Chương 112: Va chạm
Toàn bộ Tả Thiên Sơn chìm vào trong bóng đen, đêm tối hàng lâm không thấy bầu trời. Kiếm ý trải rộng quét qua tất cả, cuối cùng vạn vật trong vòng kiếm ý mà hắn bao phủ liền giống như hóa thành từng thanh kiếm, mũi kiếm đồng loạt chỉ về phía người mặc áo choàng.
Lạch cạch!
Trong bầu không khí ngưng kết này, một tiếng động nhỏ liền trở nên vô cùng thanh thúy, tiếng đứt gãy truyền rõ rành rành vào trong tai đám người cùng thú ở nơi này.
Đám quái thú đồng loạt xoay người liền có thể nhìn thấy, hai bóng dáng nhân loại xuất hiện ở bên một gốc cây bị bật rễ.
Hai người này chính là Cổ Thái Huyền cùng Từ Trường Khanh, cũng không biết hai người này đã đi theo từ bao giờ hay là lúc này mới vừa vặn tiến đến, nhưng bọn hắn đúng là thu hút thành công sự chú ý của tất cả mọi người.
Cổ Thái Huyền nhổ ra cọng cỏ đuôi chó, cười gượng nói.
“Ta chỉ đi ngang qua, các ngươi cứ tiếp tục!”
Người mặc áo choàng: “...”
Lý Quân Thiên: “...”
Lý Quân Thiên im lặng bởi vì không để ý đến, người mặc áo choàng im lặng bởi vì hắn đang bị kiếm khí khóa chặt, trong lòng phát lên một cỗ áp lực mà không rảnh đoái hoài đến Cổ Thái Huyền.
Cổ Thái Huyền nhún vai, miệng tuy nói rời đi nhưng bước chân lại còn tiến lên, giống như chuẩn bị xâm nhập vào trong khu vực chiến đấu này.
Nhưng khu vực này lại không phải chỉ có mỗi Lý Quân Thiên cùng người mặc áo choàng, ngoài ra còn có sáu con quái thú.
Trải qua một thời gian ngắn chữa trị, Tứ Dực Hãn Mã cũng đã khôi phục không sai biệt lắm, toàn bộ cơ thể tái tạo hoàn tất chỉ là khí tức yếu kém hơn trước rất nhiều, thần quang cũng nội liễm không còn bùng nổ như trước, thậm chí hơi thở cũng thoáng mỏng manh giống như cạn kiệt khí lực.
Quả nhiên, khôi phục cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ít nhất Tứ Dực Hãn Mã b·ị đ·ánh sắp c·hết liền không thể nháy mắt khôi phục đến đỉnh phong, thậm chí sức lực rất yếu ớt.
“Là nhân loại! Giết bọn hắn!”
Song Mệnh Trư mở giọng ồm ồm phát động hiệu lệnh, nói xong thân hình khổng lồ đã lao đến, chĩa hàm răng sắc nhọn đâm về Cổ Thái Huyền.
Thân thể khổng lồ mang theo lực lượng cực kỳ to lớn, lực lượng này thậm chí lớn mạnh hơn Lý Quân Thiên một chút, ước chừng hơn năm trăm vạn cân.
Cổ Thái Huyền cảm nhận được lực lượng to lớn áp sát lại không có lo lắng mảy may, bàn tay trái tụ lại đồng thời cổ tay cùng vai hơi mở ra, gạt mở từ trong ra ngoài.
Không gian trập trùng, đại thế rung chuyển. Một cái gạt tay này giống như tạo thành một dòng nước chảy mang theo đại thế cuồn cuộn dạt về một phương hướng, không gian vì thế mà bị kéo giãn có chủ đích.
Song Mệnh Trư lao đến lại giống như bị chệch phương hướng, lách vào bên trái của Cổ Thái Huyền, mà cú gạt tay vừa vặn đánh tới vào lúc này, trực tiếp để bàn tay in dấu vào cổ của Song Mệnh Trư.
Bành!!!
Song Mệnh Trư trực tiếp b·ị đ·ánh bay ra ngoài, ở trên không trung xoay tròn mấy vòng cuối cùng văng xa hơn trăm thước mới đập xuống mặt đất, lại cày ra một cái hố dài hơn mười thước mới ngừng lại được.
Trên cổ của nó lõm vào một cái hố sâu hơn một thước, đổi lại là cự thú thông thường thì đã b·ị đ·ánh gãy cổ rồi. Nhưng Song Mệnh Trư lại giống như không có việc gì, lập tức bật dậy. Vết lõm trên cổ theo cơ thịt khẽ nhúc nhích liền phồng lên, khôi phục về nguyên trạng, không thể tính được là v·ết t·hương.
Cổ Thái Huyền giương tay thủ thế, nhưng mu bàn tay trái lúc này có một vết cắt tương đối sâu, một giọt máu tươi từ trên miệng v·ết t·hương chảy xuống, thần quang lưu đọng bên trên cũng theo giọt máu này phai nhạt đi.
Đồng thời, giọt máu này rơi xuống đến mặt đất thì v·ết t·hương trên tay cũng đã lành lại, khả năng tự lành cực kỳ đáng kinh ngạc, cũng không cảm thấy yếu kém gì so với thần quang.
Cổ Thái Huyền khẽ nhếch miệng, đối với kết quả này tương đối hài lòng. Đồng thời hắn nhìn về phía Lý Quân Thiên, nói.
“Mặc dù chỉ đi ngang qua, nhưng ta cũng không thể nhìn mấy con súc sinh này đến bắt vây công một nữ tử được”.
Lý Quân Thiên liếc liếc mắt, một chiêu vừa rồi thời cơ tinh diệu cùng lực lượng khống chế vừa vặn chính xác, chính là thủ pháp tứ lạng bạt thiên cân. Nhưng càng đáng để Lý Quân Thiên chú ý chính là cách mà Cổ Thái Huyền lợi dụng dòng lực lượng cùng lợi dụng cách kéo giãn không gian.
Một cách vận dụng lực lượng thiên địa rất khác biệt, càng tinh tế tỉ mỉ hơn hẳn lúc trước mà Lý Quân Thiên nhìn thấy.
Đồng thời Lý Quân Thiên cũng phát hiện ra Cổ Thái Huyền vậy mà vẫn có thể vận dụng thiên địa đại thế ở nơi này, cũng không biết là nguyên nhân gì lại không bị hạn chế.
Nhưng suy nghĩ này chỉ là lướt qua, Lý Quân Thiên lại không để tâm đến Cổ Thái Huyền. Lý Quân Thiên một mực dùng kiếm ý khóa chặt người mặc áo choàng, vừa rồi kiếm ý bao phủ toàn bộ Tả Thiên Sơn thì hắn cũng phát hiện ra hai người Cổ Thái Huyền rồi nên cũng không có bất ngờ, càng không để tâm đến.
Bởi vì xuất ra một đòn toàn lực cũng không phải liền đánh mất năng lực chiến đấu, một toàn toàn lực là chỉ bộc phát ra thủ đoạn cũng không bao gồm các loại bí pháp hay cạn kiệt cương khí tổn thương.
Chỉ là một đòn này xuất ra, e rằng Vĩnh Dạ sẽ đánh mất một chút cơ duyên, thậm chí có khả năng tương lai sẽ không thể bù đắp được, vĩnh viễn trở thành một thanh v·ũ k·hí quá độ, không thể tiếp bước cùng hắn tiến lên.
Nhưng cuối cùng thì Lý Quân Thiên cũng chỉ có thể nghĩ đến cách này mới có thể giải quyết đối phương.
Cũng không biết là có thể chém ra bao nhiêu kiếm nhưng Lý Quân Thiên cảm nhận được, một kiếm đầu tiên này xuất ra, uy lực sẽ cực kỳ kinh người.
Người mặc áo choàng quát lạnh một tiếng.
“Tà ma ngoại đạo! Ma quỷ mê hoặc đều đáng bị trừng phạt!”
Nói xong quang ảnh sau lưng đồng loạt xòe rộng sáu cánh tay, mỗi một cách tay bóp một loại chỉ ẩn, mỗi tay một vẻ, quang hoa chuyển biến thành một loại cảm giác tối xuống. Mười hai thanh thần kiếm đồng loạt xoay tròn, thần kiếm tỏa ra quang huy cuồn cuộn, khí tức thần thánh tăng vọt nhiều lần.
Thần quang thánh khiết nở rộng, ánh sáng thần thành giống như xua tan đêm tối, chậm rãi đem màn đêm đẩy ra ngoài, chiếm cứ một phần bầu trời.
Đen cùng trắng, trong nhất thời ganh đua gắt gao.
Thần thanh quang huy phổ chiếu thiên địa lại vô cùng cường liệt, đem kiếm ý của Lý Quân Thiên đẩy luy ra, bóp tắt đến gắt gao tựa như nước với lửa.
Thần quang rực rỡ chậm rãi hội tụ, cuối cùng hóa thành một cột sáng bắn về phía Lý Quân Thiên. Cột sáng này chỉ hơi phóng ra ngoài nhưng cũng không trực tiếp chỉ đến kẻ địch, mà chỉ phóng ra một đoạn ngắn rồi giống như biến mất vô ảnh vô tung.
Lại đột nhiên, từ trên bầu trời có một cột sáng từ trên trời chiếu xuống, cường quang trực tiếp đem Lý Quân Thiên bao phủ.
Đồng thời, vào trong lúc này Lý Quân Thiên ngay lập tức rút kiếm.
Vĩnh Dạ, rời vỏ.
Bất bại kiếm ý tuôn trào, vạn vật trong tầm mắt bị kiếm ý bao phủ lại trong phút chốc sụp đổ, bóng đêm bao trùm cắn nuốt tất cả.
Lúc này cũng không phải là bóng đêm, thực tế chính là vạn vật bị kiếm khí cắt chém thành mảnh vụn, đem tất cả cảnh vật vặn vẹo đánh tan, không còn đồ vật gì thoát ra ngoài cho nên mới đen kịt giống như là bóng đêm.
Quang trụ đổ ập xuống, giống như thần thánh chiếu rọi, quang minh thẩm phán. Mà bóng đêm xoay tròn mở rộng, giống như cự thú cắn nuốt mọi thứ.
Hai bên đối lập cực hạn lao thẳng vào nhau, lực lượng khổng lồ trực tiếp xé toạc không gian, vết nứt không gian cũng bị oanh tạc càng lúc càng lớn, mở rộng trong không trung vậy mà dần dần đem phạm vi lan tràn về phía hai người.
Không có t·iếng n·ổ kinh thiên bởi vì, âm thanh cũng không thể thoát ra được điểm v·a c·hạm này.
Chỉ có cực hạn lực lượng tán dật ra, vặn vẹo tất cả không gian, đem một phương tiểu thế giới này đều lâm vào trong rung chuyển, không gian vặn vẹo để từng người đều cảm giác khó chịu.
Mỗi người, đều phải thật cẩn thận phòng thủ, tinh thần siết chặt mà căng cứng.
...
p/s: Cầu đề cử! Hơi kẹt văn!