Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 102: Thần Thể




Chương 102: Thần Thể

Đắm chìm nửa ngày, Lý Quân Thiên để Vũ Nhu thử qua ba loại dẫn đạo cảm ứng khác nhau, cuối cùng cũng có thể giúp Vũ Nhu cảm ứng được văn tự của Thượng Tiêu.

Văn tự trôi lơ lửng trên lồng ngực, qua lại trái phái tựa như đang cố gắng leo lên hai ngọn ngọc phong nhưng nửa đường quá dốc mà lại trượt xuống.

Nếu thật sự xét về kích thước, cho dù trải qua hai lần thuế biến thì Lý Quân Thiên vẫn nhỏ hơn Vũ Nhu một chút, nhưng chênh lệch đã không phải quá lớn như lúc hai người gặp nhau ở thành trì dưới chân Cực Đạo Sơn.

Tất nhiên Lý Quân Thiên có thể nhìn thấy một góc văn tự đang phiêu phù qua lại vì cổ áo bị rách ra do sét đánh lúc trước, tuy vết rách không quá lớn nhưng nó đã mở rộng cổ áo đủ để Lý Quân Thiên nhìn được.

Quả nhiên nếu như có được sự dẫn dắt chính xác thì việc tìm đến văn tự ẩn giấu của Tam Tiêu dễ dàng hơn nhiều, chứ không phải chuyện bất khả thi.

Việc kích hoạt lên văn tự của Tam Tiêu cũng lập tức gia tăng khả năng cung cấp thể năng cho võ giả ngay lập tức. Đáng tiếc là Lý Quân Thiên không tìm được bất cứ con quái thú nào để giúp Vũ Nhu tích trữ thể năng tăng cường Tam Tiêu.

Lý Quân Thiên đã đi khắp khu rừng xuanh quanh con suối bên ngoài Tả Thiên Sơn, mấy con quái thú sẽ hóa thành xương trắng hoặc là nổ tung, hay là mấy biến đổi kỳ dị sau khi c·hết nên chẳng có chút thịt tử tế nào xót lại.

Lại nói về văn tự kết nối Thượng Tiêu cùng văn tự của Trung Tiêu và Hạ Tiêu cho nên có thể tìm được Thượng Tiêu thì việc tìm những phần còn lại không hề khó khăn, chỉ lãng phí một chút tinh thần là được.

Lý Quân Thiên để Vũ Nhu chậm rãi tu luyện, không cần phải gấp gáp lãng phí thể năng. Hắn vẫn chưa hiểu tại sao cự giao cùng với con thỏ lông dài kia lại không bị biến đổi tan xác nhưng rõ ràng không phải quái thú nào cũng có thể săn g·iết để ăn được.

Hơn nữa đám quái thú toàn di chuyển đơn lẻ, không phải tụ thành bầy đàn cho nên số lượng rất thưa thớt, muốn tìm đến cũng không dễ dàng gì.

Trong lúc Vũ Nhu tập trung tu luyện, Lý Quân Thiên lại tiếp tục tổng kết về các cấp bậc cơ thể.

Lý Quân Thiên nhớ về hình ảnh Từ Trường Khanh b·ị c·hém rồi hóa thành nước sau đó ngưng tụ trở lại. Loại thao tác này vô cùng kỳ huyễn, cũng không giống võ đạo thuần túy.



Nhưng Lý Quân Thiên không cho rằng đây là chuyện không thể nào, ít nhất vẫn có được thông qua tu luyện.

Không sai, là tu luyện.

Lý Quân Thiên cho rằng thể chất của Từ Trường Khanh cho rằng thể chất mà Từ Trường Khanh đạt được thông qua Hóa Long thì cũng là một cách tu luyện thôi. Nhưng lực lượng “long tức” là một loại khí tương đương với cương khí có thuộc tính, thuộc vào cấp bậc cao hơn là Bảo Thể.

Ít nhất là Bảo Thể còn không làm được hóa thành nguyên tố, nhưng nếu nói nó là một loại thể chất thì không hoàn toàn đúng. Ngoại trừ việc hóa thành nguyên tố thì lực lượng hay tốc độ khác cũng không quá xuất chúng, chỉ tương đương với cấp bậc Vọng Thiên Cảnh.

Tính lại, chính là mạnh hơn bảo thể một bậc, không thích hợp để gọi bảo thể.

Đồng thời, ngoại trừ hóa thành nguyên tố thì có lẽ khả năng tương tác với linh khí của thể chất này cũng không tệ. Nếu không Từ Trường Khanh không thể nào điều động nguyên tố theo ý bản thân.

Tuy ban đầu Từ Trường Khanh phải mượn đại thế chi phối nguyên tố nhưng dần dần không còn cần phải thông qua thiên địa đại thế nữa, trực tiếp điều động nguyên tố trong thiên địa.

Tất nhiên khả năng này sẽ càng lúc càng tăng lên, từ nhỏ đến lớn chứ không phải ngay lập tức liền điều động được lượng nguyên tố to lớn. Cho nên đó chính là sự trưởng thành của thân thể.

Lý Quân Thiên điều động cương khí cùng thể năng rèn luyện cơ thể, nó hơi khác với long tức một chút nhưng xét về lực lượng thì không chênh lệch quá nhiều.

Vận một tia cương khí rạch ra cổ tay của mình, sau đó điều động lực lượng thể năng lao tới, trong phút chốc liền đem v·ết t·hương lành lại không hề chảy ra một giọt máu nào.

Khả năng chữa lành của cơ thể mạnh đến đáng kinh ngạc, thể năng chính là năn lượng sinh mạng của bản thân cũng tức là chỉ cần không bị đ·ánh c·hết ngay lập tức thì hắn đều có thể chữa lành trong thời gian ngắn.

Lý Quân Thiên thử hóa thân thể mình thành nguyên tố hoặc cương khí hay thể năng, cố gắng mơ hồ thân thể thành dạng không chân thật nhưng không được. Điều này chỉ chứng tỏ đặc tính của thân thể khác biệt với Từ Trường Khanh.

Lại thử khả năng tương tác với linh khí trong thiên địa, đáng tiếc không có gì xảy ra, cho dù Lý Quân Thiên có mở ra tất cả văn tự của lục phủ cùng điều động thần kiếm cũng không có sự khác biệt.



Ngẫm nghĩ một chút, Lý Quân Thiên lắc đầu. Thân thể khác nhau, phương hướng thể chất khác biệt sinh ra khác biệt cũng chẳng có gì là lạ.

Nhưng đặc tính của thân thể hắn là như thế nào, Lý Quân Thiên lại chưa thể làm rõ ràng. Lấy căn cơ võ đạo ngưng tụ “thần” có lẽ liên quan đến kiếm.

Nhưng so với trước khi ngưng tụ thần trong thần tàng thì Lý Quân Thiên không thấy được sự khác biệt nào, sự tương tác với kiếm cũng vẫn y như cũ, chẳng thấy lợi hại hơn lắm.

Có lẽ phải chờ Vũ Nhu đến kiểm chứng suy nghĩ của hắn, thậm chí là một vài người nữa. Nhưng tạm thời gọi cấp bậc thân thể tương đương với Vọng Thiên Cảnh là “thần thể”.

Không phải Thần Linh “thần” mà là trong thần tàng ngưng tụ ra “thần”. Kiêm nhiễm một chút lực lượng của đạo mà sinh ra thần diệu “thần”.

Hạn mức cao nhất của “Thần Thể” là như thế nào thì Lý Quân Thiên vẫn chưa đào móc hết, nhưng không chỉ giới hạn ở Vọng Thiên Cảnh, thậm chí lên cảnh giới càng cao sẽ càng có cơ sở để đào móc cùng phát triển.

Lý Quân Thiên phân chia rất rõ ràng giữa Bảo Thể cùng Thần Thể chính là mở ra không gian thần tàng gọi là Bảo Thể, ngưng tụ “thần” gọi là Thần Thể.

Người khác sẽ giống như Vũ Nhu, mở ra một thần tàng, sau đó tìm kiếm văn tự của Tam Tiêu, tăng cường khả năng hấp thu của cơ thể, cuối cùng tích trữ thể năng tràn đầy.

Về phần phương hướng phát triển, có thể mở được ra cả năm thần tàng thì sẽ mạnh hơn người mở ra một thần tàng. Nhưng chỉ mở ra duy nhất một thần tàng thì chỉ cần có đủ hiểu biết và lý giải về cảnh giới cũng có hi vọng ngưng tụ “thần” thuế biến thành “thần thể”.

Nhưng điều kiện tiên quyết để Bảo Thể phát triển thành Thần Thể chính là tìm kiếm được văn tự huyền diệu của Tam Tiêu.

Thứ nhất là nhu cầu thể năng, chỉ có kích hoạt Tam Tiêu mới có thể cung cấp đủ năng lượng cho sự thuế biến này.



Thứ hai chính là chân ý, nếu chân ý còn không đủ để tìm kiếm Tam Tiêu vậy thì không có tư cách ngưng tụ được “Thần”.

Đồng thời ở trong Bảo Thể, mở ra năm thần tàng vẫn làm được ngưng tụ tất cả từ một thuộc tính chủ chốt. Lấy cương khí có thuộc tính đi mở thần tàng khác, khiến cho tất cả ngũ tạng đều chỉ có một thuộc tính chút đạo, từ đó thu được thể năng phân bố rõ ràng hơn.

Đó chỉ là một vài phương hướng phát triển, Lý Quân Thiên cũng không bận tâm lắm. Cho dù người khác không muốn mở thần tàng tại ngũ tạng mà đi con đường rèn luyện huyệt đạo cũng không ngoại lệ.

Huyệt đạo không thể rộng lớn như thần tàng, không thể ngưng tụ “thần” nhưng lại có thể đi theo con đường của Từ Trường Khanh, thuế biến cực hạn rồi thăng hoa. Chỉ cần có đủ tài trí cùng cơ duyên thì mọi chuyện đều có khả năng.

Chẳng qua đi đến con đường của Từ Trường Khanh là một chuyện vô cùng khó khăn, so với con đường mà Lý Quân Thiên vẽ ra thì khó hơn nhiều cho nên sẽ thuộc vào hàng hiếm.

Lại nói Lý Quân Thiên đã đánh tơi bời Từ Trường Khanh, tương lai muốn phát triển lên tiếp là chuyện rất khó khăn, còn phải xem tạo hóa của bản thân Từ Trường Khanh.

Lý Quân Thiên đã biết con đường của Cổ Thái Huyền cùng Từ Trường Khanh đi không còn là võ đạo thuần túy, thậm chí so với sự đàn áp của Lý Quân Thiên thì hai người gặp phải trói buộc còn lớn hơn nhiều.

Sự trói buộc chắc chắn đến từ thiên địa, trói buộc vô cùng mạnh mẽ. So với những người khác thì còn mạnh hơn gấp nhiều lần.

Cho nên con đường luyện thể này, nhìn đi nhìn lại cuối cùng vẫn rơi đến trên người của Lý Quân Thiên mà thôi.

Tay trái xoa xoa lấy thái dương, Lý Quân Thiên nhanh chóng gạt đi tất cả suy nghĩ viển vông, cuối cùng ý niệm tập trung vào trên thân thể của mình. Cương khí vây quanh thân có cảm giác rất chân thật, nhưng từ góc độ ánh mắt lẫn tâm lý đều thấy rằng mình không mặc quần áo.

Không mặc đồ, luôn thấy rất kỳ quái dù cho xung quanh chẳng có ai.

“Vũ Nhu, lấy quần áo cho ta”.

...



p/s: awww~ ngày tết có quá nhiều việc, say đến hơi men quanh quẩn trong đầu luôn ~.~!!

Cầu đề cử!!