Chương 117: Tranh đoạt bản nguyên
Phán quyết hạ xuống, quang huy thần thánh đổ ập xuống mang theo cảm giác nóng bỏng cháy rực phủ lên Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên phản ứng cấp tốc, một kiếm chém ra, lực lượng toàn bộ xông thẳng lên trời, bóng đêm trực tiếp hàng lâm bao quanh thân thể.
Trong mắt Lý Quân Thiên thấy được một tấm lưới lớn với rất nhiều sợi lực lượng đan xen phủ xuống quanh người mình. Mà lực lượng của chính hắn thì khó khăn chống lên tấm lưới này, không ngừng bị ép hạ xuống khiến cho tấm lưới càng lúc càng gần với bản thân mình hơn.
Lý Quân Thiên nghiêm nghị, thần tình chăm chú. Ngọc thủ siết chặt chuôi kiếm, lực lượng cũng toàn bộ triển khai ra ngoài.
Chém!!!
Lý Quân Thiên mấp máy môi ngọt, toàn lực chém ra Vĩnh Dạ. Lưỡi kiếm ma sát phát ra hỏa hoa tung tóe, lực lượng đứt gãy tiêu tán thành khói trắng kèm theo một mùi cháy khét gay mũi.
Xoạt!!!
Vĩnh Dạ chém xuống, tấm lưới trực tiếp bị cắt rách ra một lỗ hổng, hai bên tấm lưới lướt qua thân thể của Lý Quân Thiên còn hắn thì thông qua lỗ hổng tránh thoát ra ngoài.
Một kiếm hạ xuống, Lý Quân Thiên thoát khỏi ánh sáng bao phủ, hắn điểm nhẹ mũi chân liền lao đến bên cạnh nam tử tóc vàng, vung kiếm chém ngang ra, nhắm thẳng cổ đối phương.
Vù vù!
Giống như gió mạnh phất qua, mãnh liệt mà nhanh chóng, vô hình mà cuồn cuộn, lực lượng của Lý Quân Thiên trực tiếp chém ngang cổ nam tử tóc vàng mà không bị cản trở chút nào.
Cũng không thể gây ra chút thương tổn nào cho nam tử kia cả, một kiếm lướt qua nhẹ nhàng giống như cắt vào không khí, hình dáng ấy vẫn đứng lặng uy nghiêm tại chỗ mà không có bất cứ phản ứng gì.
Ánh mắt màu vàng rực của nam tử khẽ nhúc nhích nhìn sang Lý Quân Thiên, lực lượng thần quang tiếp tục hóa thành một tấm lưới khác phủ xuống, quang minh nóng rực lại một lần nữa bao khỏa Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên cau mày lại, Vĩnh Dạ hơi chống lên, lần này giữ nguyên lực lượng của đạo chống lại tấm lưới chứ không có ý định phá hủy ra ngoài, chỉ là giữ vững tình thế giằng co thế này cho nên cũng không phải chuyện quá khó khăn, tuy rằng việc này tiêu hao khá nhiều lực lượng.
Cảm giác kiềm chế mà nặng nề đề lên trên cơ thể Lý Quân Thiên, hơn nữa cảm giác kiềm chế này làm cho Lý Quân Thiên có chút quen thuộc.
Giống như xiềng xích kiềm chế của thiên địa lúc trước.
Lý Quân Thiên hơi lỏng vai một chút, khẽ thở dài. Hắn cũng không muốn chiến đấu đến sức cùng lực kiệt đâu, có rất nhiều đối thủ mà hắn còn chưa giải quyết ở đây, đồng thời bản thân cũng chẳng có đồng minh nào.
Nếu hắn đã g·iết hết các kẻ thù, quét ngang toàn bộ địch nhân thì hắn có thể dùng hết sức lực để chém g·iết mà không chừa đường lui.
Nhưng lúc này thì khác, hắn không thể đánh mất toàn bộ khả năng chiến đấu được. Lý Quân Thiên hơi nhíu nhíu mũi, trong lòng cũng có chút bực mình cùng không kiên nhẫn.
Nghĩ đến việc phải lưu lại chút sức lực mà không thể chém g·iết hết mình khiến Lý Quân Thiên cũng có chút phát điên, mất hết cả kiên nhẫn.
Lý Quân Thiên đảo tay lấy ra hạt giống rồi đẩy thẳng về phía nam tử tóc vàng, nửa đường trực tiêp khiến cho cương khí tán đi, để cho hạt giống đánh vào trên người đối phương.
Đối phương thậm chí còn không thèm tránh né cho nên hạt giống trực tiếp đánh vào trên người hắn.
Tích!
Hạt giống khiến cho không gian hơi rung động, dưới cái nhìn của Lý Quân Thiên thì chiếc võng từ lực lượng thần kỳ kia trực tiếp bị hạt giống đè sập xuống, vượt qua khỏi sức chịu đựng đến mức xé rách luôn tấm võng.
Nhẹ nhàng dù không phát ra bất cứ lực lượng thần kỳ nào.
Mà khi hạt giống đánh vào trên người nam tử tóc vàng, gợn sóng giống như hòn đán nhập vào mặt nước, ngay sau đó tất cả dòng nước đều bị hòn đá hút lấy.
Hạt giống nặng nề đè sụp tấm lưới, từng sợi dây bị kéo lõm sâu vào bên trong. Rõ ràng là hạt giống này đang cuốn lấy từng sợi tơ, tham lam cắn nuốt lấy nó.
Ầm ầm!
Thân thể của nam tử sụp đổ, một lỗ hổng đen kịt hình thành trong lồng ngực của hắn. Cơ thể vặn vẹo giống như có một cái vòng xoáy, xong thân thể cũng không hoàn toàn bị bóp nát mà nhanh chóng khôi phục và ổn định lại.
Cuối cùng, hắn miễn cưỡng duy trì bộ dạng của mình nhưng lồng ngực thì xuất hiện một vòng xoáy đen kịt.
Giữa hai bên đang xảy ra t·ranh c·hấp kích liệt, toàn bộ thế gian đều bóp méo đi. Lý Quân Thiên nheo mắt, toàn bộ lực lượng hội tụ vào trên Vĩnh Dạ.
Kiếm Vĩnh Dạ đen tuyền nặng nề chém ngang ra, lần này lướt ngang qua cổ của nam tử tốc vàng.
Lần này giống như có lôi điện bùng nổ, một mùi khét lẹt lan truyền trnog không gian. Vĩnh Dạ lướt qua, đầu lâu phóng lên trời sau đó giống như vặn vẹo không gian, đầu lâu hóa thành rất nhiều sợi tơ đan xen trong không gian.
Lý Quân Thiên vươn cánh tay ra, bàn tay chụp vào trên chiếc vòng trên đầu lâu kia, dứt khoát kéo mạnh một cái.
Răng rắc!
Giống như một toàn núi lớn trôi nối, Lý Quân Thiên có thể thấy được từng sợi tơ lớn đang kéo căng lên, thật sự khó mà để cho Lý Quân Thiên kéo động nó. Sức nặng như một quả núi lớn lại dính chặt lên trên đầu lâu, tùy ý di chuyển theo đầu lâu lại không thể để cho Lý Quân Thiên khống chế.
Lý Quân Thiên vận lực, căn cơ võ đạo hiện lên, hợp nhất vào trong trường kiếm Vĩnh Dạ, trường kiếm trực tiếp đâm xuyên vào trong đầu lâu, toàn bộ lực lượng của đạo tràn ra.
Lực lượng của đạo giống như vô vàng sợi tơ nhỏ vươn ra ngoài, đan xen vào các sợi tơ trên vòng của nam tử tóc vàng.
Từng sợi tơ màu đen quấn chặt với những sợi tơ bảy màu sặc sỡ, dần dần đem màu sắc nhuộm thành màu đen, đồng hóa vào với đạo của bản thân.
Rào rào!
Giống như có gió thổi nhẹ nhàng, lướt qua những tán lá xanh rì tràn ngập sức sống. Không gian trắng xóa bắt đầu xuất hiện những cảnh vật.
Bầu trời xanh thẳm cao vun v·út vạn trượng, không thể nhìn thấy tầm cuối. Trên mặt đất, cỏ xanh mơn mởn, tán cây râm mát, hương thơm rì rào.
Lẫn trong mùi cỏ thơm là mùi đất ngọt, lạnh nhạt bị mùi cỏ thơm che giấu đi. Sâu trong mùi đất ngọt là một mùi tanh nhạt của kim loại, loại mùi tanh này rất khó đển nhận biết, nhưng Lý Quân Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng.
Giống như máu của đối phương chảy ra, hòa cùng mùi kim loại tạo thành mùi tanh càng lúc càng nồng.
Tiếng sóng vỗ ào ào che đi tiếng lá cây lạc xạc, mùi muối biển bị đẩy hiện ra rõ ràng trong mùi máu tanh nồng, tất cả hương thơm quyện vào nhau nhưng rất khác biệt mà Lý Quân Thiên có thể cảm nhận rõ ràng.
Âm thanh hỗn loạn nhưng thay đổi theo từng loạt quy luật, tuần hoàn liên miên giống như một phản giao hưởng diễn tấu đồng loạt.
Hình ảnh thế giới phản chiếu trong ánh mắt của Lý Quân Thiên, đồng tử của hắn chuyển thành hình kiếm, trên kiếm có núi có mây, có sông có biển, có rừng có mỏ. Tựa như hắn dùng một ánh mắt nhìn thấy tất cả cảnh vật trên toàn thế giới vậy.
Ầm ầm!!!
Lý Quân Thiên rút kiếm ra, đầu lâu nổ tung trên không trung, vòng đội đầu xoay tròn một lượt, cuối cùng rơi xuống vị trí của Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên vươn tay bắt vào chiếc vòng đội đầu, lúc này vòng đội đầu có bảy màu u ám lại rất nhẹ nhàng bị Lý Quân Thiên bắt vào trong bàn tay, nhẹ tựa như túm lấy một sợi lông vũ.
Vòng đội đầu khi tiếp xúc với bàn tay của Lý Quân Thiên ngay lập tức hóa thành một dòng nước, xuôi theo đầu ngón tay chảy xuống bàn tay, quấn dọc theo cổ tay và cánh tay, cuối cùng trùm lên vai và chảy xuống toàn thân.
Thần quang bảy màu đan xen chảy khắp cơ thể của Lý Quân Thiên, cuối cùng sau khi nó bao trùm toàn thân từ cổ của hắn trở xuống thì màu sắc của thần quang chậm rãi sáng chói lên rồi dung hợp vào với nhau.
Hóa thành màu trắng thánh khiết tinh khôi.
Kiếm Nhãn của Lý Quân Thiên biến mất, hình chiếu của căn cơ võ đạo tiêu tán, căn cơ võ đạo trong khí hải ảm đạm. Một loại cảm giác mệt mỏi xông lên đầu khiến cho Lý Quân Thiên chỉ muốn đi ngủ một chút.
Theo lực lượng của đại đạo rút đi, thế giới trong mắt của Lý Quân Thiên đột nhiên thay đổi một loại quang cảnh.
Một cái cây to lớn ở trước mắt, thân cây không biết bao nhiêu người ôm cho đủ, tán cây che rợp một phần bầu trời. Nhưng trên chiếc cây này chằng chịt những sợi dây xích khổng lồ đem thân cây khóa chặt, dây xích đủ loại màu sắc cùng khí tức nhưng đồng dạng phát ra khí tức vô cùng mạnh mẽ cùng đè nén.
Từ xa nhìn lại có thể thấy được một thiếu nữ tóc dài nhẹ nhàng bay trong gió, váy dài che kín từ cổ đến mắt cá chân, trắng thuần thanh khiết, nhẹ nhàng như mây. Trên tay nàng cầm một thanh kiếm đen tuyền mộc mạc, không có chút khí tức khủng bố nào.
Thoáng nhìn lại hơi có cảm giác thơ mộng.
...
p/s: Cầu đề cử!!!