Chương 103: Tiến vào
Lý Quân Thiên cẩn thận quấn lấy ngọc phong một cách chặt chẽ, không khó chịu mà cũng không ảnh hưởng đến vận động. Tuy rằng sau khi mặc lên y phục vấn hơn chống ra một chút cảm giác đồ sộ nhưng vân có thể vận nam trang bình thường.
Nội y cẩm bích ngọc vân mỏng dính như sa y bó sát thân thể mà không vướng víu, nhẹ tựa mây trời mát mẻ dễ chịu. Bên ngoài mặc lấy quần áo đen tuyền, gấm vóc như sương, cuối cùng là một chiếc áo bào khoác ngoài dài đến đầu gối, thanh trần thoát tục, nhẹ nhàng thoải mái.
Lý Quân Thiên lấy một nhành cây búi lấy một phần tóc phía trước gọn gàng, đằng sau thả một đoạn tóc dài đến ngang lưng, trắng bạc như thác đổ.
Lý Quân Thiên tân trang xong, Vũ Nhu đã đứng ở một bên cũng không tiếp tục tu luyện. Vũ Nhu mở ra Tâm Tạng đồng thời kích hoạt toàn bộ ba tầng thần văn của Phủ Tam Tiêu trong cơ thể, hiện tại không thể tìm được nguồn cung cấp thể năng cho nên không vội vàng tiến tới.
Lý Quân Thiên cũng đã dừng lại ở nơi này đủ lâu rồi, chuẩn bị tiến vào trong Tả Thiên Sơn.
Phía sau dòng suối kia ẩn chứa vô tận kỳ bí, thậm chí là bí mật của thế giới này Lý Quân Thiên không thể kìm lòng mà không tiến được. Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, trong điều kiện không đột phá cảnh giới mới hắn đã mang lực lượng tăng đến mức tối đa.
Không có lý do gì để chần chờ cả.
“Chủ nhân, ta cũng muốn đi”.
Vũ Nhu đầy chờ mong nhìn Lý Quân Thiên tựa như một con mèo đang mở to đôi mắt long lanh. Lý Quân Thiên gật đầu đồng ý, không quá lo lắng khi mang Vũ Nhu theo sau.
Chỉ cần Vũ Nhu không bị đ·ánh c·hết ngay tức khắc thì Lý Quân Thiên vẫn có thể cứu trở về được, dẫu gì Vũ Nhu cũng đã đạt được Bảo Thể rồi.
Muốn đi vào trong Tả Thiên Sơn phải đi qua dòng suối kia, dưới góc nhìn của Vọng Thiên Cảnh thì đây chính là bức tường cuối cùng của thiên địa đại thế, đại thế chắn ngang không gian nối liền trời cùng đất.
Lý Quân Thiên vươn tay, muốn chạm vào bức tường từ thiên địa đại thế nhưng bàn tay chạm vào khoảng không, không hề bị cản trở chút nào.
Lý Quân Thiên dễ dàng vượt qua dòng suối mà đi thẳng vào bên trong. Ánh sáng đảo qua, bầu trời khác biệt hẳn với bên ngoài.
Trời đất tràn ngập ánh sáng, bảy màu đan xen tựa như mộng ảo. Khắp trời có cầu vồng đổ xuống, chiếu sáng cảnh vật bốn phía.
Rống!!!
Một nắm đấm to lớn giống như căn phòng đập thẳng đến, che rợp trời đất trước mắt Lý Quân Thiên.
Ầm ầm ầm!!!
Mặt đất nổ tung, từng chiếc gai đá khổng lồ từ lòng đất đâm thẳng lên trên, gai đá lại trong phút chốc liền biến thành kim loại vàng óng đâm xuyên qua cánh tay khổng lồ tràn đầy lông lá.
Lý Quân Thiên lúc này mới nhìn thấy chủ nhân của cánh tay này. Một con khỉ đột khổng lồ lên đến mấy chục mét, toàn thân đen kịt tựa như một núi thép đen.
Con khỉ đột gầm lên một tiếng rút về cánh tay của mình khiến cho máu tươi bắn ra bốn phía, cũng không biết tiếng gầm thét vì đau đớn hay là tức giận. Nhưng lam quang hơi ánh lên một cái liền đem tất cả v·ết t·hương trên cánh tay khôi phục lại như cũ.
Bàn tay của nó xòe ra hóa từng ngón tay thành móng vuốt vồ đến Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên cong tay chém ra một kiếm, cương khí vàng đen xoay chuyển qua lại mang theo huyền bí vô tận.
Cương khí thuộc tính kim hóa thành một mặt trăng vàng đen lao v·út ra, mặt trăng mỏng dính như một tờ giấy lại dễ dàng xẻ tan không khí, lấy tốc độ gấp mấy lần âm thanh chém ra, trong tích tắc đem khỉ đột chia ra làm hai.
Mặt trăng một đường lao v·út đi, lao ra ngoài mười mấy dặm trực tiếp đánh vào trên vách núi của Tả Thiên Sơn, khiến cho vách núi nổ tung ra một cái hố lớn đến mấy trăm mét.
Tựa như trên một ngôi nhà năm tầng bị người tạc ra một cái cửa sổ, nhìn đến vô cùng rõ ràng.
Khỉ đột đổ rạp sang hai bên, máu tươi tuôn trào từ hai nửa thân thể, trong mắt hơi xoay chuyển chứng tỏ chưa có c·hết hẳn nhưng cũng chỉ là hơi tàn, sinh cơ nhanh chóng tàn lụi.
C·hết đến không thể c·hết hơn.
Lực lượng không tăng lên bao nhiêu nhưng bởi vì hóa thành vật chân thật mà gia tăng thêm độ sắc bén lên rất nhiều, đồng thời cương khí cũng tập trung được nhiều lực lượng của đạo hơn trước, thần diệu lờ mờ có dấu hiệu hiện ra ngoài.
Giết c·hết khỉ đột, Lý Quân Thiên bây giờ mới có thời gian quan sát tình cảnh ở đây. Vẫn là sơn lâm trải rộng, ánh sáng bảy màu tràn khắp bầu trời, thần quang như mộng như ảo.
Nhưng ở tầng dưới thấp, ánh sáng như thường trắng sáng, giống như thần quang phân tán, bảy màu hòa hợp chiếu rọi cảnh vật một cách bình thường.
Lý Quân Thiên xoay người nhìn về sau, sau lưng vẫn là ôn tuyền róc rách, dòng nước chảy chậm lững lờ không có gợn sóng. Nhưng bên kia bờ suối, đã không có cảnh vật bình thường.
Toàn bộ không gian bóp méo, bảy màu thần quang vặn vẹo không có chút cảnh vật nào. Lý Quân Thiên vận dụng căn cơ võ đạo bao trùm hai mắt, tận dụng thần diệu từ lực lượng của đạo để nhìn cảnh vật phía bên kia bờ suối.
Thiên địa đại thế vặn vẹo chìm nổi cuối cùng hóa thành một bức tường chắn ngang trời đất, trời đất giống như trải đến khu vực này liền bị cắt đứng, bị một bức tường chắn ngang lại.
Lần này thật sự bị chắn ngang, muốn quay đầu trở về cũng không có đường để về. Lý Quân Thiên vừa nhìn, nghĩ nghĩ một chút liền không còn để ý đến nữa.
Hắn có thể thử chém mấy kiếm xem có chém được bức tường này không, nhưng tạm thời không cần phải làm như thế, cũng không cần làm như thế.
Lý Quân Thiên dẫn Vũ Nhu tiến lên, chuẩn bị leo lên Tả Thiên Sơn. Về phần t·hi t·hể của con khỉ đột kia thì hai người không có động vào, nhìn không ngon mắt không muốn ăn.
Cũng không biết ở trong Tả Thiên Sơn có bao nhiêu quái thú, lần lượt kéo đến, kẻ sau lớn hơn kẻ trước, một đường vọt đến t·ấn c·ông Lý Quân Thiên cùng Vũ Nhu.
Bộ dáng không chỉ to lớn còn có kỳ kỳ quái quái. Có cự thú như hổ, trên lưng lại mọc ra hai cánh, tứ chi mọc ra móng vuốt như ưng, bộ dạng dữ tợn trên người có năm màu thần quang vờn quanh.
Giống như cự giao có thể bắn ra tử quang ăn mòn tuổi thọ, có thể phát ra lam quang khôi phục thân thể, phát ra lục quang mê hoặc tinh thần, phát ra hắc quang cắt chém từ xa.
Thậm chí đánh cho quái thú nhỏ máu, máu tươi của nó liền phát ra xích quang rực rỡ ăn mòn đối phương. Lý Quân Thiên ngưng tụ một tấm chắn liền bị máu tươi của nó ăn mòn, thậm chí khiến cho vạt áo thủng lỗ chỗ.
Nhưng cuối cùng Lý Quân Thiên chém ra ba kiếm thông thường mới có thể g·iết c·hết nó. Kiếm đầu tiêu khiến nó chảy máu, bị máu tươi của nó đánh lén ăn mòn y phục.
Kiếm thứ hai liền bị nó dùng lam quang khôi phục thương thế, tựa như hồi sinh một lần. Kiếm thứ ba mới đem cự hổ chém thành mảnh vụn.
Lại có cự thú giống như rùa lại to lớn như đang gánh cả một ngọn núi, tứ chi vững chãi móng vuốt sắc nhọn mà đầu lại như rắn, cổ vươn ra rất xa khỏi mai của mình.
Lần này Lý Quân Thiên sử dụng Hủy Diệt Kiếm Liên đem nó chém g·iết, cuối cùng còn lưu lại một mảnh của mai rùa, mảnh vụn mang hình bát giác đồng đều lớn chừng bàn tay, dưới sự tàn phá của Hủy Diệt Kiếm Liên lại không lưu lại một chút vết tích nào, bóng loáng như gương.
Mảnh vụn mang một màu vàng óng tựa như hoàng kim, lộ ra vô cùng bất phàm. Lý Quân Thiên cũng chưa biết có thể sử dụng nó để làm gì nhưng tạm thời liền giữ lại, để cho Vũ Nhu đặt vào trong túi hành lý.
Lại có cự thú giống như khỉ đột lại có bốn tay, toàn thân lông tóc đỏ rực như máu, tai nhọn nanh dài, quanh thần có tường vân đủ loại màu sắc. Lý Quân Thiên đánh nó chìm xuống một cái hố sâu rồi ngưng tụ hỏa kiếm đem khỉ đột bốn tay đốt thành tro tàn, cái gì cũng không lưu lại.
Cũng có cự thú phi hành, lông vũ cẩm tú, sải cánh che rợp một cánh rừng, lông đuôi dài v·út vắt qua bầu trời. Cự thú ngân minh bén nhọn như xé toạc không gian, hai mắt như ẩn chứa nhật nguyệt nóng rực khóa chặt Lý Quân Thiên.
Lần này Lý Quân Thiên xuất kiếm, Tinh Hà chảy xuôi mang theo vô tận thủy kiếm gột rửa đến, một giọt nước là một thanh kiếm, sắc bén vô song trực tiếp đem phi cầm đánh tan xác, cuối cùng chỉ lưu lại một cọng lông đuôi màu tím đẹp mắt.
Một đường quét ngang, cuối cùng cũng đi ra khỏi rừng rậm, đến dưới chân Tả Thiên Sơn.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
p/s: Mấy chương trước có chút nhầm lẫn về tác dụng của Lục Sắc Thiên với Lam Sắc Thiên. Đã sửa lại!