Chương 20: Trợ giúp từ Beorn.
Chương 20: Trợ giúp từ Beorn.
"Họ đang trên đường thăm lại vùng đất của ông cha, xa tận phía đông đằng sau rừng Mirkwood." Gandalf nói. "Và chỉ hoàn toàn do một t·ai n·ạn nên chúng tôi mới đến vùng đất của ông. Chúng tôi đang băng qua Con Đường Cao, nó đáng lý phải đưa chúng tôi đến con đường nằm phía nam làng của ông, thì chúng tôi bị bọn chằn tinh hung hãn t·ấn c·ông."
"Chẳng phải là yêu tinh sao?" Beorn ngạc nhiên hỏi.
"Trước là bọn yêu tinh, sau đó lại gặp lũ chằn tinh." Gandalf nói.
"Thế thì kể tiếp đi." Beorn thúc giục.
"Có một cơn bão khủng kh·iếp, những người khổng lồ bằng đá đang chơi đùa với nhau bằng những hòn đá, và khi đi một đoạn đường thì chúng tôi tìm một nơi trốn ở trong một cái hang, tôi và nhiều bạn bè khác. . ."
"Ông gọi ba là nhiều à?"
"À, không. Thật ra thì có nhiều hơn ba người."
"Vậy họ ở đâu? Bị g·iết, bị ăn thịt, hay đã trở về nhà rồi?"
"À, không. Họ không đến ngay cả khi tôi huýt sáo. Tôi nghĩ rằng họ xấu hổ . Ông thấy đó, chúng tôi rất ngại khi để ông phải chiêu đãi một số đông."
"Tiếp đi nào, huýt sáo đi! Ta đang chuẩn bị một bữa tiệc đây, và có thêm một hay hai người nữa cũng chẳng khác biệt gì đâu." Beorn càu nhàu.
Gandalf lại huýt sáo, Nori và Ori bước vào.
"Nori sẵn sàng phục vụ ngài, Ori sẵn sàng phục vụ ngài." Họ bắt đầu cuối chào, nhưng Beorn ngắt hành động của họ.
"Hãy ngồi đi, và tiếp tục kể chuyện." Ông giục.
"Ngay khi chúng tôi đang ngủ, một vết nứt ở phía sau hang động hiện ra, bọn yêu tinh ào ra, tóm lấy chúng tôi và đoàn ngựa lùn của chúng tôi."
"Một đoàn ngựa lùn? Các ông luôn gọi sáu là một đoàn à?"
"Ồ không! Thật ra thì có nhiều hơn sáu con ngựa lùn, vì chúng tôi có nhiều hơn sáu người - và kìa, lại có thêm hai người nữa!"
Balin và Dwalin bước vào như lời Gandalf đã nói, đến theo từng cặp mỗi năm phút.
"Tiếp tục lại nào!" Beorn nói với Gandalf.
"Ồ vâng, chúng tôi bị tóm lấy. Chúng tôi bị dẫn theo lối đi xuống tiền sảnh chính, nơi đó đông nghẹt yêu tinh. Con Yêu Tinh Vĩ Đại cũng đang ở đó với ba hay bốn mươi tên bảo vệ. Tôi tự nghĩ, một tá có thể chống lại chừng đó yêu tinh?"
"Một tá! Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy tám được gọi là một tá."
"À, lại thêm một đôi nữa đến kìa."
Fili và Kili tiến vào trong nhà, và cuối chào trước mặt họ.
"Ngồi xuống và im lặng! Nào, tiếp đi, Gandalf!" Beorn nói.
Thế là Gandalf kể tiếp câu chuyện.
"Sau khi thoát khỏi hang bọn yêu tinh, chúng tôi tự đếm lại đoàn của mình và không thấy cậu hobbit đâu. Chỉ còn lại mười lăm người bọn tôi."
"Mười lăm và người hobbit? Ông chưa kể cho tôi hết tất cả thành viên trong đoàn của ông. Để họ vào hết đây đi." Ông Beorn bắt đầu thấy hứng thú.
Gandalf gật đầu làm theo, ông huýt một tiếng huýt sáo dài.
Oin và Gloin bước vào.
Ông lại huýt một tiếng huýt dài nữa.
Bifur và Bofur dắt tay nhau bước vào, và ngay sau đó là Bomfur và chàng hobbit Bilbo.
"Thế là mười sáu người các ông." Beorn gật đầu nói. " Bây giờ chúng ta có thể nghe hết câu chuyện mà không bị cắt ngang lần nào nữa."
Sự khôn khéo của Gandalf giúp cả đoàn viễn chinh vào được nhà của Beorn một cách an toàn mà không bị đuổi đi như những kẻ khả nghi.
Beorn không có nhiều bạn, một bữa tiệc với mười sáu người là chưa từng xảy ra trước đây.
Thầy phù thủy tiếp tục kể câu chuyện, và ông Beorn thì liên tục khen hay.
Khi ông kể đến đoạn những chú chim đại bàng khổng lồ đến giải cứu và đưa nhóm viễn chinh đến Carrock thì bóng đêm đã dần phủ xuống khu vườn của Beorn.
Ông Beorn thưởng cho nhóm viễn chinh một bữa tối thịnh soạn vì một câu chuyện tuyệt vời.
Mọi người ăn bữa tối ngon lành và nghe những câu chuyện kể của Beorn về vùng đất hoang dã xung quanh.
Ăn xong, và những câu chuyện kể đã kết thúc, nhóm người lùn lần lượt tìm chỗ ngủ.
Những chiếc giường bằng rơm và chăn len được xếp đặt sắn trên nền đất, cạnh gốc tường.
Ngọn lửa đã tắt và nhóm người lùn cũng dần ngủ th·iếp đi.
Aphelion cũng vậy, nhưng xem ra ông Beorn có hoạt động về đêm chỉ mình.
Trước khi rời khỏi nhà, Beorn cảnh cáo:
"Các vị không được rời khỏi nhà cho đến khi mặt trời mọc, nếu không thì các vị sẽ bị trừng phạt."
Trong lúc nhóm viễn chinh đang an bình trong giấc ngủ thì ở bên ngoài.
Nơi sâu trong rừng rậm, bọn chằn tinh đang tập trung lại, nơi đây đầy đủ ẩn núp đồng thời cũng có thể quan sát được động tĩnh từ ngôi nhà đằng xa.
"Thủ lĩnh, chúng ta không tập kích bọn chúng sao?" Một con chằn tinh không nhịn được hỏi.
Azog lúc này bình tĩnh cưỡi trên lưng sói, nhìn chằm chằm vào căn nhà gỗ phía xa, nơi đó có một con gấu khổng lồ đang đi lại canh gác xung quanh căn nhà.
"Chúng ta không muốn trêu chọc con quái vật kia đâu." Azog nói. "Nhìn chằm chằm chúng, chúng ta sẽ g·iết chúng khi chúng rời đi."
Lời vừa dứt, một con chằn tinh cưỡi một con sói ma chạy lại, đứng trước mặt Azog nói:
"Chủ nhân gọi ngài trở lại."
Azog trầm ngâm một hồi mới mở miệng ra lệnh:
"Bolg! Tiếp tục săn lùng bọn chúng."
Xong Azog dẫn đi lũ sói ma và một nhóm chằn tinh rời đi.
Lúc Aphelion tỉnh giấc thì trời cũng đã sáng.
Beorn đãi những người ăn xin trong nhà của ông một bữa sáng thịnh soạn.
Trông ông rất vui vẻ, nhưng cả bọn chẳng ai dám hỏi ông lý do gì ông vui như vậy.
Nhưng không cần ai hỏi, Beorn cũng tự giải thích lý do vui vẻ của ông.
Chuyện là tối hôm qua ông đã băng qua mấy con sông, rừng cây và đồng bằng rộng lớn để trở về Dãy Núi.
Trong hình dạng gấu của ông, ông chạy rất nhanh và chẳng thứ gì có thể làm chậm ông lại được.
Và đoán xem, ông tìm thấy một mảng cây cối bị cháy xém, từ đó có thể xác định câu chuyện của bọn họ là sự thật.
Ông còn tìm thấy vài tên yêu tinh, bắt chúng phải nói chuyện gì đã xảy ra, và câu chuyện trong lòng Dãy Núi Sương Mù cũng là sự thật.
Thêm nữa ông còn moi được thông tin rằng lũ yêu tinh đang rất hận những người lùn vì đã g·iết Yêu Tinh Vĩ Đại của chúng, có lẽ chúng nhầm Aphelion cũng là người lùn.
Và bọn chúng đang tập hợp một liên minh với rất nhiều vũ trang để trả thù những người lùn.
Beorn vui vẻ kể và giơ lên vài cái đầu yêu tinh để chứng minh câu chuyện của ông là sự thật.
Aphelion thì không khỏi nghĩ, nếu mà bọn họ bịa ra một câu chuyện không thật thì có lẽ bây giờ trên tay Beorn chính là đầu của bọn họ.
Và tin tức ông mang về khó có thể nói có phải là tin xấu hay không.
Beorn là một kẻ tàn nhẫn, Gandalf nói đúng về ông, nhưng đó là với kẻ thù, bọn họ lúc này là bạn của ông và sẽ đạt được những gì mà ông hứa sẽ trợ giúp. Đó là một điều may mắn.
Beorn cung cấp cho mỗi người một con ngựa lùn, Gandalf một con ngựa, và thức ăn nước uống cho bọn họ có thể ăn trong vài tuần.
Phần lớn là quả hạch, bánh bột mì và trái cây khô, một vài lọ mật ong.
Beorn không ăn thịt, và nhóm người lùn cũng không dám nhắc đến, sợ chọc giận ông.
Ông cho bọn họ túi da đựng nước và vài bó cung tên.
Ông còn tặng cho bọn họ một vài lời khuyên:
"Chẳng có món đồ gì ngon lành ở Mirkwood để ăn hay uống đâu. Ta biết là trong đó có một con suối, đen ngòm và chảy mạnh băng ngang đường, dòng suối đó có ma thuật, sẽ làm cho mọi người buồn ngủ và lú lẫn."
"Trong rừng Mirkwood rất tối. Ta nghĩ các vị không nên bắn cái gì hết, dù cho có bất kỳ lý do gì. Nó sẽ làm các vị lạc khỏi đường."
"Khi đến cửa rừng, ta yêu cầu các vị gửi trả lại ta con ngựa và những con ngựa lùn. Các vị chỉ cần thả chúng ra, bọn chúng có thể tự trở về."
"Ta chúc các vị mau đến đích bằng vào sự may mắn và lòng dũng cảm và với thức ăn mà ta đã cung cấp cho các vị."