Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Hogwarts, Lữ Hành Chư Thiên Thế Giới

Chương 22: Dòng suối ma thuật.




Chương 22: Dòng suối ma thuật.

Chương 22: Dòng suối ma thuật.

"À Bilbo sẽ không có vẫn đề gì. Còn về chiếc nhẫn, ta tạm thời không thể kể quá nhiều về nó với cậu, sau chuyến viễn chinh ta hứa sẽ kể rõ ràng." Gandalf nói. "Nhưng ta có thể nói cho cậu, chiếc nhẫn có thể tha hóa người khác khiến gã trở nên tham lam, cho nên tuyệt đối không được chạm vào nó."

"Còn năng lực tàng hình thì sao?" Aphelion bất mãn hỏi tiếp, Gandalf nói đều là điều cậu đã biết.

"Tàng hình sao? Nó không phải là một năng lực." Gandalf cười nói. "Một kẻ mạnh mẽ như hắn thì làm sao lại đặt một năng lực tàng hình vào chiếc nhẫn cơ chứ, nó chỉ là tác dụng phụ của việc đeo chiếc nhẫn mà thôi."

"Hắn? Đó là ai?" Aphelion nhanh chóng bắt vào trọng điểm.

"Sẽ không có càng nhiều thông tin hơn đâu, ta sẽ trả lời cho cậu sau chuyến viễn chinh." Gandalf từ chối trả lời.

"Rồi bây giờ, Apo, cậu có chấp nhận thỉnh cầu của ta không?" Gandalf hướng Aphelion hỏi.

"Được rồi, tôi chấp nhận, nhưng tôi muốn một phần thưởng." Aphelion nói.

"Tất nhiên rồi." Gandalf sảng khoái chấp nhận, rồi nhanh chóng cưỡi ngựa rời đi.

. . .

Aphelion trở lại nhóm thì cả bọn đang chia hàng hóa cho thật công bằng.

Aphelion mang ít hơn một tí nhưng vẫn là một cái bao thật lớn và nặng trên lưng.

"Nó sẽ nhanh chóng nhẹ đi thôi." Thorin an ủi. "Rồi khi mà thức ăn bắt đầu ít đi, chúng ta rồi sẽ mong muốn rằng hàng hóa của chúng ta lúc này nặng hơn."

"Đi nào, chúng ta phải tới ngọn núi trước khi mặt trời lặn vào ngày Durin." Thorin nói tiếp rồi dẫn đoàn người đi vào rừng rậm.

Họ đi thành một hàng trên con đường gạch men nhỏ dẫn sâu vào trong rừng tối.

Hai bên là những cây già khổng lồ bám đầy dây tầm xuân và địa y.



Nhiều gốc cây bắt ngang con đường và lá rụng che lấp một đoạn đường lớn khiến cho bọn họ đôi khi phải vừa đi vừa cẩn thận phủi đi lớp lá dưới chân nhằm đảm bảo không bị lạc ra khỏi con đường.

Ánh sáng dần dần biến mất và chỉ còn tối đen và tĩnh mịch đễn nỗi Aphelion chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhóm người lùn và tiếng lá xào xạc bị dẫm ở dưới chân.

Dù rằng hiện tại vẫn là ban ngày, Aphelion nghĩ như vậy, thì không một tia sáng nào có thể len lỏi xuyên qua tầng lá dày phía trên.

Nhóm viễn chinh phải mất một khoản thời gian mới có thể thích nghi với bóng tối và nhìn thấy được con đường nhỏ phía trước.

Aphelion đề nghị sử đụng cây đèn pin của cậu để soi rõ con đường nhưng nhanh chóng bị Thorin từ chối vì như vậy chỉ khiến cả bọn trở thành mục tiêu dễ thấy trong khu rừng và không biết được trong rừng có thứ gì nguy hiểm hay không.

Aphelion biết đêm đến khi không khí bắt đầu lạnh dần, nhóm viễn chinh không có ý định sẽ đốt lên ngọn lửa. Bọn họ không thể làm gì khác ngoài trừ rút mình trong chăn và hi vọng mau chóng băng qua khu rừng này.

Ngày hôm sau cả bọn đi tiếp và không có bất kỳ dấu hiệu của bầu trời và mặt trời. Aphelion dần căm ghét nơi này, cậu nhớ cảm giác được gió phả vào mặt và hơi ấm mặt trời.

Suốt mấy ngày liền, ngoại trừ cây chính là cây, khu rừng mài mòn sự kiên nhẫn của cậu, cảm giác cứ như nó sẽ không có tận cùng vậy.

Những ngày này, càng đi sâu vào trong khu rừng, càng xuất hiệu nhiều tiếng động kỳ lạ, tiếng gầm gừ, tiếng bước chân và cả tiếng gào thét của lũ chằn tinh cũng xuất hiện.

Bọn chúng cũng đuổi theo bọn họ vào khu rừng, nhưng có vẻ là không mang theo lũ Sói Ma Trinh Thám, cho nên bọn họ vẫn an toàn cho đến giờ.

Aphelion cũng dần phát hiện một vài lưới nhện dày đặc và to lớn giăng khắp nơi hai bên đường.

Thỉnh thoảng Aphelion nhìn thấy những đôi mắt vàng hoặc đỏ hoặc xanh nhìn chằm chằm vào cậu rồi biến mất rồi lại xuất hiện ở nơi khác.

Hành lý dần nhẹ hơn có nghĩ là thức ăn đang ít dần đi, họ cố bắt vài con sóc ven đường nhưng hương vị của chúng thật dở tệ.

Tiếp tục khởi hành trong mệt mỏi thì họ phát hiện một con suối chắn ngang đường.

May mắn là Beorn có nhắc nhở họ về con suối, nếu không thì bọn họ đã ngay lập tức uống vài ngụm vì nước bây giờ còn rất ít và họ đang rất khác.

Nhưng Aphelion thì lén lút dùng túi da, cần thận lấp đầy một túi, cậu muốn mang theo nước suối bị ếm bùa này trở về thử xem có thể làm gì với nó.



Còn nước thì cậu còn một bình nước trong cặp nên không có vấn đề lớn.

Bilbo lúc này la lên: "Có một con thuyền ở bờ bên kia."

Mọi người tin tưởng vì Bilbo có ánh mắt tinh nhất trong đám.

"Anh nghĩ nó cách đây bao xa." Thorin hỏi.

"Không quá xa, khoảng mười hai yards (khoảng 11 mét)." Bilbo đáp. "Các ông quăng dây thừng được không?"

"Thế thì làm được gì? Chắc chắn là con thuyền đã bị buộc lại rồi."

"Tôi không nghĩ là nó bị buộc lại đâu, dù là tôi không quá chắc chắn nhưng chúng ta phải thử chứ." Bilbo nói.

"Fili là người ném tốt nhất, hãy để cậu ấy thử." Thorin tán thành.

Fili nhận lấy sợi dây, họ mang theo khá nhiều dây.

Fili ước lượng cân nặng sợi dây một thoáng, rồi đứng bên bờ suối, tung dây ném qua bên kia bờ.

Tỏm!

"Không đủ xa, nó rơi xuống nước." Bilbo nói. "Chỉ cần thêm vài foot (1 foot bằng khoảng 30 cm) nữa là ông có thể ném được nó vào trong thuyền. Thử lại đi. Tôi không nghĩ là phép thuật của dòng nước đủ mạnh để tác động lên ông đâu, nếu như ông chỉ chạm vào một sợi thừng ướt."

Fili cẩn thận thu lại sợi dây, có vẻ Bilbo nói đúng, nói không ảnh hưởng gì lên cậu.

Fili ném mạnh hơn, nhưng lần này cái móc mang theo sợi dây bay thẳng vào khu rừng phía bên kia.

Cậu chậm chạp thu dây về theo lời Bilbo và để cho cái móc rơi thẳng vào trong thuyền.

"Cẩn thận! Nó đang nằm ngay trên thuyền. Hy vọng là cái móc móc được vào thuyền." Bilbo nói.



Fili kéo sợi dây và nó căng lên, nó đã làm được.

Nhưng một mình Fili thì kéo không nổi. Kili, Oin và Gloin đến giúp.

Bọn họ kéo thật mạnh và thình lình ngã ngửa về sau.

Có vẻ là chiếc thuyền cũng bị buộc lại, nhưng may mắn là dây thừng của bọn họ bền hơn.

"Tôi sẽ đi trước." Thorin bắt đầu phân phó. "Và Bilbo sẽ đi với tôi, với Fili và Balin. Chiếc thuyền chỉ chở nỗi bao nhiêu đó người cùng lúc thôi. Sau đó là Kili và Oin và Gloin và Doin rồi Oni và Nori, Bifur và Bofur, cuối cùng là Dwalin và Apo và Bombur."

"Lúc nào tôi cũng đi sau chót, tôi không thích việc này," Bombur chán nản.

"Anh không nên béo như vậy. Khi mà anh béo như vậy, thì anh phải đi sau cùng với những bạn thuyền nhẹ nhất. Đừng có bắt đầu càu nhàu với những người khác, nếu không thì sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra với anh đấy." Thorin nghiêm túc nói.

Bọn họ không thể tìm thấy bất kỳ cái mái chèo nào trên thuyền cả, đành phải để Fili cầm thêm một sợi dây và một cái móc khác ném mạnh qua bờ bên kia, để nó móc vào một cái cây.

Bây giờ thì bọn họ có thể qua lại hai bên suối bằng cách kéo sợi dây thừng.

Cả nhóm nhanh chóng băng qua con suối một cách an toàn.

Chuyến thuyền cuối cùng cũng cập bến, Dwalin và Apo cũng an toàn bước xuống bờ.

Nhưng chuyện bất ngờ xảy ra khi Bombur bắt đầu bước xuống thì một con hươu thình lình nhảy ra từ trong khu rừng.

Nó húc vào nhóm người lùn rồi nhảy ra vấp phải sợi dây thừng khiến cho chiếc thuyền chao đảo.

Và rầm, cả người Bomfur rơi vào trong nước.

Cả bọn nhanh chóng lôi Bomfur ra khỏi nước trước khi ông hoàn toàn chìm trong nước và khi quay lại thì con hươu đã chạy mất.

Sự tập trung của mọi người nhanh chóng quay trở về Bomfur vì bây giờ ngoài trừ bị ướt như chuột lột thì ông đã hoàn toàn ngủ say từ khi vớt ông lên bờ.

Bọn người lùn kêu mãi, thậm chí còn đập cho ông một trận cũng không thể để ông tỉnh lại được.

Mặc cho mọi sự cố gắng của họ thì bọn họ chỉ có thể nguyền rủa cho số phận bất hạnh và sự vụng về của Bomfur mà chẳng thể làm gì khác.