Chương 100: Thoát thai hoán cốt
Hoa văn trên lục phủ đóng lại, lục phủ mạnh lên có thể cảm nhận ra được rõ ràng, cũng một lần nữa trở về trong khống chế.
Đồng thời ngũ tạng cũng được tăng lên không ít, bên trong thần tàng thì thể năng đã tiêu hao một nửa, nhưng giữa những đường nối kia không ngưng có thể năng luân phiên qua lại, phân chia các thuộc tính rồi chậm rãi lấp đầy.
Lý Quân Thiên dùng ý niệm quan sát hết thảy lục phủ ngũ tạng biến hóa, lâm vào suy tính. Hắn động ý niệm một cái, ngũ sắc thể năng liền hình thành sau đó đi đến lục phủ, lại kêu gọi văn tự huyền ảo mở ra cho ngũ sắc thể năng tràn vào.
Lốp đốp!
Lôi đình nổ vang, Lý Quân Thiên lại nhìn đến một không gian đen kịt, năm màu hỗn độn tựa như sương mù trộn lẫn các loại màu sắc. Bên trong sương mù, lôi điện du tẩu như một bầy rắn náo loạn ầm ĩ, khắp nơi nổ vang.
Bên ngoài sương mù là một vùng tăm tối đen kịt tràn đầy bí ẩn, không thể nhìn rõ cái gì. Hai khu vực này bị văn tự huyền ảo nối ngăn cách, các văn tự nối thành một vòng tròn bao khỏa khu vực sương mù, tựa như là ranh rới trói buộc bọn chúng.
Ý niệm của Lý Quân Thiên rút đi liền có thể trở ra quan sát cơ thể, không hề khó khăn chút nào. Cũng chưa từng bị vây lại.
Lại động một ý niệm, năm thần kiếm khẽ run một cái giống như phát ra lực lượng huyền diệu gì đó, cuối cùng ngưng tụ lại một thanh kiếm năm màu kỳ ảo, phát sáng lấp lánh.
Lý Quân Thiên đem thanh kiếm năm màu này ném qua tam tiêu, đem nó cắm vào trong Cửu U, cuối cùng khiêu động căn cơ võ đạo trùng lặp đến, lan tỏa một chút khí tức của đạo, chậm rãi ổn định thanh kiếm tránh nó tiêu tán quá nhanh.
Làm xong, toàn bộ tinh thần của Lý Quân Thiên đều mệt mỏi rã rời. Mí mắt rung rung mở ra.
Rắc!!!
Tiếng da thịt nứt vỡ truyền đến. Toàn thân của Lý Quân Thiên đã cháy đen không da hình dáng. Thân thể ngồi tại hố sâu, nửa thân thể bị nước nhấn chìm, trên bầu trời rơi xuống mưa nhạt đang chậm rãi đổ nước vào trong lòng hố.
Liếc nhìn bầu trời, Lý Quân Thiên không quá chắc chắn mà thầm nhủ.
“Cửu U cùng thiên địa có liên quan gì?”
Kinh lôi trên trời đột nhiên rơi xuống đánh Lý Quân Thiên không trở tay kịp, càng không có biện pháp đề phòng, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ. Còn tốt, cương khí cùng thể năng pha trộn vào nhau hóa thành một lớp vòng bảo hộ, ngăn cản lấy lôi đình công kích.
Dẫu cho như thế, thân thể của Lý Quân Thiên vẫn cứ b·ị đ·ánh thành than củi, một nửa sinh cơ b·ị đ·ánh tan tác, kém chút liền c·hết.
Nhưng chỉ cần không bị đ·ánh c·hết, cho dù chỉ còn một hơi thì Lý Quân Thiên cũng không c·hết được. Mở ra ngũ tạng thần tàng, thể năng cuồn cuộn có thể tùy ý điều phối, trong lúc nguy cấp có thể cứu vớt thân thể một cách nhanh chóng.
Cho nên chỉ cần không c·hết ngay thì b·ị t·hương nặng đến đâu cũng có thể khôi phục.
Ý niệm vừa động, ngũ tàng thần kiếm khiêu động thể năng tràn ra. Tuy rằng thể năng chỉ còn xót lại không đến một nửa nhưng cũng là một con số vô cùng khổng lồ.
Thể năng cấp tốc tràn ra bốn phía tẩm bổ thân thể. Mộc kỳ cân, hỏa kỳ mạch, thổ kỳ nhục, kim kỳ bì, thủy kỳ cốt, luân phiên tẩm bổ cùng khôi phục, đem thân thể rèn luyện tăng lên.
Thể năng giống như nước về ruộng cạn, cấp tốc đem thân thể tưới nhuần. Lại dựa theo kế hoạch từ trước, Lý Quân Thiên đem cơ bắp thân thể hòa tan huyệt vị rèn luyện thành từng thể thống nhất.
Ngũ thể quy nguyên, ngũ hành hợp nhất, thân thể hỗn nguyên nhất khí. Thân thể ẩn ẩn sinh lôi, hơi thở như phong, tóc như tinh thần mắt tựa nhật nguyệt.
Bành!!!
Cơ thể của Lý Quân Thiên nổ tung, bụi vụn đen kịt bắn ra bốn phía, hóa thành tro tàn. Trung tâm của v·ụ n·ổ, thân thể của Lý Quân Thiên hiển lộ ra ngoài.
Dung mạo như ngọc, da như thu thủy ôn nhuận. Ngọc phong cao ngất thẳng tắp chống ra ngoài, nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở.
Vòng eo thướt tha láng mịn, thần khuyết như tịnh liên, không phải thiếu khuyết của tiên thiên mà càng giống như tạo tác của tự nhiên.
Lý Quân Thiên đứng dậy, bờ mông đẫy đà hơi vểnh lênh, hai chân dài thon dài thẳng tắp đứng trên mặt đất, bàn chân như ngọc mài, mười ngón chân tinh mĩ giống như từng giọt nước đọng lại.
Lý Quân Thiên nhìn xuống, chỉ có thể chớm thấy mũi chân, hắn không khỏi nhíu chặt lông mày.
“Chuyện gì? Tại sao lại lớn?”
Rõ ràng là lẩm nhẩm lại mang một loại u oán tê minh, người nghe thấy đều muốn nhũn cả xương. Lý Quân Thiên nghe đến giọng điệu của bản thân cũng không khỏi tê cả da đầu, lông tóc đều muốn nổ tung.
Âm thanh này so trước kia còn kiều mị hơn, giống như thủ thỉ nũng nịu thấm vào ruột gan người ta.
Mặc dù không chỉ một lần thấy thân thể của bản thân, nhưng mỗi một lần tăng tiến thực lực thì Lý Quân Thiên lại một lần bị cơ thể làm cho tâm loạn như ma. Run run mi mắt, hơi khép lại ánh mắt để bình ổn tâm tình.
Nói chính xác thì tâm tính của Lý Quân Thiên vẫn chỉ là một người trẻ tuổi, dẫu cho bản tính của hắn hơi trầm lặng lại còn bị ảnh hưởng cực lớn từ Kiếm Ma, không phải người thông thường khác có thể so sánh.
Nhưng bản chất không thể thay đổi được, là người trẻ tuổi, cũng chịu không nổi sắc dụ. Nhất là sắc dụ tự nhiên chứ không phải cố ý làm ra, sức cuốn hút kinh khủng hơn rất nhiều.
Mỗi một lần đột phá đều là một phần mê ly, làm bản thân đều khó bình tĩnh lại được.
Ý niệm vừa động, cương khí trong cơ thể cùng một chút thể năng ngay lập tức hóa thành một bộ y phục chùm lấy thân thể, bạch sắc thanh thuần, ôn nhu nhẹ nhàng.
Lý Quân Thiên: ???
Không đúng rồi, vì sao lại là váy?
Lý Quân Thiên rõ ràng muốn ngưng tụ ra một bộ quần áo nhưng không hiểu thấu chính là ngưng tụ ra một bộ váy trắng dập dềnh như nước. Tuy rằng bản thân sẽ không may vá, không hiểu rõ quần áo kết cấu như thế nào nhưng hắn có thể dùng ý niệm rèn đúc ra.
Liền thành một khối không có dấu vết may vá, tựa như đồ nhựa. Nhưng không hiểu thấu hắn ngưng tụ ra không phải quần áo mà là một chiếc váy dài. Lý Quân Thiên muốn dùng ý niệm thay đổi hình dáng của y phục nhưng không thành.
Lý Quân Thiên hơi tức giận một chút, trực tiếp tán đi váy trắng, chỉ sử dụng duy nhất cương khí hóa thành một bộ quần áo đen tuyền che lấy thân thể. Áo tựa như sơ mi cổ đứng liền một mạch cùng với quần dài che đến tận cổ chân, ống quần thẳng đứng rộng rãi.
Thể năng pha trộn cùng cương khí liền bị cụ hiện thành nguyên tố chân thật, khả năng kiểm soát không quá tốt cho nên muốn thay đổi hình dáng thành quần áo chỉnh tề khó khăn hơn là điều khiển cương khí thông thường.
Nhưng cương khí thông thường lại giống như một đoàn khói đen như tụ như tán, chất lượng vô cùng vững chãi hình sắc lại không đủ kín kẽ, đen tuyền lại nửa trong suốt, có thể để người ta lờ mờ nhìn xuyên qua.
Không đủ kín đáo nhưng Lý Quân Thiên đành phải chấp nhận tạm thời, che chắn lấp lửng thân thể của mình đồng thời tăng cường lượng cương khí và không cúi nhìn để tránh cho tâm thần không yên.
Làm xong, Lý Quân Thiên liền đáp xuống bên cạnh Vũ Nhu. Vũ Nhu lúc này đã mất đi ý thức, toàn thân lấm lem nằm bẹp dưới đất. Còn tốt, không có nguy hiểm tới tính mạng.
Lý Quân Thiên thôi động cương khí hòa cùng thể năng từ thần tàng của Thần Sinh Kiếm, cương khí mang theo sinh cơ bừng bừng tràn ra, ngấm vào trong thân thể của Vũ Nhu.
Cương khí mang theo một màu xanh thẫm phóng ra ngoài, bao phủ lên Vũ Nhu. Không bao lâu, các v·ết t·hương trên người Vũ Nhu chậm rãi khép lại, thậm chí cảm giác thân thể còn trẻ tuổi ra đôi chút.
Khục!!!
“Chủ..chủ nhân!”
Vũ Nhu thều thào, tầm mắt mở hồ phản chiếu hình dáng của Lý Quân Thiên, cơ thể yếu ớt còn chưa thật sự giúp nàng hoạt động được.
Mười mấy phút sau Vũ Nhu mới có thể đứng dậy, hơi thở yếu ớt nhìn Lý Quân Thiên, hai mắt ngậm nước hỏi.
“Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì? Người không sao chứ?”
Lý Quân Thiên lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
“Không sao. Nghỉ ngơi chút đi”.
Lý Quân Thiên để Vũ Nhu ngồi chữa thương, bản thân đi đến bên cạnh t·hi t·hể của cự giao. Bởi vì chống chọi lại với lôi điện, lại phải đả thông thần tàng, ngưng tụ năm màu thần kiếm đánh vào trong Cửu U, cho nên cương khí đang duy trì đại kiếm trên người cự giao chậm rãi tan rã.
Thế nhưng cự giao bị cắt thịt mấy tuần trời rồi, lúc này toàn bộ cương khí tan hết cũng không làm cho cự giao giãy giụa. Mặc dù v·ết t·hương vẫn khôi phục lại nhưng nửa thân thể đã không có mọc ra nữa, trở thành một nửa t·hi t·hể tươi mới.
Không còn dấu hiệu của sự sống nhưng vẫn có một chút khả năng khôi phục v·ết t·hương, nhưng khả năng yếu bớt đi rất rất nhiều, gần như đã chuẩn bị tiêu tán.
Lý Quân Thiên xoa xoa cằm suy nghĩ một chút, liền vung tay lên, hóa cương khí thành từng lưỡi kiếm sắc nhọn lột phăng làn da của cự giao.
Cự giao đ·ã c·hết, phải nhanh chóng giải quyết để đảm bảo chất lượng tươi mới.
Trong lòng thầm nhủ, bên người bùng lên cương khí trộn với thể năng liền hóa thành một đống lửa lớn.
...
p/s: Cầu đề cử!!!