Chương 99: Hợp nhất
Ầm ầm!!!
Bầu trời như bị che lại, mây đen áp đỉnh, kinh lôi nhảy múa. Từng dòng sấm sét uốn lượn trong mây đen, tựa như lôi long bay nhảy bất giác lộ ra một chút thân hình.
Vạn năm qua trên Thần Quang Đại Lục, số ngày mà Ngân Sắc Thiên Đổ mưa ít đến có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà mỗi lần mưa xuống, đều là báo hiệu đại kinh biến, đại tai họa giáng lâm.
Tám nghìn năm trước Quang Minh Thần Điện sụp đổ.
Bảy nghìn năm trước, Quang Minh Thánh Nữ vẫn lạc, Quang Minh Thần Điện diệt tuyệt.
Sáy nghìn bốn trăm năm trước, Vô Tai Thần Thụ khô héo mà c·hết, nhân gian không còn chỗ tránh nạn.
Năm nghìn bảy trăm năm trước, Thất Cửu Túc Điểu họa loạn thế gian.
Ba nghìn năm trước, Thiên Thánh Chủ vẫn lạc, giang hồ đại loạn.
Cho đến hiện tại, khoảng cách Ngân Sắc Thiên đổ mưa lần trước đã qua ba nghìn năm. Ngày này tháng này, một lần nữa mưa rơi.
Sắc trời âm u tựa như ngày Hắc Sắc Thiên, lòng người bàng hoàng kinh nghi, bởi vì dị tượng là không rõ có lành hay không.
Nhưng đã qua ba nghìn năm, kỳ thực không có bao nhiêu người biết được truyền thuyết về ngày mà Ngân Sắc Thiên đổ mưa, cho nên không có sợ hãi quá nhiều.
Ngươi của Thần Quang Đại Lục cũng không trường thọ, sống lâu cũng không hơn ba giáp, chuyện của ba nghìn năm trước thì bọn hắn lãng quên cũng là điều dễ hiểu.
Tất nhiên, đa số người không biết không đại biểu là không ai biết.
Từ một hòn đảo vô danh, mặc kệ mây đen vần vũ lôi long náo động. Trên đảo đi ra một bóng người, tóc bạc búi chuy kế, lưng còn chống trượng, khuôn mặt già nua.
Là một lão bà đã sống qua trăm tuổi.
Nếp nhăn hơi kéo xệ xuống khuôn mặt của bà lão, thậm chí làm cho mắt của lão híp lại thành một cái khe hẹp, nhìn qua không biết được là nhắm mắt hay đang mở ra.
Bà lão chống trượng bước đi, từng bước run rẩy giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng một bước chân đặt xuống lại tựa như xúc địa thành thốn, một bước liền đi ra xa mấy trăm mét, đi đến trên biển.
Bà lão đứng trên mặt biển lại giống như dẫm trên đất bằng, không hề bị chìm xuống, cũng không bị nước biển nhiễm ướt. Bước chân cũng không dừng lại, bà lão giơ chân lên lại bước xuống, thân hình na di đến một vùng biển khác, khoảng cách đã xa hàng dặm.
Cứ như vậy, dần dần đi bộ từ đảo vượt biển qua đến đất liền, lại một đường đi xuyên sông xuyên núi. Chớp mắt liền là mấy dặm đến mười mấy dặm, khoảng cách không phải cố định nhưng cực kỳ nhanh chóng.
Cuối cùng, bà lão đứng ở trước cửa phủ viện sừng sững.
Mạc gia.
...
Tả Thiên Sơn.
Lý Quân Thiên xếp bằng trên hòn đá lớn, hòn đá nằm cạnh dòng suối chảy róc rách.
Sau lưng của hắn lúc này có một thanh hắc kiếm treo lơ lửng, lưỡi kiếm giống như đâm lên tận trời, chọc ra một vùng mây đen khiến cho bầu trời trong sáng không một áng mây.
Bầu trời tinh ngân trong suốt không một áng mây nhưng lôi long lại không hề cố kỵ, không mây mà uốn lượn vắt ngang Tả Thiên Sơn, đảo lộn quanh quẩn mười mấy dặm nơi này.
Lý Quân Thiên tập trung toàn bộ ý niệm chìm vào trong khí hải, thôi đội căn cơ võ đạo cộng minh với thần tàng ngũ kiếm.
Thần Huyết Kiếm, Thần Địa Kiếm, Thần Canh Kiếm, Thần Khinh Kiếm, Thần Sinh Kiếm.
Thần Huyết Kiếm chủ hỏa, sôi nổi hừng hực, coi thường sương tuyết, luyện được canh kim.
Thần Canh Kiếm chính là hiện thân của canh kim, rắn chắc kiên cường mạnh mẽ. Thần kiếm mang sát, gặp nước thì trong, gặp lửa thì sắc bén.
Thần Huyết Kiếm cùng Thần Canh Kiếm nhìn như tương khắc thực tế lại bổ trợ lẫn nhau.
Thần Khinh Kiếm, linh động nhẹ nhàng, biến đổi tùy ý cũng bao dung vạn vật, tắc hóa hữu tình, tòng tắc tương tế.
Thần Địa Kiếm kiên nghị trầm trọng, vững chắc khó mà thay đổi, hậu trọng ký trung thả chính.
Thần Sinh Kiếm, bình lặng giữa thiên địa, đại ẩn tại nội không tranh mà chính, thẳng mà không cong, c·hết mà không sờn. Bên ngoài nhu hòa, bên trong ương bướng hơn bất cứ điều gì.
Ngũ đại thần kiếm chống đỡ thần tàng của mình, tỏa ra hào quang rạng rỡ. Lưới kiếm hơi nhảy lên giống như ngân vang kêu gọi lẫn nhau.
Căn cơ võ đạo là hiện thân đại đạo của bản thân, thần kiếm trong thần tàng lại là hình chiếu của căn cơ võ đạo, dính líu một chút lực lượng của đạo cùng chân ý rèn đúc thành, đều là xen lẫn giữa hư ảo cùng chân thật.
Theo căn cơ võ đạo phát ra lực lượng, đại đạo ngân vang tranh minh không ngớt. Ngũ đại thần kiếm lần lượt phóng ra ngoài, hiện ra sau lưng của Lý Quân Thiên.
Cự kiếm hắc huyền, Vĩnh Dạ vô quang.
Hỏa kiếm như huyết, bập bùng không yên. Thổ kiếm vững chãi trầm trọng, kim kiếm sắc bén vô song. Thủy kiếm linh động kỳ ảo, mộc kiếm cứng cáp hùng vĩ.
Đỏ, Nâu, Vàng, Trắng, Xanh.
Năm màu rực rỡ vờn quanh hắc kiếm, mỗi thanh cự kiếm đều như cột sáng chiếu thẳng lên trời, dần dần phân hóa bóng đêm.
Tranh!!!
Thiên địa lan tràn một tiếng tiếng kiếm ngân, bất kể khoảng cách bất kể thời gian, trong cùng một thời gian tất cả người của Thần Quang Đại Lục đều nghe được âm thanh này.
Tựa như sâu thẳm trong linh hồn truyền đến, nghe đến rõ ràng lại không phải vang dội bên ngoài thế giới.
Ầm ầm!!!
Lôi long vờn quanh Tả Thiên Sơn giống như chờ đợi đã lâu, cự kiếm chọc trời chính là con đường để cho lôi long hạ xuống. Lôi long cấp tốc chạy xuống vô cùng nhanh chóng, t·iếng n·ổ vang chưa truyền đến thì lôi long đã bổ thẳng vào Lý Quân Thiên.
Oành!!!
Mặt đất nổ tung, thân thể Lý Quân Thiên hiện ra ở dưới đáy hố sâu hơn mười mét, khói bụi bốc lên nghi ngút.
Toàn bộ cơ thể của Lý Quân Thiên tràn đầy tro bụi, làn da b·ị đ·ánh cháy đen tựa như than củi bị đốt qua một lần.
“Chủ nhân!”
Vũ Nhu nằm rạp dưới mặt đất, toàn thân tê cứng run rẩy không gượng dậy nổi, chỉ có thể ấp úng ngước nhìn về phía Lý Quân Thiên, khó khăn lên tiếng.
Lý Quân Thiên không nghe được tiếng gọi này, quanh thân của hắn luẩn quẩn lôi điện, từng tia điện tích nổ lốp đốp. Hư ảnh cự kiếm tràn đầy vết nứt, vết nứt đen kịt tràn đầy sắc bén.
Bành!!!
Năm thanh cự kiếm nổ tung hóa thành một loạt bông tuyết rực rỡ màu sắc rơi xuống dưới.
Hắc ám bùng bổ, bầu trời hóa thành đêm đen. Chân ý kiếm đạo của Lý Quân Thiên trực tiếp che rợp bầu trời, biến ngày thành đêm.
Màn đêm giáng lâm bao trùm thế gian. Năm màu tuyết sáng đều bị bóng đêm bao trùm. Bầu trời co rút lại, màn đêm đổ sập xuống tựa như thế gian sụp đổ, co rút vào trong người Lý Quân Thiên.
Màn đêm như thật như ảo cuốn lấy tất cả bông tuyết tụ vào trong cơ thể. Năm loại bông tuyết với năm loại màu sắc cứ như vậy bị thu vào trong cơ thể, đồng thời mỗi một bông tuyết đều nhiễm lên một tia điện tích quanh thần, sợi điện tích liên tục nổ vang.
Lốp đốp!
Năm loại bông tuyết tràn đầy tích điện chìm vào trong cơ thể, trong chớp mắt liền dung hợp với thể năng đang trong thân mình. Thể năng giống như dòng nước lập tức bị nhuộm màu, phân hóa thảnh đủ loại hào quang.
Tâm Tạng, Tỳ Tạng, Phế Tạng, Thận Tạng, Can Tạng. Lý Quân Thiên cảm ứng từng thần kiếm trong thần tàng.
“Trở về!”
Lý Quân Thiên thầm niệm một cái liền điều động toàn bộ thể năng bị nhuộm màu, thể năng hóa thành một dòng lũ lao thẳng thẳng đến thần tàng.
Phanh! Phanh!
Lốp đốp!
Ầm ầm!
Dòng lũ điên cuồng lao đến, trực tiếp đâm thẳng đến tựa như xuyên thẳng vách núi, tràn vào trong thần tàng. Bên trong thần tàng, thần kiếm vẫn treo cao giữa trời, năm màu thể năng tràn đến, lại xuyên qua thần tàng, không lẫn vào trong thể năng của thần tàng.
Đông!!!
Cơ thể của Lý Quân Thiên vang lên t·iếng n·ổ vang rền, gầm rú vang khắp trời đất. Hắn có thể cảm nhận được ngũ đại thần tàng lúc này có rất nhiều đường nối liên kết với nhau.
Thể năng ngũ sắc ngậm lấy lôi điện đóng vai trò chính trong việc đánh mở đường nối liên kết các thần tàng với nhau. Nhưng đem tất cả thần tàng liên thông, thể năng ngũ sắc cũng chưa tiêu hao hết.
Loại thể năng này vô cùng cuồng bạo, tuy vẫn có lợi cho thân thể nhưng đồng dạng làm tổn thương thân thể. Lý Quân Thiên không định sử dụng thể năng này, chuẩn b·ị đ·ánh ra ngoài.
Nhưng đột nhiên, Tam Tiêu đồng loạt hiện ra hoa văn du tẩu trên thân thể. Hoa văn phát ra sáng chói biến thành một cỗ lực hút ở trên người, điên cuồng đem thể năng hút đến.
Lý Quân Thiên thầm mắng hai chữ “quả nhiên”. Lục phủ lúc trước hoa văn nối liền đã hợp thành một thể, mà ngũ tạng của hắn lúc này vừa mới nối liền với nhau sẽ đồng loạt hình thành cộng minh khiến cho lục phủ mở ra một quá trình tiến hóa mạnh lên.
Nhưng bởi vì Lục Phủ là Lý Quân Thiên thuận theo tự nhiên cường hóa mạnh lên, huyền bí chưa được giải khai rõ ràng. Không rõ ràng, tương đương với bí ẩn, tương đương với không bị khống chế.
Vào lúc này, Lục Phủ đột nhiên mở rộng hấp thu thể năng mà không khống chế được cũng không ngoài ý muốn của Lý Quân Thiên. Thực tế Lý Quân Thiên có thể cưỡng chế phong tỏa lục phủ, chèn ép một thời gian liền có thể để cho văn tự trên lục phủ đóng lại.
Nhưng vừa vặn hắn có một chỗ thể năng không biết giải quyết thế nào, tất nhiên thuận thế đẩy thuyền, đem thể năng năm màu này đẩy vào trong lục phủ, để cho tam tiêu hút thỏa thích.
Loại thể năng cuồng bạo giống như nước bị đun sôi lên, ngậm lấy lôi điện tràn vào, nhanh chóng bị văn tự hấp thu cũng không biết hướng về nơi nào. So sánh tương quan, hiện vật của lục phủ tăng cường tương đối nhỏ bé so với số thể năng cuồn cuộn kia.
Còn tốt, toàn bộ lôi điện bị lục phủ hút đi thì lực hút liền chậm rãi thu nhỏ rồi dần dần ngừng lại.
Lục phủ cũng không phải cái động không đáy, hút lấy thể năng tồn trữ vào nơi nào đó, chỉ có một phần là lục phủ trên thân thể được tăng cường.
Mà nơi nào đó, có lẽ chính là Cửu U.
...
p/s: Về nhà thật sự không có nhiều thời gian, không thể gõ được nhiều chữ (=T . T)o