Chương 101: Bảo Thể
Đại thế nâng lên cự giao, dùng cương khí hóa thành nước rửa qua số thịt đã được lột da sau đó khống chế cương khí hóa thành lửa nướng lên số thịt cả vạn cân này.
Tài nghệ nấu nướng của Lý Quân Thiên không tồi, tuy lần đầu tiên thao túng cương khí nướng thịt nhưng trình độ khống chế cương khí của hắn thì không quá khó khăn.
Lý Quân Thiên nhân tiện sử dụng việc nướng thịt này để khống chế cương khí một cách tỉ mỉ hơn, về sau ngưng tụ cương khí có thuộc tính thì sẽ không tự nhiên tạo ra chút váy áo kỳ quái nào nữa.
Một bên luyện tập nướng thịt, một bên Lý Quân Thiên tổng kết về cấp bậc thân thể. Đầu tiên chính là người bình thường, không cần đề cập đến quá nhiều cấp bậc này. Về sau chính là khi sử dụng chân khí rèn luyện cơ thể để đột phá lên một cấp bậc mới.
Tuy nhiên cấp bậc thân thể này cũng không quá mạnh mẽ gì, điểm đến cuối cùng chính là võ giả tuyệt đỉnh. Ngoại trừ lực lượng cùng sức chống chịu mạnh hơn một chút thì không có gì đặc biệt hơn người thường.
Đột phá lên một cấp bậc...Lý Quân Thiên cũng không rõ ràng làm sao phân chia cấp bậc nào. Bởi vì thân thể của hắn thông qua rèn luyện lục phủ ngũ tạng lại nhảy thẳng lên mấy cấp bậc, nhưng bởi vì hắn đã có cảnh giới cơ sở từ tu vi cho nên hạn chế trên phía thân thể, không có sự phân chia rõ ràng ở đây.
Cho nên Lý Quân Thiên phải suy tính rõ ràng về phân chia các cấp bậc thân thể, phải có sự khác biệt rõ ràng giữa từng cấp độ. Lâm vào suy tư, Lý Quân Thiên bất giác vươn tay vén lên mấy lọn tóc vắt qua vành tai. Tuy động tác này chỉ là vô ý cùng với làm cho mái tóc gọn gàng hơn nhưng lại mang một vẻ kiều mị lạ thường.
Lý Quân Thiên ngưng tay giữa không trung, hơi ngỡ ngàng một chút, sắc mặt hơi đen lại.
Động tác này, không thích hợp! Nam nhân nào lại làm ra động tác như thế!!!
Lý Quân Thiên hơi cạn lời, trong lòng gầm thét, sao hắn lại hành động tràn đầy khí chất nữ nhân như thế này cơ chứ!
Không lẽ ở trong thân xác này quá lâu, bất giác hành động như nữ nhân cũng thành bản năng?
Lý Quân Thiên hoang mang đôi chút, nhưng rất nhanh liền ổn định tinh thần. Hắn tập trung nướng thịt cùng với suy nghĩ vừa lóe lên. Chính là thân thể này, từ khí c·hết đi sống lại, Lý Quân Thiên đã xảy ra biến đổi ba lần.
Lần đầu tiên là khi đột phá Thác Hải Cảnh, lần thứ hai là khi trợ giúp Tường Vi đột phá, lần thứ ba chính là khi rèn luyện lục phủ ngũ tạng.
Đột phá Thác Hải Cảnh về sau, hắn tập trung tu bổ bản thân để níu kéo lại sinh mệnh của mình, chân khí đã tẩm bổ rất nhiều cho thân thể. Đồng thời cỗ lực lượng thần bí tự nhiên sinh ra kia có rất nhiều ích lợi cho thân thể, lúc ấy Lý Quân Thiên mới xảy ra thuế biến.
Như vậy đấy chính là đột phá qua phàm thể, tuổi thọ gia tăng đồng thời giới hạn sức mạnh cũng tăng lên rõ rệt.
Vượt qua phàm thể, không ở trong phạm vi của người thường. Lại so sánh lên trên rèn luyện huyết nhục cùng huyệt đạo có thể để thân thể đạt đến lực lượng sánh ngang Thác Hải Cảnh.
Cơ thể tẩm bổ thông qua chân khí, đồng thời cũng có thể lợi dụng chân khí chậm rãi đánh mở thần tàng, mượn lực lượng thần tàng tạo thành chân khí có thuộc tính. Thân thể cùng tu vi hỗ trợ lẫn nhau.
Nếu chỉ luyện mỗi thân thể, tàng lực tại cái huyệt đạo cảm ứng được thể năng vẫn khai mở được thần tàng. Đây chính là đặc hữu của thân thể cấp bậc thứ hai này.
“Thần tàng...tàng khí tại huyệt...thể năng...”
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm tính toán, cuối cùng tổng kết.
“Vậy liền gọi là Bảo Thể đi. Trong thân thể có bảo tàng, đào móc ra được chính là Bảo Thể”.
Lý Quân Thiên hơi câu lên khóe miệng, cương khí trên người tràn ra nâng lấy nửa cỗ thân thể của cự giao đang tỏa hương thơm phức.
Mộc cương khí tràn ra ngoài, hóa thành mấy cái đĩa gỗ lớn như cái giường, dây leo đan xen trông có chút giống như tổ chim nhưng lại rất kín kẽ. Nhìn có hơi kỳ quái nhưng dùng vẫn rất tốt.
Lý Quân Thiên vung lên cương khí cắt chèm từng khối thịt lớn đặt vào trong đĩa. Một tay điều lên một số gia vị, chậm rãi pha chế nước chấm. Bởi vì hắn nướng thịt cũng không tẩm ướp gì cho nên pha nước chấm rất quan trọng, quyết định hương vị của chính của món ăn.
Làm xong, Lý Quân Thiên nâng lấy hai bát nước chấm cùng mấy mâm thịt lớn đi đến gần Vũ Nhu.
Thời gian qua đi nửa giờ, Vũ Nhu đã khôi phục tạm ổn, có thể hoạt động bình thường.
“Nếm thử một chút”.
Lý Quân Thiên nói chuyện lạnh nhạt nhưng khóe miệng hơi câu giống như ngậm lấy ý cười, nhất thời để cho Vũ Nhu cảm thấy hạnh phúc ấm áp, trong lòng nở hoa đến khuôn mặt cũng hơi ửng hồng lên.
Cũng không biết nàng đã tự hành suy diễn ra cái gì ở trong đầu.
Lý Quân Thiên không để tâm đến, hắn ngồi xuống nếm thử. Chất thịt không tệ, mùi vị cũng tạm chấp nhận được, đáng tiếc nhất là mùi vị hơi tanh của thịt cự giao không được xử lý cho nên thật sự không phải rất ngon.
Ít nhất so mà kém mấy món Vũ Nhu nấu ăn thời gian qua. Nhưng chung quy lại cũng không tệ, vẫn có thể ăn được chứ chưa nói đến khó ăn, Lý Quân Thiên có thể thưởng thức như thường.
Vũ Nhu thì không cần phải đề cập, mỗi miếng đều chậm rãi nhai nuốt, khuôn mặt hạnh phúc đỏ ửng giống như nếm được mĩ vị nhân gian.
Non nửa bữa qua đi, Lý Quân Thiên nói.
“Vũ Nhu, ta có một bộ công pháp luyện thể, ăn xong ngươi luyện thử một chút”.
“Vâng!”
Vũ Nhu gật đầu vâng một tiếng, hoàn toàn không có lưỡng lự hay lo lắng gì, tuân thủ với lời nói của Lý Quân Thiên vô điều kiện thậm chí là hạnh phúc vì được phân phó điều gì đó.
Vũ Nhu còn không thể ăn được quá nhiều cho nên đại đa số thịt nướng đều trôi vào trong bụng của Lý Quân Thiên. Tất nhiên là ngoại trừ số thể năng cùng cương khí được lấp đầy ra thì vể ngoài không hề thay đổi chút nào.
Ăn xong, ý niệm vừa động một cái đem tinh thần hồn lực tán đi, đũa cùng mâm đĩa liền tiêu tán thành nội lực cấp tốc tiêu tán giữa thiên địa.
Gọn gàng sạch sẽ không một vết tích, như mộng như ảo tựa như phép tiên.
Lý Quân Thiên cũng hơi trầm trồ một phen này, từ khi có thể hình thành cương khí thì sức mạnh mà Lý Quân Thiên đã nắm được đã vô cùng kỳ diệu rồi. Nhưng đánh mở thần tàng, nội ngoại kiêm tu, khí thể hợp nhất liền tạo ra được vật chân thật.
Không chỉ hữu chất lại còn hữu hình, vật giả như thật, tạo ra vật trong ngũ hành.
Vũ Nhu sau khi kích động vạn phần, Lý Quân Thiên liền truyền công pháp luyện thể cho Vũ Nhu. Trước để nàng rèn luyện Tâm Thần Tàng, đánh mở không gian thần tàng.
Lấy cấp bậc chân ý chưa nhập đạo ở Thác Hải Cảnh thì chưa thể ngưng tụ “Thần” bên trong Thần Tàng mà chỉ miễn cương duy trì không gian chứa đựng thể năng thôi.
Cho nên bên trong Thần Tàng sẽ không có “Thần” xuất hiện. Lý Quân Thiên cũng đã tính toán rõ chuyện này, cảm thấy không có vấn đề gì. Chỉ cần chân ý đạt đến cấp bậc đầy đủ thì có thể mở ra cùng duy trì không gian thần tàng, sẽ không sụp đổ.
Đợi đến khi Tâm Thần Tàng mở ra, thể năng cùng chân ý chống đỡ được không gian vững chắc, trái tim đầy đủ mạnh mẽ coi như rèn luyện hoàn thành.
Vũ Nhu tiêu hao thời gian một tuần cuối cùng có thể ổn định thần tàng, thể năng lấp đầy bên trong. Tất nhiên nàng cũng đánh đổi bằng việc tiêu sáu bảy thành chân khí của bản thân.
Trong một tuần này, Lý Quân Thiên bắt được một con thỏ lông dài màu xanh lá. Sau khi lột xong lớp lông lại không còn có bao nhiêu xương thịt, chỉ đủ một bữa ăn bổ sung thể năng cho Vũ Nhu.
Vừa đủ để nàng ta tẩm bổ số thể năng khi mở ra Tâm Thần Tàng. Lý Quân Thiên lôi kéo Vũ Nhu luyện tập một chút, quả nhiên khí thể kiêm tu có thể phóng ra chân khí có mang thuộc tính, tuy nhiên thuộc tính lại hơi phát sáng giống như là vật được nhuộm màu chứ không phải vật thật sự.
Tâm Thần Tàng chính là mở ra nguyên tố hỏa, khi Vũ Nhu sử dụng thể năng hòa trộn với chân khí tạo ra chân khí mang nguyên tố hỏa thì ngọn lửa do nàng tạo ra không phải thật sự là ngọn lửa, chỉ là chân khí nóng bỏng cùng với màu đỏ thôi.
Sau khi tiếp xúc với vật chất khác mới đem vật chất đốt cháy lên, tạo ra ngọn lửa thật sự. Còn Lý Quân Thiên, bởi vì có “Thần” tồn tại trong “Thần Tàng” mới tạo ra ngọn lửa chân thật, thật sự là ngọn lửa chứ không phải là khí nóng.
Kết quả này giống với suy đoán của Lý Quân Thiên, bản chất của chân khí chính là dĩ giả loạn chân, không phải vật thật. Về phần cương khí tuy cũng là tồn tại tương đương với vật thật nhưng vẫn có khác biệt.
Cương khí có nguyên tố sẽ tạo ra vật thật, nhưng vật thật này là bắt nguồn từ khả năng của võ giả, là “từ không sinh có” cho nên gốc rễ vẫn không thoát ra khỏi “ý niệm” của người tạo ra. Chỉ cần “ý niệm” này tiêu tán thì đồ vật cũng sẽ tiêu tán theo sau, từ vật thật phân rã thành hư ảo rồi biến mất.
Không giống như “vật thật” thật sự tồn tại, gốc rễ ở trong tự nhiên, ở trong thiên địa, tuân thủ theo quy luật của thiên địa, sẽ không có chuyện đột ngột bốc hơi được.
Đồng dạng, chỉ cần “ý niệm” không tiêu tán, vật được tạo ra cũng sẽ trường tồn không có chuyện mục nát hay biến dạng.
Chẳng hạn như một cây cỏ tự nhiên, nó sẽ bắt đầu từ nảy mầm, lớn mạnh, héo úa rồi lụi tàn mà c·hết đi. Đây chính là tuân theo quy luật của tự nhiên, thiên địa chi phối vạn vật.
Nhưng nếu như Lý Quân Thiên dùng mộc cương khí tạo ra một cây cỏ, vậy thì chỉ cần ý niệm bên trong mộc cương khí không bị tiêu tan thì cây cỏ sẽ vĩnh viễn giữ hình dạng như khi được tạo ra, sẽ không bao giờ héo úa hay c·hết đi.
Đương nhiên, vạn vật trên thế gian đều đang tiêu hao, sẽ không có chuyện trường tồn vĩnh viễn. Kể từ khi võ giả sinh ra nội lực, nội lực không thể ngoại phóng bởi vì khi thoát khỏi cơ thể thì nội lực sẽ tiêu tán cực kỳ nhanh chóng.
Chân khí có thể duy trì lâu hơn trong thiên địa vì có ý cảnh phụ trợ nhưng nếu như bị tác động từ ngoại cảnh thì cũng tiêu hao nhanh hơn. Nhất là mất đi ý cảnh duy trì thì cũng sẽ sụp đổ thành nội lực rồi tiêu tán ngay tức khắc.
Cương khí, có một xíu lực lượng của đạo gia trì. Cho dù không có ý cảnh liên tục chống đỡ thì cũng có thể giữ được rất lâu ngoài cơ thể. Nhưng chân ý bên trong cương khí cũng sẽ chậm rãi tiêu tán, sau một khoảng thời gian cũng sẽ làm cho cương khí sụp đổ thành nội lực rồi tan biến trong thiên địa.
Cấp độ lực lượng khác biệt, diệu dụng cũng khác biệt. Càng thể hiện ra đẳng cấp khác biệt.
Sau khi rèn luyện xong Tâm Tạng, dựa theo công pháp của Lý Quân Thiên đề cập. Vũ Nhu phải dụng tâm đi cảm ngộ Thượng Tiêu.
Thực tế Tâm Tạng, Phế Tạng, cùng Thượng Tiêu đều thuộc về cùng khu vực thân trên của con người, vẫn có khả năng tìm được nhau. Mặc dù Thượng Tiêu vô hình hữu ý nhưng lợi dụng việc mở ra Tâm Tàng cùng điều động thể năng vẫn có một khả năng không nhỏ cảm ứng được Thượng Tiêu.
Nhất là Lý Quân Thiên đã diễn rải ký lưỡng về chữ “nuốt” của Thượng Tiêu. Có thể mượn nhờ những cảm ngộ này để tìm đến.
Việc này không hề đơn giản một chút nào nhưng Lý Quân Thiên vẫn muốn Vũ Nhu thử nghiệm. Nếu không mở ra Tam Tiêu thì thật sự khó mà cung cấp đủ thể năng cho cơ thể để vững chắc thần tàng được. Nhu cầu về thể năng quá lớn mà sức tiêu hóa không đủ.
Lý Quân Thiên tu luyện đơn giản bởi vì hắn đã đạt đến cảnh giới rất cao, người khác lại muốn luyện dần dần từ dưới lên nào có phải chuyện đơn giản như thế. Giống như Lý Quân Thiên đứng ở trên đỉnh núi, vươn tay ra là chạm được vào mây, nhưng người khác đứng ở chân núi, cách mấy xa nghìn trượng.
Làm sao có thể chạm.
Cho nên hắn mới tận khả năng thay đổi thích hợp rồi cho Vũ Nhu thử tu luyện, cố gắng hạ thấp độ khó của con đường này, kể đến sau có thể đạt đến, đi vào võ đạo của hắn.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
p/s: Hôm nay dọn nhà đau lưng quá ~.~!