Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Hogwarts, Lữ Hành Chư Thiên Thế Giới

Chương 24: Tạm thời thoát khỏi.




Chương 24: Tạm thời thoát khỏi.

Chương 24: Tạm thời thoát khỏi.

Lửa lớn lên nhanh chóng và tàn phá ổ nhện.

Bọn nhện bắt đầu điên lên và chạy loạn khắp nơi.

"Hay lắm!" Thorin vui vẻ nói, rồi dẫn cả nhóm viễn chinh nhanh chóng rời đi.

Chỉ có một vài con nhện to lớn có thể đuổi kịp bọn họ.

Aphelion la lớn và chém vào con nhện trước mặt cậu, ngăn cản cái cắn của nó.

Kili phản ứng nhanh chóng, túm lấy chân con nhện.

Mũi kiếm của Aphelion thu về và đâm thẳng vào đầu con nhện.

Bọn họ đã g·iết c·hết hơn nửa tá nhện trên đường rút lui. Ánh lửa giúp họ rất nhiều trong việc phát hiện những con nhện bám theo, chúng khó t·ấn c·ông bất ngờ họ hơn, và bọn họ g·iết chúng dễ dàng hơn.

Ổ nhện đang ngày càng xa và cả nhóm người lùn từ từ trở lại với bóng tối.

Từ đằng sau còn văng vẳng lại tiếng gào thét của lũ nhện.

Lúc sau còn xuất hiện tiếng la hét của lũ chằn tinh rồi cũng xuất hiện tiếng nhóm tinh linh.

Có lẽ lũ chằn tinh nghĩ động tĩnh này do nhóm người lùn gây ra hoặc chỉ đơn giản là chúng tụ tập lại nơi có ánh sáng duy nhất chúng có thể nhìn thấy trong khu rừng.

Còn nhóm tinh linh thì bọn họ nghĩ là cả bọn đã đến địa bàn của nhóm tinh linh.

Hình như là bọn chúng đang đánh nhau, ít nhất đó là một điều may mắn, lũ chằn tinh sẽ bận rộn một hồi và hi vọng nhóm tinh linh sẽ bắt hết toàn bộ chúng.

Nghĩ như vậy, nhiều người lùn liền muốn quay trở lại xin giúp đỡ từ nhóm tinh linh, bọn họ đã đói lả và khát khô cả họng rồi.

Ngay cả Thorin cũng muốn bị thuyết phục.



Aphelion thì không muốn như vậy, cậu nói:

"Thế thì chúng ta sẽ được đãi một bữa ăn trong ngục tối, bị tịch thu v·ũ k·hí và phải chia sẽ một nửa số vàng ở ngọn núi mới có thể tiếp tục lên đường."

"Chia cho bọn họ vàng thì có đâu có sao! Trong Ngọn Núi có rất nhiều vàng mà đúng không? Nếu chúng ta c·hết đói ở đây thì sẽ chẳng có vàng nào để chia sẻ." Bilbo phản bác lại, ông không quan nhiều đến số vàng trong Ngọn Núi, và như ông nói, Ngọn Núi có rất nhiều vàng, nên ông không lo sẽ mất đi phần vàng của mình.

"Câm miệng lại Bilbo! Ta sẽ không chia sẻ số vàng của ta cho bất kỳ ai cả!" Thorin lập tức gầm gừ, quát vào mặt Bilbo. Rồi ông liết mắt nhìn những người lùn khác, cảnh báo bọn họ.

Đánh vào tâm lý tham lam của nhóm người lùn là một lựa chọn đúng đắn. Bọn họ sẽ không chia sẻ một đồng xu của họ cho bất kỳ ai.

Cả nhóm người lùn cũng không còn nói thêm lời nào về nhóm tinh linh nữa.

Thế là cả bọn tiếp tục hướng về phía đông, chỉ có Bilbo là không ngừng phàn nàn về cơn đói của mình.

Đi thêm một quảng đường, nhóm viễn chinh thấy được ánh sáng đầu tiên sau nhiều tuần liền, tất nhiên không tính lần ngọn lửa của Aphelion.

Tia sáng lấp lóe sau tán cây xuyên thủng màn đêm tưởng chừng vô tận.

Cả nhóm viễn chinh hân hoang, lấy tinh thần trở lại.

Bọn họ tăng tốc độ, rồi chuyển sang chạy. Chạy thật nhanh.

Những cột ánh sáng xuất hiện ngày càng nhiều. Họ nghe thấy tiếng chim hót thánh thót phía trên những tán cây. Họ nghe thấy hương hoa cỏ và tiếng nước chảy ầm ầm từ phía xa.

Rất nhanh ánh sáng phủ đầy trước mặt. Một tấm màn ánh sáng trải rộng hết tầm mắt, như một cánh cổng mời chào họ.

Nhóm viễn chinh vui vẻ hớn hở cười không ngậm được miệng. Bọn họ chạy xuyên thẳng vào trong màn sáng.

Họ cười ha hả tận hưởng ánh sáng chiếu xạ trên da thịt.

Ánh nắng chói chang chiếu vào mắt họ, cả bọn chưa thể thích ứng được mắt tịt cả mắt, nhưng hơi gió nóng ấm và tiếng nước chảy xiết khiến họ sung sướng không thôi.

Ngay khi có thể thích ứng được ánh mặt trời, nhóm người không hề nghĩ ngợi gì lao đầu vào dòng nước để bọt trắng xóa tung tóe khắp nơi.



May mắn thay dòng sông này không có bị yếm phép nếu không thì cả bọn đã đi toi hết rồi!

Đêm xuống sau khi nhóm viễn chinh đã nghỉ ngơi thư thái.

Bọn họ săn được vài con hươu bằng số mũi tên của Beorn và lấp đầy những cái dạ dày rỗng.

Khi tất cả những cái dạ dày được lấp đầy thỏa mãn. Bọn họ quay quần bên ánh lửa, trò chuyện.

"Ngày Durin đã đến cận kề, và ta thì không rõ ràng chúng ta đã mất bao nhiêu thời gian trong khu rừng c·hết tiệt này." Thorin mở miệng nói trước.

"Chúng ta chắc chắn sẽ đến kịp lúc, Thorin. Chắc chắn sẽ như vậy!" Balin, vị người lùn lớn tuổi nhất nhóm, nhẹ nhàng an ủi vị thủ lĩnh của bọn họ.

"Điều quan trọng là chúng ta biết rõ con đường phải đi rồi đi theo nó, chúng ta sẽ đến nơi cần phải đến." Balin tiếp tục bổ sung thêm canh gà, để Thorin nhanh chóng tinh thần trở lại.

"Vậy tiếp theo chúng ta đi hướng nào?" Aphelion cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.

"Bây giờ thì chưa rõ. Sáng ngày mai, ta cần cậu tìm một cái cây đủ cao và leo lên nó. Hi vọng cậu sẽ thấy được Ngọn Núi hay ít nhất là thấy được Cái Hồ." Thorin phân phó.

Balin nói tiếp: "Con sông chúng ta tìm được bây giờ có lẽ là sông Carnen, con sông này sẽ dẫn thẳng tới Dale, vương quốc giữa hồ."

"Dale nằm ở phía nam ngay dưới Ngọn Núi Cô Đơn, nếu tìm đến Dale thì có nghĩ là chúng ta đã đến gần ngọn núi." Thorin nói.

"Vậy thì chúng ta có tiến vào trong Dale hay không?" Aphelion hỏi.

"Chúng ta cần bổ sung thức ăn và cần hỏi thăm về thời gian." Balin lên tiếng trước khi Thorin kịp quyết định, ông biết rõ Thorin sẽ không muốn tiến vào Dale đâu.

"Được!" Thorin trầm ngâm thật lâu, cuối cùng đồng ý.

Cả bọn sẽ tiến vào Dale. Vâng, nếu Aphelion tìm thấy Dale trước đã.

Sáng sớm hôm sau, theo lời của Thorin, Aphelion tìm cái cây cao nhất gần đó, và leo lên trên đỉnh cao nhất.

Tầm mắt quang đãng khiến Aphelion mê mẩn không thôi.



Cậu thấy rừng cây vẫn còn tiếp tục, chắc còn phải vài ngày họ mới có thể thoát ra khỏi khu rừng.

Cây cối đã ít hơn nhiều, Aphelion thấy những hàng cây chấm dứt ở không xa.

Đưa tầm mắt theo dòng sông, cậu tìm thấy một cái hồ rộng lớn và phía bắc của nó là Ngọn Núi Cô Đơn.

Ngọn Núi đứng sừng sững giữa đồng bằng rộng lớn.

Giữa toàn bộ tầm mắt chỉ xuất hiện độc nhất một cái bóng đen khổng lồ mọc ra từ mặt đất, v·út thẳng lên bầu trời, đâm xuyên qua những đám mây.

Đám mây muốn bay qua Ngọn Núi đều bị đỉnh núi cao chót vót chặn lại hoặc xẻ ra nơi chính giữa, để lại một lớp mây dày, nặng nề, chỉ để lọt vài nhóm mây nhỏ theo chiều gió mà trốn thoát.

Cả Ngọn Núi ngoại trừ đá chính là đá, không có một màu xanh nào. Nó gai góc, cứng rắn giống như những người lùn sống trong nó.

Nếu người ngồi trên tán cây bây giờ là Bilbo thì có lẽ ông có thể thấy được mơ hồ, một pho tượng người lùn khổng lồ cầm kiếm đứng chắn trước Ngọn Núi. Bảo vệ Ngọn Núi.



Aphelion biết nơi đó là nơi cuối cùng của hành trình của nhóm. Là nơi rồng Smaug đang say ngủ cùng với số vàng của người lùn.

Ôm trong lòng háo hứng về hành trình sắp tới, Aphelion leo xuống, trở về trại và kể lại những gì cậu thấy cho nhóm người lùn.

"Như vậy thì theo như những gì đã bàn từ trước, chúng ta sẽ dọc theo dòng sông đến Dale, bổ sung thức ăn, hỏi thêm thông tin, và tiến về Ngọn Núi Cô Đơn." Balin vui vẻ nói.

"Và sau ngần ấy thập kỷ, chúng ta sẽ trở về cố hương Erebor, vương quốc của người lùn." Thorin nói tiếp.

Cuộc viễn chinh tiếp tục.

Cả nhóm đi dọc theo dòng sông, săn bắt bất cứ thứ gì có thể ăn được trên đường. Vừa di chuyển vừa tìm kiếm đồ ăn, vì thế nên bọn họ di chuyển chậm hơn nhiều.

Hươu và thỏ thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh dòng sông, và đôi khi bọn họ bắt vài con cá để thay đổi khẩu vị.

Đêm đến bọn họ cử người canh gác, và cắm trại cạnh dòng sông.

Không ai muốn trở lại khu rừng cả.

Thỉnh thoảng Aphelion nghe thấy những âm thanh kỳ lạ phát ra từ trong khu rừng, và những đôi mắt vàng, và xanh, và đỏ. Nghĩ lại những gì đã trải qua, Aphelion cảm thấy việc bọn họ có thể sống sót tới bây giờ đã cực kỳ may mắn.