Chương 115: Quang Minh Thánh Chủ
“Tiểu cô nương, ngươi thật sự dám đi tới?”
Người mặc áo choàng lạnh nhạt nói, giọng nói ôn hòa ấm áp nhưng trong sâu thẳm cũng không có chút cảm xúc nào, giống như ôn hòa ấm áp chính là trạng thái bình thường, không phải biểu hiện ra bản ý.
Giống như rất nhiều người luôn luôn treo nụ cười trên miệng, cười là trạng thái bình thường, không phải phản ánh cảm xúc, cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc.
Lý Quân Thiên cũng không cho người mặc áo choàng thái độ tốt đẹp, kiếm trong tay ẩn ẩn rung động giống như muốn động thủ. Nhưng kiếm ý trên kiếm ẩn mà không phát, giống như tích lũy chờ đợi. Lý Quân Thiên lạnh nhạt hỏi.
“Có gì không dám?”
Người mặc áo choàng chắp hai tay trước bụng, bước ra ngoài cửa, dung mạo dần có thể hiện lên. Lý Quân Thiên có thể trông thấy hắn đang híp mắt cười, cũng không biểu lộ khó chịu vì lời nói của Lý Quân Thiên, vẫn giữ thái độ ôn hòa nói.
“Có thể đến được đây chứng tỏ là người được quang minh công nhận. Chúc mừng ngươi thông qua được quang minh thử thách”.
Lý Quân Thiên hơi nhíu mày một cái, không hiểu người này rốt cục ý tứ ra làm sao.
Quang minh thử thách?
Cũng không biết là chuyện gì, cái gọi là thí luyện là những chuyện ra sao. Nhưng nhìn từ thái độ này của người mang áo choàng thì có vẻ như có thể giao lưu.
Lý Quân Thiên nghiền ngẫm một chút liền lên tiếng hỏi.
“Ngươi là ai?”
Mặc dù có chút suy đoán nhưng Lý Quân Thiên không phải người của thế giới này, hoàn toàn không có đầu mối. Chỉ có một điều chắc chắn rằng, người này đã từng là cường giả đỉnh cao nhất của Thần Quang Đại Lục, sau đó dưới cơ duyên xảo hợp thu được bản nguyên thế giới, cuối cùng sống không biết bao nhiêu năm tháng.
Trường hợp, rất giống với Cổ Thái Huyền.
Bởi vì chính Cổ Thái Huyền nói về bản nguyên thế giới cùng không gian bản nguyên cho nên Lý Quân Thiên liền dựa vào con đường này suy đoán lên. Cụ thể thế nào thì không biết được, cho nên mới lên tiếng hỏi.
Người mặc áo choàng cũng rất ôn hòa đáp, không giống như có ý định che giấu
“Mọi người gọi ta là Thánh Hoàng, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy”.
Lý Quân Thiên híp mắt, giống như nghĩ đến cái gì liền hỏi.
“Thánh Hoàng của Quang Minh Thần Điện?”
Quang Minh Thần Điện từng là thế lực thống lĩnh toàn bộ Thần Quang Đại Lục. Nó vừa là một thế lực sở hữu lực lượng cường đại, vừa hoạt động giống như tổ chức tôn giáo.
Trên khắp đại lục, Quang Minh Thần Điện xây dựng các điện thờ, truyền bá giáo lý, ban bố các quyết sách chủ trương quản lý toàn bộ người dân của Thần Quang Đại Lục.
Đứng đầu Quang Minh Thần Điện chính là Thánh Hoàng và được coi như đứa con của Thánh Chủ. Quang Minh Thần Điện thờ phụng Quang Minh Thánh Chủ, bọn họ cho rằng Quang Minh Thánh Chủ sáng thế vạn vật và Thất Sắc Thiên là thử thách của Thánh Chủ bày ra để thử thách chúng sinh.
Chỉ khi thông qua Quang Minh Thần Điện dẫn dắt vượt qua đầy đủ thử thách thì sẽ đạt được Thánh Chủ công nhận, cuối cùng nhận được phước lành.
Người được ban phước lành tất nhiên sẽ không phải chịu đựng thử thách từ Thất Sắc Thiên, từ đó hình thành những môn đồ phân biệt rõ ràng với người còn lại.
Lý Quân Thiên không biết những chuyện này, đây là hắn vô tình nghe được chút lời nói chuyện ở trong quán ăn. Những người ở Thần Quang Đại Lục đôi khi sẽ nhắc đến chuyện của Quang Minh Thần Điện, bởi vì khi ấy trở thành tông đồ liền không bị Thất Sắc Thiên dày vò.
Ngoại trừ cái tên Thánh Hoàng, Quang Minh Thần Điện, Quang Minh Thánh Nữ gì đó ra, Lý Quân Thiên cũng không biết nhiều hơn nhưng dựa vào lối kiến trúc cùng với xưng hô của người này thì Lý Quân Thiên đoán rằng đây là một thế lực cổ lão nào đó.
Giống như Phá Thiên Thương, Hộ Thiên Thuẫn vậy.
Lý Quân Thiên không lấy làm kỳ lạ, một phần là không biết Quang Minh Thần Điện, một phần cũng không hiểu rõ thế lực Quang Minh Thần Điện là như thế nào.
Thánh Hoàng nghe đến Lý Quân Thiên nói ra danh tự này, hắn khẽ gật đầu một cái, bắt đầu nói cặn kẽ.
“Cô nương đã nghe đến Quang Minh Thần Điện, cũng vượt qua thử thách vậy hẳn phải biết sắp đến sẽ là nghi thức tiếp nhận phước lành chứ?”
“Không biết”.
Thánh Hoàng: “...”
Trong trường hợp thế này, giữ vững nụ cười có lẽ là giải pháp tốt nhất. Thánh Hoàng giống như không nghĩ đến Lý Quân Thiên sẽ trả lời như vậy. Một hồi lâu sau, Thánh Hoàng chậm rãi giải thích.
“Tiếp nhận phước lành từ Thánh Chủ liền không phải tiếp nhận thử thách từ Thất Sắc Thiên, ngoài ra còn có thể thu được thánh lực, thu được trường sinh”.
Lý Quân Thiên chép miệng, tung ra mấy lời dụ hoặc thế này, quả không hổ là đứng đầu một giáo hội.
Lý Quân Thiên cũng không bị mê hoặc, trái lại hỏi một chút.
“Thánh Chủ là ai?”
Nụ cười trên khuôn mặt Thánh Hoàng thoáng biến mất, giống như trở nên nghiêm nghị hơn rất nhiều nhưng giọng nói vẫn rất ôn hòa giảng giải.
“Quang Minh Thánh Chủ chính là thiên phụ, sáng tạo vạn vật...”
Lý Quân Thiên cắt đứt lời nói của Thánh Hoàng, hắn thật không muốn nghe mấy lời dài dòng như thế, toàn bộ đều là lá cây rác rưởi không có chút dinh dưỡng nào. Hắn chỉ vào Thần Điện, lạnh lùng hỏi.
“Cho nên Thánh Chủ ở trong đó?”
Thánh Hoàng ngưng lại, cuối cùng lại nở một nụ cười mỉm thân thiện gật đầu xác nhận lời nói của Lý Quân Thiên.
Đột nhiên, ánh mắt đang híp lại của Thánh Hoàng trừng lớn, trong đồng tử phản chiếu hình ảnh dần dần phóng đại.
Một đóa hắc liên đen kịt huyền bí, cánh hoa nhọn hoắt giống như mỗi cánh hoa đều giống như mũi kiếm, khí tức hủy diệt cuồn cuộn.
Một đóa hoa phóng lớn, cánh hoa phóng lớn, cuối cùng cánh hoa nhọn hoắt giống như tiếp xúc đến thân thể của hắn.
Tất cả diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt, từ khi hắn trừng lớn hai mắt cho đến khi bị hắc liên xuyên thủng mi tâm, đánh nát đầu lâu.
Dễ dàng giống như kim đâm vào một quả bóng bay, nổ tung cực kỳ đơn giản.
Mà Hủy Diệt Kiếm Liên thế đi không ngừng, trực tiếp bắn vào trong cánh cửa đang truyền ra ánh sáng chói lóa, giống như xuyên vào trong màn nước, nơi hắc liên đi qua quang minh tịch diệt, không thể chiếu sáng hắc liên mảy may.
Thậm chí, còn bị hắc ám xuyên thủng.
Cuối cùng Kiếm Liên nở rộ, đêm tối hàng lâm lập tức che lấy quang minh. Nhưng lần này hắc ám vừa mới nở rộ lại ngay lập tức bị quang minh chiết xạ, bóng đêm lập tức tan biến, giống như đốm lửa cháy hết, không còn lưu lại chút vết tích nào.
Lý Quân Thiên cũng không thể nhìn thấy cảnh quan bên trong Thần Điện, cuối cùng cũng chỉ thấy được một mảnh quang minh.
Lý Quân Thiên hơi nhấc lên khóe miệng, giống như đã cảm ứng được cái gì. Cuối cùng cất bước chuẩn bị tiến vào. Đúng lúc này, Cổ Thái Huyền hô lớn.
“Lý cô nương, tiếp lấy”.
Chỉ thấy khí thế trên người hắn bùng nổ, đại thế vặn vẹo thành một lớp lực trường bao phủ lấy hạt giống trong lòng bàn tay, sau đó bắn về phía Lý Quân Thiên.
Quang trụ bắn từ trong thần điện ra lại không thể đánh bay hạt giống, hạt giống tựa như một con cá ngược dòng bơi đi, cuối cùng tiếp cận Lý Quân Thiên.
Toàn bộ Thần Điện theo sự tiếp cận của hạt giống liền rung chuyển lên, giống như đ·ộng đ·ất lại như động nộ, tiếng sấm rền không ngừng.
Lực trường tán đi, hạt giống nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên đưa tay ra tiếp nhận, lại nhìn Cổ Thái Huyền.
Cổ Thái Huyền giống ra dấu “cố lên” với Lý Quân Thiên, sau đó lại bị một cột sát từ trên Thần Điện bắn trúng, cả người đánh bay về nơi xa.
Lý Quân Thiên hừ một tiếng, nắm lấy hạt giống đồng thời đem cương khí bao phủ lên trên, đem hạt giống khóa chặt, miệng thầm mắng.
“Diễn quá giả”.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
p/s: Làm nền đã xong, chuẩn bị quét ngang Thần Quang Đại Lục ~.~