Chương 113: Váy
Oành!!!
Quang minh tịch diệt, hắc ám bao trùm, quang huy sơ lộ hắc ám lui tán.
Trắng đen vờn quanh, luân chuyển liên miên bất tuyệt. Toàn bộ không gian trong Tả Thiên Sơn chấn động lên, đại thế hỗn loạn vặn vẹo vào với nhau, lực trùng kích kinh thiên quét sạch mười dặm thiên địa.
Tất cả Tả Thiên Sơn đều bị bao trùm vào trong phong ba kịch liệt, ngoại trừ hắc bạch luân phiên lại không còn nhìn thấy bất cứ gì khác, chỉ có thể cảm nhận công kích liên miên giống như mưa rào đập vào mặt đến tê rần.
Mất đi cảm quan về tất cả mọi thứ xung quanh.
Không biết qua bao lâu, có thể là một giây cũng có thể là một giờ, dù sao cảm quan bị tê rần, thời gian trở nên không có ý nghĩa, không được nhận thức rõ ràng.
Chỉ biết quang ám tán đi, không gian hỗn loạn không chịu được, cảnh vật trực tiếp hóa thành bụi mịn bay đầy trời, mịt mù phủ khắp bốn phía.
Đột nhiên bụi đất giống như lâm vào trong một vòng xoáy lớn, tất cả bụi mịn liền bị tụ tập lại một chỗ, cái bụi chảy thành dòng bay ngược lên trong trung, hùng vĩ vô tận.
Vị trí hội tụ, chính là đỉnh núi Tả Thiên Sơn, ẩn nấp vào trong tầng mây không thể quan sát, không thể nhìn rõ cũng không thể cảm ứng.
Theo cát bụi bị hút đi, cảnh vật chậm rãi hiện ra.
Vị trí cả hai giao đấu bất quá lưng chừng Tả Thiên Sơn, lúc này nhìn lại đã không còn có núi rừng gì nữa, chỉ tồn tại một khu vực trống không trải rộng, tầm mắt khoáng đạt cùng sâu không thấy đáy.
Hệt như đem vị trí của hai người đã chuyển rời đến mấy dặm trên không trung, lơ lửng giữa trời và đất.
Một bên, cát bụi rút đi. Lý Quân Thiên chậm rãi hiện ra. Chân ngọc thẳng tắp duỗi ra, mũi chân đạp trên lưỡi kiếm Tinh Hà, hai tay buông thõng mũi kiếm hơi kề sát qua đầu gối hai bên, hai lưỡi kiếm mang màu đen khác biệt cực kỳ nổi bật với đôi chân trắng mịn.
Cát bụi lui tán, lụa mỏng phiêu phiêu. Chiếc váy giống như bị kéo lên rất cao, lúc này mới trượt xuống, tà váy nhẹ nhàng che đi đôi chân trắng mịn.
Váy dài mang màu đen làm chủ đạo xen lẫn màu vàng kim giống như từng sợi chỉ mảnh, tựa như sét vàng lóe lên trên nền mây đen sắp đổ mưa, tạo nên một nét đẹp tinh mỹ tự nhiên lại tràn đầy huyền bí cùng cá tính.
Tóc bạc như thác xõa xuống che đi hai bên tai, tùy ý chảy qua vai, vắt qua lưng, mượt mà óng ả.
Ánh mắt của Lý Quân Thiên không có cảm xúc ba động, chăm chú nhìn về phía đối diện. Hắn vừa mới ngưng tụ ra chiếc váy này chứ không phải y phục mang theo, bởi vì hắn có thể cảm nhận được đằng sau khói bụi dày đặc kia vẫn còn tồn tại mấy cỗ khí thế.
Quả nhiên, theo tầm mắt của Lý Quân Thiên nhìn đến, một hình bóng chậm rãi hiện ra.
Đồng dạng tóc bạc như thác dài quá đầu gối, có điều là bộ dáng của một tiểu tử mười một mười hai tuổi, non nớt cùng già nua hai kiểu khí thế vậy mà hòa vào cùng một chỗ để người ta cảm thấy kỳ kỳ quái quái.
Người này chính là Cổ Thái Huyền.
Ngoại trừ hai cỗ cảm giác trái ngược kia, đại thế của hắn cũng rất kỳ quái, phát ra xung quanh hơi mang cảm giác vặn vẹo bao phủ lấy bản thân hắn, giống như hình thành một vòng bảo hộ tách riêng ra.
Vậy mà không bị tổn thương chút nào, quần áo không nhuốm vết tích, hiển nhiên người này cũng không tầm thường giống như hắn biểu hiện ra.
Ánh mắt Cổ Thái Huyền đảo quanh, nhìn đến Lý Quân Thiên một cái liền hơi dại ra, kích động nói.
“Lý cô nương, ngươi thật đẹp!”
Lý Quân Thiên hơi nghiến răng, trong lòng hơi khó chịu nhưng bên ngoài không có biến chuyển, ánh mắt rời chuyển cuối cùng rơi về phía nơi xa. Chỗ đó có mấy cỗ khí thế chồng chất lên nhau, giống như bị đá bay đến một góc cuối cùng bị nhét chung vào một chỗ.
Một đám quái thú thân hình đồ sộ bị vặn vào một chỗ, chồng chất lên nhau đè ép, cũng không biết mấy tên bị ép xuống đến dưới cùng có ổn hay là bị đè đến bẹp dí.
Bành!
Quả nhiên, dưới sức đè nặng như vậy thì mấy tên ở bên dưới cũng trở nên khó chịu, lập tức vận lực đem đám ở bên trên đẩy ra, giải thoát khỏi lực ép đè nén.
Từ Trường Khanh một tay nắm lấy cổ của Tử Kê lôi ra ngoài, trèo qua đầu của Ngũ Luân Đồng Ngưu cuối cùng đẩy Tử Kê ra ngoài, để cho Tử Kê tựa vào trên sừng dài của Đồng Ngưu.
Lau đi v·ết m·áu trên khóe miệng, Từ Trường Khanh ngước mắt nhìn lên đối mắt với Lý Quân Thiên một cái liền rời đi ánh mắt, nhìn đến xung quanh. Chỗ hắn đứng cùng đám quái thú lúc này đã đến trên dòng suối, cũng chỉ còn dòng suối này là không bị phá hủy hoàn toàn, vẫn đảm bảo dòng chảy làm biên giới của nó.
Nhưng không phải không có tổn hại, toàn bộ dòng suối đã thủng lỗ chỗ các vết nứt, có nơi trực tiếp gãy đoạn nhưng chung quy lại vẫn rất lành lặn so với việc ngọn núi trực tiếp biến mất.
Khục! Khục!
Tử Kê lờ mờ mở mắt, ho khan mấy tiếng, mái tóc cùng ánh mắt hơi ảm đạm xuống, không còn bóng mượt như trước. Bị Lý Quân Thiên đ·ánh đ·ập một trận là một chuyện, thực lực của nó mạnh nhất cho nên phải đứng ở tuyến đầu cho nên mới nhanh chóng b·ị đ·ánh bay.
Cho nên mới trọng thương thành bộ dáng như vậy.
Về phần Từ Trường Khanh, đơn thuần chính là yếu liền bị quất bay, chỉ là thể chất rất đặc biệt, không đến mức bị trọng thương nhưng hiển nhiên cũng rất chật vật.
Rống!!!
Ánh lửa cất cao, Tam Đầu Khuyển nhảy lên gầm một tiếng, từ trong miệng phun ra một q·uả c·ầu l·ửa màu ám lục đập vào Từ Trường Khanh.
Thân hình của Từ Trường Khanh hóa thành một dòng nước chảy xuống trong suối, cuối cùng sau khi q·uả c·ầu l·ửa đập tan ra một v·ụ n·ổ trên mặt suối đem nước hất tung tóe thì Từ Trường Khanh lại ngưng lại tụ thân thể ở một vị trí khác trên mặt suối.
Tam Đầu Khuyển không tiếp tục t·ấn c·ông, một đầu của nó nhìn chăm chú lên Lý Quân Thiên, một đầu khóa chặt Từ Trường Khanh, nhe ra nanh nhọn, vô cùng cảnh giác.
Cuối cùng, cũng chỉ còn có Song Mệnh Trư là có thể đứng dậy, Tứ Dực Hãn Mã cùng Ngũ Luân Đồng Ngưu, Lục Vĩ Hồ đều đã hôn mê đi, trong đó Ngũ Luân Đồng Ngưu thuần túy là hôn mê chứ tình trạng cơ thể là tốt nhất, cũng không phải là bị trọng thương.
“Lý cô nương”.
Thấy Lý Quân Thiên không để ý đến mình, Cổ Thái Huyền đánh giá cảnh vật một hồi liền đạp không chạy đến bên cạnh đồng thời lên tiếng gọi. Thiên địa đại thế ở nơi này đang bị vặn vẹo r·ối l·oạn, thay đổi liên tục, Cổ Thái Huyền giống như cũng không thể mượn đến lực lượng.
Nhưng Cổ Thái Huyền vẫn y nguyên có cách ngự không phi hành, thật sự rất đáng nói.
Lý Quân Thiên loáng thoáng thấy được cỗ đại thế của Cổ Thái Huyền vặn vẹo tạo ra một trường bao quanh thân rất kỳ quái, có thể thông qua nó mà tách biệt ra ngoài, tránh thoát đại thế lôi kéo, từ đó không còn bị rơi xuống dưới mặt đất.
Lý Quân Thiên có thể làm được chuyện này nhưng nó sẽ liên tục tiêu hao tinh thần, so với dùng kiếm ý để công kích thì tiêu hao lớn hơn nhiều lắm, không bằng hắn cứ dẫm ở trên kiếm Tinh Hà, giữ bản thân lơ lửng ở một chỗ thì cũng không tiêu hao nhiều.
Về phần ngự kiếm phi hành thì khác biệt, tốc độ sẽ rất chậm, tiêu hao lại rất lớn. Tuy rằng khả năng lơ lửng này chính là đặc tính của kiếm, nhưng vận dụng lên thì tiêu hao cương khí của chính Lý Quân Thiên, được chẳng bù mất.
Cho nên Lý Quân Thiên cũng chỉ thường đứng ở trên kiếm chứ không hề ngự kiếm phi hành.
Ít nhất là không di chuyển.
Lý Quân Thiên cảm nhận được kiếm ý cuồn cuộn từ Vĩnh Dạ truyền đến từ trong lòng bàn tay, ngoài ra còn có một cảm giác huyền ảo từ đại đạo của bản thân cộng minh cùng trường kiếm trong tay.
Chỉ vừa cảm nhận, liền có thể biết được lực lượng mình có thể vận dụng mạnh hơn trước rất nhiều.
Lý Quân Thiên nhìn Cổ Thái Huyền, huyền ảo trong mắt có lực lượng của đạo vờn quanh, trong bất giác liền để người ta có cảm giác tịch diệt, b·ị c·hém tan đến cặn vụn cũng không còn.
Cổ Thái Huyền hơi run lên trong lòng, âm thầm mở rộng đại thế của bản thân, hai tay giống như vận lấy cái gì, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào. Nhưng trên mặt của Cổ Thái Huyền cũng không thay đổi gì, khẽ nở một nụ cười nói.
“Lý cô nương, chúng ta lên xem một chút chứ?”
Vừa nói, hắn vừa đánh mắt về phía trời cao, nhìn về phương hướng mà cát bụi đang tụ tập lại. Lý Quân Thiên đồng dạng đưa mắt nhìn lên, thấy có một tầng mây che chắn đích đến của những cát bụi nơi này, đồng thời dựa vào vị trí có thể xác nhận nơi đó chính là đỉnh núi của Tả Thiên Sơn lúc trước.
Lên xem tất nhiên phải lên xem, nhưng Lý Quân Thiên không định đồng hành ngay cùng Cổ Thái Huyền. Người này hiểu rõ nơi đây hơn hắn, trong tình thế này đi lên đó sẽ bị thua thiệt.
Chẳng bằng lúc này đem đối phương giải quyết, về sau lại thăm dò đỉnh núi.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Vĩnh Dạ trong tay giống như hơi nhảy cẫng, kiếm ý càng phát ra cuồn cuộn, giống như có được ý thức của mình, đem sát ý của kiếm tự mình khóa chặt lấy Cổ Thái Huyền.
Trong lòng Cổ Thái Huyền siết chặt, cảm giác lạnh lẽo truyền khắp toàn thân.
Thấy Vĩnh Dạ cùng Cổ Thái Huyền phản ứng như thế, Lý Quân Thiên thu liễm tâm tình, lạnh nhạt hỏi Cổ Thái Huyền.
“Nếu ngươi vẫn giấu giếm mục đích, vậy thì không cần phải đồng hành đâu”.
Nói xong, Lý Quân Thiên đưa mắt nhìn chằm chằm Cổ Thái Huyền, lực lượng của đạo chậm rãi nổi lên trong mắt, kiếm ý quanh thân bằng phẳng một chút, không còn lăng liệt như thế nhưng lại giống như tụ lực ấp ủ, chuẩn bị bùng nổ.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
p/s: Kẹt văn, tình tiết đổi mới hơi chậm. Đang chỉnh sửa lại một chút hướng đi, mấy chương tiếp theo sẽ viết nhanh hơn, mong mọi người ủng hộ!!!