Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Hogwarts, Lữ Hành Chư Thiên Thế Giới

Chương 21: Rừng Mirkwood




Chương 21: Rừng Mirkwood

Chương 21: Rừng Mirkwood

"Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì các vị sẽ đến bìa rừng vào ngày thứ tư." Beorn nói.

Cả nhóm bàn với nhau và quyết định ngày mai sẽ khởi hành.

Và ngày hôm sau, trước khi bình minh ló dạng thì cả bọn đã lên đường. Khi mặt trời vừa lên thì họ đã sớm rời khỏi cánh đồng hoa của Beorn và đang băng qua một khu rừng tối khác.

Đến gần chiều thì con đường bắt đầu dốc lên, chim chóc dần hót ít đi, cây cối cũng thưa thớt dần.

Nhóm người lùn thì vẫn như cũ cứ nói chuyện rôm rả và ca hát vui vẻ.

Hoàng hôn vừa lên thì bọn họ dừng lại cắm trại.

Nhưng đêm đến thì chả dễ chịu gì, bọn họ ngủ một cách khó khăn trong tiếng chằn tinh gào thét vẳng vọng xuyên khu rừng.

Thỉnh thoảng còn có tiếng gầm rú đáng sợ.

Có lúc Aphelion chợt thấy một bóng đen của một con gấu khổng lồ đang lảng vảng trong bóng đêm dưới ánh trăng.

Lúc này Aphelion mới biết đó là Beorn đang đi theo bọn họ.

Có thể là ông chỉ muốn trông chừng không để mất lũ ngữa yêu quý của ông thôi, nhưng việc ông không ngần ngại đánh đuổi lũ chằn tinh đã bảo vệ bọn họ an bình suốt chuyến đi.

Sáng ngày hôm sau sương mù mùa thu lan tràn trên mặt đất và không khí trở nên lạnh lẽo.

Bọn họ phải khởi hành trong bóng đêm và sương mù dầy đặc trước khi mặt trời nhanh chóng hiện lên từ phía đông, xua tan màn sương và sưởi ấm mặt đất.

Nhóm viễn chinh tiếp tục đi như thế suốt hai ngày.

Cây cối dần biến mất mà chỉ thấy cỏ, hoa, chim chóc và một vài cây rải rác có những bầy hưu nhỏ ngồi tận hưởng bóng râm vào buổi trưa.

Đến ngày thứ tư thì khi hoàng hôn vừa dâng lên thì bọn họ đã thấy khu rừng Mirkwood, một mảnh rừng rậm rộng lớn vô biên.

Nó như một bức tường khổng lồ đen, trải dài hết tầm mắt trước mặt họ, nó cứng đầu và nghiêm nghị chắn ngang con đường phía trước.



Đến giữa trưa thì bọn họ đã bước tới bìa rừng.

"Vâng, đây là Mirkwood, khu rừng lớn nhất phương bắc, ta hi vọng các vị sẽ yêu thích nó." Gandalf nói.

"Nơi này không có dấu hiệu cuẩ bọn chằn tinh, thần may mắn đang ở bên chúng ta." Thorin quan sát xung quanh rồi nói.

Rồi cả bọn dừng lại và ngồi nghỉ ngơi dưới những rặng cây bên ngoài khu rừng.

Gandalf dạo bước xung quanh quan sát và tìm thấy một con đường tàn tạ không chịu nổi đâm sâu vào trong rừng.

"Đây là cánh cổng Elfven, con đường xuyên qua Mirkwood." Gandalf nói.

Con đường bị cây cối tàn phá và bị dây leo phủ hết một phần lớn, dường như rất lâu rồi không có người sử dụng.

"Bây giờ các vị cần phải trả lại những con ngựa tuyệt vời mà các vị đã mượn." Gandalf tiếp tục nói.

Nghe Gandalf nói, nhóm người lùn liên tục phàn nàn, rằng đồ ăn còn quá nhiều và con đường băng qua rừng rất khó khăn. Bọn họ mong muốn mang theo lũ ngựa băng qua khu rừng hãy trả lại.

"Beorn đã luôn đi theo các vị từ ngày đầu tiên, không phải để bảo vệ hay để dẫn đường các vị đâu, mà còn để trông trừng những con ngựa nữa. Beorn có thể là bạn của các vị, nhưng ông ta yêu những con thú hơn cả con ông ta nữa. Các vị không thể đoán được việc ông ta cho người lùn cưỡi trên những con ngựa của ông ta đi xa đến đây chứng tỏ ông ta đã tử tế đến mức nào đâu, hoặc là điều gì sẽ xảy ra với các vị, nếu các vị thử cưỡi chúng vào rừng. Dù sao thì các vị cũng nên giữ lời hứa của mình, sẽ thật không khôn ngoan khi trở thành kẻ thù với ông ta." Gandalf thuyết phục nhóm người lùn.

"Các vị chỉ cần bỏ hành lý xuống và thả lũ ngựa ra, bọn chúng tự biết trở về với chủ nhân của chúng." Gandalf tiếp tục nói.

Nhóm người lùn không nói thêm gì nữa vì lời của ông đều đúng.

Thế là bọn họ tháo hàng hóa xuống khỏi lưng con ngựa lùn và tìm một con lạch trong vắt ngoài khu rừng để đổ đầy những chiếc túi da của họ.

Ngài Bilbo thì bất an nhìn chằm chằm khu rừng nói: "Không có con đường khác vòng qua sao."

"Không có, trừ khi cậu muốn đi thêm hai trăm dặm nữa về phía bắc rồi đi gấp đôi khoảng cách đó về phía nam. Nhưng thậm chí làm như vậy thì cũng không có một con đường an toàn nào ở cùng này đâu." Gandalf trả lời.

Aphelion chứng kiến thấy Bilbo lại tiếp tục mò mẫm chiếc nhẫn trong túi áo của ông, Bilbo che dấu khá vụng về chỉ cần để ý chút xíu thì sẽ thấy được hành động lạ thường của ông.

Nhưng có vẻ mọi người trong đoàn không để ý Bilbo nhiều lắm, nhiều khi ông gần như tàng hình trong đoàn.



Khoản thời gian gần đây Aphelion thấy số lân Bilbo mò mẫm chiếc nhẫn ngày càng thường xuyên.

Điều này khiến cậu lo ngại, Aphelion chỉ biêt chiếc nhẫn là tà ác nhưng không biết gì nhiều hơn và sự không biết đó khiến cậu càng bất an.

Bình thường trong đoàn luôn có Gandalf nhưng đoạn đường sắp tới Gandalf sẽ không tham gia.

Lúc này, Gandalf mặt nghiêm túc từ trong rừng đi ra nói lớn:

"Để ngựa của ta lại, ta còn muốn dùng nó."

Âm thanh vừa dứt, mọi người ngạc nhiên nhìn lại.

Bilbo lập tức hỏi: "Ông sẽ không bỏ rơi chúng tôi chứ?"

"Nếu như không phải không còn cách nào khác, ta cũng không muốn rời đi." Gandalf lắc đầu nói một cách trầm trọng.

Rồi ông chuyển giọng từ tốn nói với cậu hobbit:

"Cậu đã thay đổi cậu Bilbo Baggins à!"

"Cậu không còn là cậu hobbit trước khi rời khỏi Shire nữa." Ông tiếp tục nói.

"Tôi đã dự định nói với ông." Bilbo thận trọng nói. "Tôi đã tìm thấy một thứ lúc trong hang goblin."

"Tìm thấy thứ gì?" Gandalf hỏi.

Aphelion đứng gần bên cũng nghe thấy cuộc trò chuyện này, cậu trầm tư không biết suy nghĩ gì đó.

Bilbo sau khi bị Gandalf hỏi bỗng lại ấp úng do dự không dám nói, tay ông lại thò vào túi áo suy nghĩ không ra lời.

Gandalf thắc mắc hỏi lại: "Cậu tìm thấy thứ gì?"

"Sự can đảm." Cuối cùng Bilbo cũng trả lời, nhưng câu trả lời khiến Aphelion rất thất vọng.

Cậu quyết định tìm gặp riêng với Gandalf.

Một lát, canh lúc mọi người không để ý, Aphelion tiếp cận Gandalf lúc ông vừa lên ngựa chuẩn bị rời đi.



"Có chuyện gì thế Apo? Nếu cậu tiếp tục muốn giữ tôi lại thì xin lỗi, tôi bắt buộc phải đi." Gandalf mở miệng nói trước khi Aphelion vừa tiến tới.

"À thì, là về ngài Baggins, tôi có chuyện phải nói với ngài." Aphelion cẩn thận nói.

"Bilbo? " Gandalf ngạc nhiên. "Chuyện gì cậu nói đi."

"Không biết ngài có để ý thấy ngài Baggins có gì khác lạ không?" Aphelion nói.

"Khác lạ? Thật đúng là đã thay đổi rất nhiều nhưng đó là chuyện tốt đúng không?"

"Không phải chuyện đó, là một chiếc nhẫn." Aphelion vội vàng nói, cậu sợ Gandalf mất kiên nhẫn.

"Chiếc nhẫn?" Gandalf không hiểu, chuyện này thì có liên quan gì đến Bilbo.

Aphelion cẩn thận giải thích: "Kể từ thoát ra từ hang goblin, ngài Baggins thường mân mê một chiếc nhẫn và giấu diếm nó với mọi người, hành động của ông ấy cũng ngày càng lạ thường. Tôi lo lắng rằng đó là một thứ gì đó tà ác."

Gandalf ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Bilbo, rồi nhìn về phía Aphelion bằng ánh mắt áy náy.

Ông leo xuống ngựa, cuối người nhìn chằm chằm Aphelion.

"Ngài biết thứ đó là gì đúng không?" Aphelion lo lắng hỏi.

"Vâng, đúng vậy." Gandalf xác nhận.

"Vậy ngài tính làm gì với nó?" Aphelion hỏi tiếp.

"Apo, tôi biết cậu bất an nhưng điều tôi phải làm là không gì cả, tôi không được phải chạm vào thứ đó." Gandalf nói. "Thật ra, để Bilbo tiếp tục giữ nó mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất."

"Chỉ cần không chạm vào nó thì nó không ảnh hưởng cậu được đâu." Gandalf an ủi.

"Vậy còn lời hứa của ngài với ông Beorn thì thê nào? Ngài sẽ không giữ lời hứa sao?" Aphelion vẫn không hề hi vọng Gandalf phải rời đi.

"Chuyện này ta sẽ tự giải quyết." Gandalf cười nói.

"Apo nghe cho thật kỹ đây, cậu không được phép kể chuyện chiếc nhẫn cho bất kỳ ai, và có lẽ trong đoạn đường tiếp theo ta phải nhờ cậu trông chừng Bilbo, đồng thời tuyệt đối không thể chạm vào chiếc nhẫn. Cậu có đồng ý hay không?" Gandalf giữ chặt vai cậu và nói nhỏ vào tai cậu.

"Còn ngài Baggins thì sao? Rồi ít nhất ngài phải giải thích chiếc nhẫn là gì cho tôi đi chứ." Aphelion không vội đồng ý, dù rằng cậu biết không có lựa chọn nào khác nhưng cậu vẫn cố gắng moi thêm một ít thông tin.