo choàng mỏng màu đen ở bên ngoài, thay đổi khí chất thanh thuần thành một loại khí chất tự tin rắn rỏi cùng trưởng thành.
Cuối cùng, Lý Quân Thiên đạp trên kiếm Tinh Hà, chậm rãi hạ xuống mặt đất. Tốc độ rơi thật chậm phiêu nhiên giống như lá rụng, mười phần phiêu nhiên.
Mặc dù không thể ngự kiếm phi hành nhưng có thể mượn lực đứng ở giữa không trung thì việc đỡ lấy Lý Quân Thiên, hãm lại tốc độ rơi cũng không phải chuyện tiêu hao quá nhiều.
Không bao lâu, Lý Quân Thiên đã rơi xuống mặt đất, quay người nhìn lại thì ở trước mắt vẫn thấy thanh sơn còn đó, giống như chưa từng b·ị đ·ánh đến sụp đổ.
Nhưng nếu như nhìn kỹ có thể thấy được, Tả Thiên Sơn chính là núi đá trơ trọi, tựa như động vật bị lột một lớp da, không có cây cối cùng đất đai, chỉ còn lại một lớp xương.
Đỉnh núi vẫn ẩn ở trong mây mù, một đoạn đỉnh núi lại không thể nhìn thấy. Đồng thời rừng cây cũng thật sự biến mất, b·ị đ·ánh gãy nổ cùng đất đai nứt toác đúng là vẫn tồn tại ở đây, nhưng cảnh vật tàn phá đang lấy một loại tốc độ cực kỳ chậm chạp khôi phục lại.
Rãnh đất mấp mô chậm rãi san bằng, vụn cây đứt gãy dần dần bị bùn đất vùi lấp, cuối cùng hóa thành mục nát, c·hôn v·ùi thật sâu. Mầm non nảy nở, chậm rãi chống lên mặt đất, dần dần phát triển.
Tốc độ thay đổi này rất chậm, nhưng thật sự có thay đổi. Có lẽ một hai tuần lễ nữa là có thể khôi phục lại bộ dáng khi mà Lý Quân Thiên bước vào đây.
Tất cả chỉ có thể chứng minh rằng chiến đấu lúc trước là thật sự xảy ra chứ không phải ảo cảnh, chẳng qua không biết vì nguyên nhân gì mà cảnh vật đang khôi phục trở lại thôi.
Lại nói sau khi xuống đến mặt đất, Vũ Nhu lại không phải bị c·hôn v·ùi sâu dưới lòng đất mà vẫn đường nâng đỡ bên trên một chút tán cây bụi, ngoan ngoãn ngủ yên, khí tức bình ổn hơi thở đều đặn, thương thế đã khá hơn không ít.
Lý Quân Thiên đem kiếm cất vào trong hộp kiếm, cuối cùng chỉ còn nắm Vĩnh Dạ, khẽ vuốt ve. Lưỡi kiếm đen tuyền lúc này xuất hiện không ít đường vân, đường vân mờ ảo giống như gợn nước lại có một vài đường vân đặc biệt đan xen ở trong đó.
Lý Quân Thiên có thể cảm nhận được, những đường vân đặc biệt như thế chính là các “vết nứt” hoặc nói chính xác là “v·ết t·hương” tồn tại ở trên thân kiếm.
Kiếm tu, trường kiếm như là cánh tay kéo dài, chỉ cần cầm vào kiếm liền có thể nối dài cảm giác của mình, cho nên vết nứt trên kiếm gọi là “v·ết t·hương” cũng không hề sai.
Nói trường kiếm như cánh tay kéo dài, nối dài cảm giác cũng không phải nói ngoa. Bởi vì trình độ của kiếm đạo đạt đến cấp bậc cao minh một chút, thì khi cầm vào kiếm liền có thể cảm giác được bản thân có thể cắt chém thứ gì.
Chính là thu phát tùy ý, lượng sức mà đi, muốn chém thứ gì hay chém chỗ nào đều có thể khống chế. Cảm giác có thể chặt đứt một bức tường là có thể chặt đứt, cảm giác phải hai ba kiếm mới chặt đứt được một tấm sắt thì đúng là phải mất chừng hai ba kiếm.
Thậm chí không muốn chặt đứt đồ vật thì cho dù một cọng cỏ cũng có thể không cắt đứt được.
Trình độ kiếm đạo như vậy kỳ thực cũng không quá cao minh, tương đương với hình thức ban đầu của ý cảnh, coi tiêu chuẩn siêu nhất lưu của võ đạo thời kỳ trước. Đặt ở võ đạo hiện tại chính là chuẩn bị bước vào kỳ Sơ Khuy
Người thường đã là như thế, càng không phải nói đến trình độ cỡ Lý Quân Thiên. Vĩnh Dạ theo hắn nhiều năm, uẩn dưỡng so với tay chân còn thân cận hơn, cảm nhận “v·ết t·hương” vô cùng rõ ràng.
Mấy v·ết t·hương này cũng không hề tầm thường, khí tức bên trên có một loại vận vị đặc biệt, lực lượng đại đạo đứt gãy, lưu chuyển không thông thuận. Giống như ở trong dòng sông nổi lên tảng đá, khiến cho dòng chảy trở nên khúc chiết.
Nhìn kiếm, lại nhìn trời. Lý Quân Thiên thở dài.
Lần này ứng phó đã coi như toàn lực, đến cả lực lượng đại đạo uẩn dưỡng trên kiếm cũng b·ị đ·ánh gãy, uẩn dưỡng chưa hoàn toàn thành thục khiến cho trường kiếm không thể tăng tiến toàn vẹn, cuối cùng tạo thành hư hao.
Tạm thời còn có thể sử dụng, uy lực cũng rất lớn, có thể đem lực lượng của đạo vận dụng vào trên kiếm, hỗ trợ cho Lý Quân Thiên sử dụng được lực lượng của đạo. Nhưng tương lai, khi lực lượng của đạo lớn mạnh hơn thì Vĩnh Dạ lại khó mà chống đỡ được.
Đây chính là tổn thương của Vĩnh Dạ, tương lai không biết có thể tu bổ trở về không nhưng khả năng này cũng rất nhỏ bé, điều này khiến cho Lý Quân Thiên có hơi cảm khái.
Ngay từ ban đầu hắn đã có chút linh cảm sẽ khiến cho Vĩnh Dạ bị tổn hại, thậm chí vì vậy mà chỉ vận dụng Tinh Hà cùng Diệt Ma, nhưng cuối cùng cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi.
Hoặc nói đây là điều tất nhiên, khi hắn xông vào nơi này thì chú định phải sử dụng toàn lực. Một phần bởi vì hắn quá tự tin, bản thân có thực lực trấn áp toàn Thần Quang Đại Lục, nhưng đám quái thú cùng “người” ở trong Tả Thiên Sơn này thực tế quá mạnh, mạnh hơn người ở bên ngoài nhiều lắm, so với Lý Quân Thiên còn mạnh ra một chút.
Một phần khác, chính là bởi Lý Quân Thiên nhận định sai đối thủ. Đối thủ của hắn từ đầu đến cuối cũng không phải người, cũng không phải đám quái thú này. Mà là “bản nguyên của thế giới”.
Bởi vì nhận định sai địch nhân, dẫn đến thực lực không đủ mà chịu đến tổn hại.
Nhưng cũng không thể nói là Lý Quân Thiên kiêu ngạo được, hắn đã làm đầy đủ chuẩn bị, bản thân xông vào cũng không chịu đến trọng thương, cuối cùng cũng chỉ hơi tổn thất thôi.
Cảm khái trôi qua, Lý Quân Thiên thu hồi Vĩnh Dạ, đóng lại hộp kiếm lại nhìn về phía một mặt khác của tòa núi. Nơi đó chấn động từng hồi vang vọng, rung chuyển không ngừng cùng thần quang đầy trời.
Hiển nhiên chính là hai người Cổ Thái Huyền cùng Từ Trường Khanh đang đại chiến với mấy con quái thú ở phía đó.
Đánh đến cũng là kéo dài, đều là hạng lực lượng thân thể mạnh mẽ cùng thủ đoạn quỷ dị, ai cũng không thể trọng thương người còn lại cho nên chiến đấu liền kéo dài đến tận bây giờ vẫn còn chưa kết thúc.
Mặc kệ mấy người đó, Lý Quân Thiên cũng không có ý định nhúng tay, chỉ cần không tìm hắn gây sự thì hắn mới lười nhúng tay đến bọn họ.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Lần này đi l·ên đ·ỉnh núi vận dụng lực lượng đại đạo quá nhiều, bản thân của Lý Quân Thiên cũng không tránh được mệt mỏi.
Dù sao cảnh giới của hắn cũng không thể khống chế tỉ mỉ lực lượng huyền diệu này, miễn cưỡng khiêu động thôi, mỗi một lần sử dụng đều phải thông qua căn cơ võ đạo làm đủ loại diệu dụng.
Cho nên từ đầu đến cuối đều có một loại cảm giác mệt mỏi không dứt ra được, cảm giác tương tự với buồn ngủ.
Lý Quân Thiên vung tay lên một cái, mặt đất hóa thành nền dá, thanh mộc mọc cao hóa thành tường vây, cành cây đan xen hóa thành mái che, đem khu vực chừng trăm thước mặt đất biến thành một ngôi nhà nhỏ.
Một tay khác khẽ đẩy, trong không trung có một dòng nước truyền xuống thùng nước lớn chừng năm thước, đem nước đổ đầy đến cao chừng sáu bảy tấc, trong lành mát mẻ.
Lý Quân Thiên tán đi y phục trên người, chậm rãi bước vào trong thùng gỗ, nước ngập đến ngang đùi nhỏ. Đối với váy trắng, Lý Quân Thiên không có biện pháp nào, chỉ có thể cởi ra như quần áo thông thường, để sang một bên.
Váy trắng tuột xuống, để lại làn da trắng như ngọc vương chút lấm lem. Tiếp theo chính là nội y, đồng dạng để sang một bên, cuối cùng cả người ngâm xuống dòng nước mát.
Cũng đến hai ngày chưa tắm, rất thư thái.
...
p/s: Ốm không dậy nổi, kế hoạch bù chương đành phải trì hoãn mấy ngày, mong mọi người thông cảm!!!
p/s: Cầu đề cử!!!