Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Hogwarts, Lữ Hành Chư Thiên Thế Giới

Chương 23: Nhện khổng lồ.




Chương 23: Nhện khổng lồ.

Chương 23: Nhện khổng lồ.

Không thể làm gì, cả bọn đành phải phân ra bốn người lần lượt khiên lấy Bomfur. Thân xác nặng nề của ông như thay thế túi hành lý đang ít dần của họ.

"Tỉnh, Bomfur. . ." Aphelion như thỉnh thoảng, rảnh rỗi liền vỗ ba ba vào khuôn mặt béo ục ịch của ông hi vọng ông tỉnh lại.

Nhưng không hề ăn thua, lão vẫn ngủ say và cười toe toét thay cho nỗi khốn khổ của nhóm viễn chinh.

Khi băng qua con suối, bọn họ đã hi vọng bên kia sẽ là vùng cây mảnh hơn và bọn họ sẽ có thể nhìn thấy bầu trời trở lại.

Thế nhưng khu rừng vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn là bóng đêm vô tận.

Sau hai ngày, sự ảm đạm và nặng nề bao trùm lên bọn họ.

"Chẳng lẽ cái khu rừng đáng nguyền rủa này không có tận cùng sao?" Thorin nói. "Phải có ai đó leo lên cây và thử xem có thể nhô đầu qua trần và nhìn qua không. Cách duy nhất để làm điều này là chọn cái cây cao nhất nhô lên đường."

Vốn dĩ "ai đó" chính là chì Bilbo nhưng Aphelion nhận lấy công việc này, biểu thị cậu từng là quán quân cuộc thi leo núi ở quê nhà, trò leo cây này là chuyện nhỏ đối với cậu. Cộng thêm với việc Aphelion so với Bilbo càng nhẹ, càng nhanh nhẹn cho nên việc này nhanh chóng giao cho cậu.

Aphelion vận động một chút khớp tay, khớp chân rồi nhờ nhóm người lùn giúp nâng lên một nhánh cây thấp nhất của một cái cây khổng lồ mọc bên đường.

Thân thể nhỏ nhắn của cậu nhanh chóng băng qua những nhánh cây, nhẹ nhàng bám vào những dây tầm gửi và leo qua những lớp tán cây rậm rạp.

Càng lên cao, những lưới nhện khổng lồ xuất hiện càng nhiều, Aphelion có thể thấy thấp thoáng vài con nhện. Chúng không phải là những con nhện nhỏ bình thường mà to lớn hơn cả người Aphelion.

Aphelion giảm tốc độ lại, cẩn thận leo lên những tán cây mà không xúc động lũ nhện.

Và khi xuyên qua những tán cây bẩn thỉu đầy bụi bẩn, cậu bị ánh mặt trời chói chang chiếu sáng, phải nhắm tịt con mắt.

Phải mất lúc lâu cậu mới có thể quen được và mở mắt ra.

Aphelion nhìn thấy một biển lá sồi vàng và đỏ. Cậu nghe thấy tiếng gió thổi qua những tán cây kêu xào xạc, mang theo hương thơm của lá cây mùa thu.

Gió thổi khiến hàng trăm con bướm đủ màu sắc bay lượn rộn ràng.



Aphelion đang tận hưởng hơi ấm mặt trơi và không khí trong lành thì bị tiếng la hét của nhóm người lùn nhắc nhở việc mình phải làm.

Cậu nhìn xung quanh và chỉ thấy vô cùng tận rừng cây không có điểm cuối nào.

Không cam lòng, Aphelion cố gắng nhìn kĩ hơn thì cậu thấy nơi xa xa về hướng đông, những tán cây cố vẻ thưa thớt hơn.

Aphelion tiếc nuối rời xa ánh mặt trời trở về xuống khu rừng tối.

Khi xuống mặt đất cậu vừa báo những gì cậu nhìn thấy vừa từ từ thích ứng bóng đêm dưới rừng cây.

Cậu không nói gì về lũ bướm, về gió và ánh mặt trời dù cậu rất muốn vì điều này sẽ khiến nhóm người lùn điên lên mất.

"Như vậy chúng ta có thể đi về phía đông, hướng đó có vẻ gần bìa rừng hơn." Thorin trầm mặc nói. Bây giờ ông chỉ muốn nhanh chóng rời ra khỏi khu rừng.

"Nhưng trong bóng tối thế này chúng ta không cách nào xác định phương hướng, tôi cho rằng chúng ta nên tiếp tục đi theo con đường." Balin phản bác nói. Dù rằng ông cũng muốn điên lên với khu rừng này, nhưng ông vẫn phải giúp Thorin giữ tỉnh táo.

"Dù rằng con đường này có vẻ chẳng dẫn đến đâu cả, nhưng có lẽ không còn đường nào khác." Thorin ủ rũ chấp nhận.

"Tôi nghĩ rằng tôi có cách." Aphelion lúc này đã thích ứng với bóng tối, nói. "Tôi có một 'bảo bối' có thể giúp nhận rõ phương hướng."

Aphelion từ trong túi lấy ra một vật hình tròn, trên nó có một cây kim hai màu biết phát sáng. Cậu đưa cho Thorin và mọi người coi, giải thích:

"Bảo bối này gọi là La Bàn, nó có thể xác định được phương hướng. Kim màu đỏ vĩnh viễn chỉ hướng bắc, kim màu trắng vĩnh viễn chỉ hướng nam."

Vừa nói, Aphelion vừa xoay cái la bàn, biểu thị nó vĩnh viễn chỉ về một phương hướng.

Nhóm người lùn liên tục trầm trồ, tấm tắc khen hay, khiến Aphelion chỉ biết gãi đầu ngượng ngùng.

"Tốt!" Thorin miệng cười ha hả, tay vỗ vỗ vai Aphelion, nói. "Như vậy chúng ta sẽ đi về hướng đông."

Balin lần này thì không nói gì, thứ nhất là không còn lý do gì thuyết phục Thorin, thứ hai là ông cũng muốn sớm rời khỏi khu rừng này.

Và đó không phải là điều may mắn duy nhất.

Người lùn Bomfur bất ngờ tỉnh dậy trong khi cả bọn còn đang bàn bạc về hướng đi tiếp theo.



Ông ấy thẫn thờ ngồi đó và gãi đầu.

Bomfur căn bản không thể nhớ bất cứ chuyện gì kể từ tháng năm, khi chuyến viễn chinh còn chưa bắt đầu.

Ông thể nhận ra bản thân mình đang ở đâu và tại sao ông lại đói như thế này.

Phải tốn nhiều thời gian, nhóm viễn chinh mới có thể thuyết phục ông với hàng loạt câu chuyện phiêu lưu mà bọn họ đã trải qua kể từ bữa tiệc ở nhà ông hobbit tới giờ.

Và khi nghe tới việc sắp không còn gì để ăn, ông bắt đầu khóc rống lên, ngồi ịch xuống và chẳng muốn đi đâu cả. Ông chỉ muốn trở về giấc mơ với những bữa tiệc và thức ăn vô cùng tận.

"Ông tốt nhất không nên muốn như thế." Thorin nói. "Chúng tôi đã có đủ rắc rối với anh rồi. Việc khiên anh trong nhiều ngày với điều kiện thức ăn thiếu thốn thế này không phải chuyện đùa."

Nghe Thorin, Bomfur đành phải ngậm ngùi, thắt lưng buộc bụng cố gắng mang lên hành lý và cái bụng trống rỗng đi theo đoàn.

Đoàn viễn chinh rời khỏi con đường Elfven và đi về hướng đông, chiếc la bàn đang ở trên tay Thorin và ông đang dẫn trước.

Theo thời gian, Aphelion nhận thấy số lưới nhện xung quanh tăng nhiều lên.

Mặt đất bốc lên một thứ mùi kỳ lạ và khó ngửi.

Càng đi, Aphelion thấy càng nhiều lưới nhện.

Cậu cảm giác có thật nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu muốn thông báo cho Thorin nhưng không thể mở miệng phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Muốn ngừng chân lại cũng không thể, cơ thể cậu đã dần mất khống chế trước khi cậu kịp nhận ra.

Aphelion chỉ thấy đầu óc đang quay cuồng, cậu đang đi về phía trước nhưng lại cảm giác như bước lùi về sau.

Ý thức Aphelion dần dần biến mất, nhóm người lùn cũng không thấy tung tích.



Cuối cùng cậu ngã xuống, ngã xuống một tấm lưới nhện lớn.

Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, cậu chỉ nghe thấy tiếng xột xoạt từ phía sau lưng, và có thứ gì đó đang cuộn chặt cậu trong đống tơ nhện.

Aphelion tỉnh lại là khi cậu nghe tiếng xoẹt, và rồi phịch, cậu bị rơi xuống đất.

Aphelion bây giờ đang bị trói trong đống tơ nhện bẩn thỉu, nằm cùng với cậu là nhóm người lùn, bọn họ cũng đã tỉnh lại.

Bilbo đã cứu bọn họ, bằng cách nào đó ông đã thoát được lũ nhện, ông cắt tơ nhện treo bọn họ và để nhóm người rơi phịch xuống nền đất bên dưới.

Điều này khiến cả bọn tỉnh lại nhanh chóng.

May mắn là lũ nhện đã trói bọn họ cùng với đống hành lý cho nên không tốn quá nhiều thời gian để bọn họ thoát ra khỏi đống lưới nhện trói chặt xung quanh.

Động tĩnh lớn nhanh chóng gây sự chú ý của lũ nhện, chúng tụ tập lại toan bắt lại và ăn hết nhóm viễn chinh.

Nhưng nhóm viễn chinh cũng không phải hạng vừa, họ nhanh chóng cầm lên v·ũ k·hí chống lại mạnh mẽ.

Ba người lùn hợp lực nhanh chóng xử lý một con.

Một con rồi lại một con, không con nhện nào có thể chống lại lưỡi kiếm của nhóm người lùn.

Nhưng theo thời gian, lũ nhện khổng lồ xuất hiện ngày càng nhiều.

"Đi nào!" Thorin gấp rút la lớn. Số lượng nhện khổng lồ không phải bọn họ có thể đối phó.

"Đi nhanh lên!" Thorin kêu lần nữa.

"Chờ một chút!" Lúc này âm thanh Aphelion vang lên.

"Còn chuyện gì nữa?" Thorin tiến lại gần, hỏi.

"Cầm chân bọn chúng lại." Aphelion đáp.

Nói xong, cậu móc từ trong túi ra dụng cụ đánh lửa.

Hai mảnh đá đánh lửa được đánh vào nhau, tia lửa bắn ra.

Aphelion đánh thêm hai lần nữa. Tia lửa liên tục bắn lên tơ nhện và gốc cây.

Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, cháy những tán cây và lan nhanh lên những tấm lưới nhện khổng lồ.