Chương 114: Quang Minh Thần Điện
Cổ Thái Huyền trầm ngâm rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng.
“Ài! Lý cô nương, tội gì phải làm thế chứ!”
Hắn bày ra bộ dáng bất đắc dĩ, tay trái thò vào trong ngực áo, mò mò cái gì đó. Một hồi lâu sau mới rút tay ra, xòe bàn tay về phía Lý Quân Thiên, nói.
“Thực tế thì khi thế giới sáp nhập, bản nguyên của thế giới sẽ đồng hóa lẫn nhau đến cuối cùng dung hợp lại làm một. Trước khi quá trình này cũng có một cách tác động, đó chính là trước hết công chiếm được bản nguyên của thế giới khác”.
Lý Quân Thiên thấy được trong bàn tay của Cổ Thái Huyền là một viên hạt giống, bên tai vẫn vang lên lời nói của Cổ Thái Huyền.
“Hạt giống này là bản nguyên thế giới của chúng ta diễn sinh, bên trong đó ẩn chứa lực lượng cũng có chút đặc biệt. Chỉ cần đem nó trồng vào trong bản nguyên của thế giới này sẽ nhanh chóng xâm nhiễm bản nguyên thế giới của đối phương, chiếm cứ tiên cơ đồng hóa đối phương, từ đó chiếm lấy vị thế chủ đạo khi hai thế giới dung hợp”.
Ánh mắt của Lý Quân Thiên bằng phẳng như nước, lực lượng của đạo vờn quanh dần dần đem thanh ảnh nhuộm thành đen kịt, đồng tử hóa thành hình kiếm.
Kiếm Nhãn.
Giống như muốn dùng lực lượng đại đạo xuyên thấu bản chất của hạt giống, phân giải bí ẩn bên trong đó. Nhưng mặc cho Lý Quân Thiên vận dụng lực lượng gì cũng không thể moi ra bí ẩn trong đó, giống như nhìn vào một hạt giống bình thường, khác biệt chính là có một chút lực lượng bao phủ lên giống như màng bản vệ.
Chỉ có như vậy thôi, cũng không thể nhìn ra điều cụ thể gì, giống như lâm vào điểm mù của tri thức, không thể hiểu nổi.
Lý Quân Thiên gật đầu một cái, lạnh nhạt hỏi.
“Đem hạt giống này trồng vào nơi đó là được à?”
Cổ Thái Huyền gật đầu, bàn tay cũng không thu hồi, giống như muốn đưa hạt giống này cho Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên cũng không đi tiếp nhận đồ vật này.
Hắn phóng mắt nhìn rất sâu xuống phía dưới, Kiếm Nhãn phát huy gần như toàn bộ lực lượng, cuối cùng mơ hồ có thể trông thấy đáy vực sâu tồn tại dấu hiệu sinh mệnh yếu ớt. Chính là Vũ Nhu đang trong trạng thái trọng thương, tính mạng gần như đã suy tàn đến đến ranh giới t·ử v·ong.
Lý Quân Thiên nhẹ nhàng hạ xuống bên người nàng, cương khí hành mộc tràn ra thoáng cái liền có rất nhiều nhánh cây nhỏ đem Vũ Nhu ôm chặt lại, vừa che đậy cũng vừa ôn dưỡng lên cơ thể của nàng.
Nhẹ nhàng đặt tay lên ngực của Vũ Nhu, cảm ứng lấy thể năng lưu chuyển của nàng, Lý Quân Thiên chậm rãi điều động can thần tàng tràn ra thể năng thuần túy nhất, cuối cùng truyền lên người Vũ Nhu.
Không phải cương khí mà là thể năng thuần túy nhất, thể năng không thể phóng ra bên ngoài cơ thể nhưng thông qua tiếp xúc da thịt thì có thể truyền đi qua cho người khác, chỉ là tiêu hao rất lớn thôi.
Còn tốt, Vũ Nhu đã mở ra Tâm Thần Tàng, cơ thể điều hòa được thể năng cùng với mở ra Tam Tiêu thì có thể nhanh chóng tiêu hóa số thể năng mà Lý Quân Thiên truyền vào.
Nếu không, muốn cứu chữa hẳn phải mất thời gian rất lâu, không giống như lúc này, chỉ mất chút thời gian là cơ thể đã được ổn định, các v·ết t·hương nhanh chóng khép lại, mọc lên da non, tình trạng chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.
Tạm ổn định v·ết t·hương của Vũ Nhu, Lý Quân Thiên liền dừng lại. Thể năng của hắn không ít nhưng không thể cứ tiêu hao như vậy được, nhất là trong trường hợp hắn đã tiêu hao rất nhiều cương khí thì thể năng chính là con bài mà Lý Quân Thiên để lại.
Ngoài ra cho dù truyền hết thể năng cho Vũ Nhu thì trong lúc nhất thời Vũ Nhu cũng không thể khôi phục đến đỉnh phong được, so sánh thì được chẳng bù mất, dù sao phá hư rất dễ dàng so với chữa trị, dùng lực lượng vào việc phía sau sẽ tốt hơn.
Không thu hồi vỏ kiếm cùng hộp kiếm, Lý Quân Thiên quyết định đi lên phía trên xem xét.
Mũi chân khẽ điểm một cái, thân hình nhẹ nhàng như yến, tốc độ không nhanh không chậm phi thân về phía xa. Kiếm Tinh Hà hóa thành một vệt lưu quang theo sát sau lưng Lý Quân Thiên, chỉ cần động năng vừa hạ xuống liền xuất hiện kịp thời dưới mũi để cho Lý Quân Thiên có thể mượn lực tiến về phía trước.
Không cần phải thi triển Kiếm Bộ đạp không, quá lãng phí sức lực mà thời gian rất dư giả, không cần vội vàng tiến lên trên.
Nhìn lại, tốc độ của hai người cũng không chậm, Lý Quân Thiên một bước nhẹ nhàng phóng ra liền có thể bắn xa gần trăm thước, nhẹ nhàng giống như đạp thanh.
Không mất bao lâu, hai người liền vượt qua tầng mây trắng. Tầng mây này quanh năm bao phủ trên đỉnh Tả Thiên Sơn, cho dù trận giao chiến vừa rồi trực tiếp đem cảnh vật phá hủy hết thì nó cũng không bị ảnh hưởng, giống như ảo ảnh của một tầng thứ cao cấp hơn mà không ai có thể tác động đến.
Vượt qua tầng mây, khung cảnh liền hiện ra ngay lập tức.
Một tòa thần điện to lớn trắng sáng thánh khiết giống như được tạc nguyên khối từ bạch ngọc. Thần điện khổng lồ rộng hàng nghìn thước, từng mái vòm chỉ thẳng vào bầu trời, lan tỏa ánh sáng khắp trời đất.
Điện bạch ngọc viền điểm xuyến vàng kim, cánh cửa chính cao đến chín thước lúc này đang đóng kín, lẳng lặng giống như không có người ở.
“Đỉnh núi lại là loại quang cảnh thế này?”
Cổ Thái Huyền cảm thán một câu, Lý Quân Thiên nhún vai, cũng không đáp lời. Hắn thử hạ xuống mặt sân của Thần Điện này, cảm ứng một phen vậy mà mặt sân chứ không phải mây, hoàn toàn có thể đứng ở trên đó.
Để kiếm Tinh Hà lơ lửng sau lưng mình, một tay Lý Quân Thiên cầm Vĩnh Dạ, một tay cầm kiếm Vĩnh Dạ, một tay cầm kiếm Diệt Ma cực kỳ cảnh giác.
Đứng ở trên sân này, Lý Quân Thiên có thể cảm nhận được một loại cảm giác bài xích đến từ nơi đây, tuy sự bài xích này không phải rất mãnh liệt nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Càng đáng nói là có thứ gì đó ở bên trong tòa thần điện này, một cảm giác đè nén nặng nề, thần thánh uy nghiêm không thể x·âm p·hạm. Thậm chí có một loại cảm giác để người ta tôn sùng, kích động đến muốn quỳ xuống.
Cảm giác này rất mãnh liệt nhưng Lý Quân Thiên cũng không bị ảnh hưởng, nói chính xác thì có cảm giác nhưng tâm trí lại có thể chống chọi lại cảm giác này, không bởi vì vậy mà quỳ xuống.
Lý Quân Thiên ổn, Cổ Thái Huyền thì không.
Cổ Thái Huyền thậm chí còn không thể tiếp cận thần điện này, chỉ cần hắn đi vào phạm sân của thần điện thì ngay lập tức có một luồng quang huy thần thánh chiếu ra đem hắn đánh bay.
Đánh bay, đơn thuần bởi vì thực lực của Cổ Thái Huyền mạnh, có thể phòng ngự trước quang huy này, nếu không một luồng sáng đánh ra thì hắn đã tan thành tro bụi luôn rồi.
Một luồng quang huy chắc hẳn không thua kém gì một kiếm của Lý Quân Thiên khi vừa quyết chiến ở Vô Thường Kiếm Phái đâu, đều thuộc về Vọng Thiên Cảnh đỉnh phong.
Liên tục b·ị đ·ánh bay năm sáu lần xong Cổ Thái Huyền lại không dám tiếp cận quá gần thần điện, chỉ có thể đảo quanh kêu gọi Lý Quân Thiên.
“Lý cô nương, làm sao ngươi lại vào trong đó được vậy?”
Lý Quân Thiên nhún vai, hắn đoán chừng Cổ Thái Huyền mang trên người khí tức bản nguyên của Thương Võ Đại Lục cho nên mới không thể tiến đến. Nhưng Lý Quân Thiên cũng không tin rằng Cổ Thái Huyền thật sự không vào được, dù sao công kích cũng không mạnh.
So sánh một chút, lực lượng của Cổ Thái Huyền rõ ràng mạnh hơn một chút, cũng không vượt trội nhưng còn không đến mức không thể đột phá vào bên trong mới phải.
Nhưng có lẽ Cổ Thái Huyền không muốn hoặc là không dám xông vào. Dù sao chỉ việc ngăn chặn ở bên ngoài thôi đã có công kích tương đương với Vọng Nguyệt Cảnh, nếu đi vào bên trong thì không biết còn phải đối mặt với lực lượng bậc nào.
Đúng lúc này, Lý Quân Thiên nhìn đến cửa của thần địa chậm rãi mở ra, quang minh thánh khiết tỏa ra rực rỡ giống như mặt trời chậm rãi nhô lên từ hướng đông.
Đứng sau ánh sáng thánh khiết, che đi một phần quang minh dội ra là người mặc áo choàng, áo choàng phủ kín từ đầu của hắn, không nhìn rõ được dung mạo, cũng không biết được nam nữ.
Nhưng ngoại hình, cùng người mặc áo choàng lúc trước vô cùng tương tự.
Khí tức cũng gần như nhau, nhưng so sánh thì người trong thần điện này vô cùng mạnh mẽ. Đối mặt với người này liền có thể cảm nhận được lực lượng mênh mông, giống như đối mặt với trời đất, hùng hậu đến nhìn không thấy hạn cuối.
Chênh lệch rất lớn.
...
p/s: Cầu đề cử!!!