Chương 19: Người đổi da - Beorn.
Chương 19: Người đổi da - Beorn.
Đã vài ngày kể từ lần chia tay trước với những con đại bàng.
Đoàn viễn chinh đang tập hợp ở trong một cái động nhỏ gần một con đường làm bằng những khối đá khổng lồ dẫn xuống dòng sông bên dưới, họ đang bàn nhau lên làm gì tiếp theo.
"Chúng ta không có thức ăn, không còn hành lý, và chẳng còn con ngựa lùn nào để cưỡi cả và chúng ta cũng không biết phải đi đâu tiếp theo." Thorin nói.
"Bây giờ ta có thể nói với các vị như thế này." Gandalf nói, "Các vị vẫn còn vài dặm ở phía bắc con đường, cho nên các vị cần trợ giúp, một lần nữa. Có rất ít người sinh sống trên những vùng đất này, nhưng ta biết một người sống không xa đây. Một người nào đó đã làm ra những bậc đá trên khối đá vĩ đại này - ông ta gọi nó là Carrock. Ông ta không thường đến đây, chắc chắn là không phải lúc này. Và chúng ta cũng không nên đợi ông ta, thật ra nếu làm vậy thì càng nguy hiểm. Chúng ta phải chủ động đi tìm ông ta và nếu cuộc gặp gỡ của chúng ta diễn ra tốt đẹp, ta nghĩ là sẽ là may mắn cho tất cả chúng ta."
Lúc này Bilbo chạy trở về, kể từ chuyện ở Dãy Núi Sương Mù, mọi người đã tin tưởng ông hơn và giao cho ông nhiệm vụ do thám xung quanh khi cả nhóm hạ trại.
"Tôi thấy lũ sói ma và chằn tinh." Bilbo nói.
"Cách chúng ta bao xa?" Thorin hỏi.
"Khá gần rồi, chỉ có vài nhóm do thám, nhưng có vấn đề khác tệ hơn." Bilbo trả lời.
"Bọn chúng có bắt được mùi của chúng ta không? Chúng có thấy được cậu không?" Gandalf hỏi.
"Không, không phải vấn đề đó, có thứ gì đó ngoài kia đáng sợ hơn rất nhiều." Bilbo đáp.
"Hình dáng nó ra sao? Có giống một con gấu không?" Gandalf gặng hỏi nghiêm túc hơn, hình như ông biết cái gì đó.
"Đúng vậy, nhưng lớn hơn, to lớn hơn rất nhiều. Ông biết con thú đó sao?" Bilbo ngạc nhiên nhìn Gandalf, rồi hỏi lại.
"Đó là một người nào đó mà ta vừa nói đến - một người rất vĩ đại. Chúng ta sẽ đến chỗ ông ta xin trợ giúp, và các vị phải tỏ ra thật lịch sự khi ta giới thiệu các vị. Ta sẽ giới thiệu các vị thật từ từ, từng hai người một, các vị phải cẩn thận đừng làm phật lòng ông ta. Khi mà ông ta giận dữ thì ông ta rất đáng sợ, cho dù ông vẫn đủ tử tế nếu đang ở tâm trạng tốt. Ta vẫn phải cảnh cáo các vị là ông ta rất dễ nổi giận. Ông ta có thể sẽ giúp hoặc g·iết hết chúng ta." Gandalf từ tốn trả lời.
"Ông không thể tìm được ai khác dễ tính hơn sao? Sao ông không giải thích rõ hơn một chút?" Thorin trầm mặc, mở miệng hỏi lại.
"Phải, chính thế! Ta không thể tìm được! Chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Gandalf lắc đầu nói.
"Nếu các vị muốn biết hơn nữa, thì tên ông ta là Beorn. Ông ta là một Người Đổi Da. Ông ta có thể đổi da của ông ta, đôi khi ông ta là một gấu đen lớn, đôi khi ông ta là một người đàn ông với tóc đen cực khoẻ, những cánh tay lực lưỡng và một bộ râu rậm. Và xin các vị đừng có nhắc đến cái từ người buôn da thú khi ngài vẫn còn quanh nhà ông ta, và cũng đừng nhắc đến thảm, áo choàng, khăn choàng lông, bao tay, hoặc bất kỳ những từ bắt nguồn từ lông và da khác!"
Gandalf dẫn cả nhóm lên đường, vừa đi ông vừa giải thích thêm về vị Người Đổi Da hung hãn mà cả nhóm sắp đối mặt.
"Ông ta sống trong một rừng sồi và có một ngôi nhà gỗ lớn."
"Ông ta nuôi những con ngựa kỳ diệu, chúng làm việc cho ông ta và nói chuyện với ông ta."
"Ông ta không săn đuổi hay ăn thịt thú hoang."
"Ông ta nuôi thật nhiều mật từ những con ong khổng lồ hung dữ, và sống phần lớn nhờ kem và mật ong."
"Ta đã một lần thấy ông ta ngồi đơn độc trên đỉnh của Carrock vào ban đêm, ngắm trăng lặn về Dãy Núi Sương Mù, và ta nghe thấy ông ta tru lên bằng ngôn ngữ của gấu, 'rồi sẽ đến một ngày bọn chúng sẽ diệt vong và ta sẽ trở về!'"
"Một số người cho rằng ông ta là hậu duệ của một loài gấu vĩ đại và cổ xưa ở Dãy Núi Sương Mù, trước khi lũ yêu tinh đến."
Aphelion và nhóm viễn chinh đi thêm một đoạn đường nữa xuống dưới thung lũng.
Đến xế chiều thì bọn họ đến một cánh đồng hoa rộng lớn.
Từng dãy hoa lớn và mọc đều nhau như có người trồng và chăm sóc.
Những con ong to gần bằng cái nắm tay bay vù vù giữa không trung, tấp nập bận trộn.
"Chúng ta đến rất gần rồi." Gandalf nói, "Đây là bãi nuôi ong của ông ta."
Thầy phù thủy tiếp tục dẫn cả nhóm băng qua cánh đồng hoa, đến một cái hàng rào gai cao giữa cánh đồng.
"Các vị phải đợi ở đây." Gandalf dừng lại, nói. "Chỉ đi thành từng cặp một, và chỉ đi vào khi nghe tiếng huýt sáo của tôi, nhớ đấy, cứ khoảng năm phút thì một cặp đi vào. Đi nào, Apo! Có một cổng đi vào đâu đó gần đây."
Aphelion bước đi theo Gandalf dọc theo hàng rào gai.
Rất nhanh hai người tìm thấy một cái cổng gỗ cao lớn và rộng.
Đằng sau cánh cổng là một khu vườn, và giữa khu vườn là một ngôi nhà cũng rộng lớn không kém.
Những con ngựa béo khỏe, lông chải bóng mượt, đang dạo bước trong khu vườn.
Chúng nhìn chăm chú vào những vị khách lạ mặt rồi lao vội vào trong nhà.
"Chúng báo cho ông ta biết có người lạ đến." Gandalf giải thích.
Một người đàn ông khổng lồ với râu và tóc đen dài luộm thuộm, cánh tay trần lực lưỡng, với những bắp thịt nổi thành từng tảng.
Ông cầm một cây rìu lớn và lũ ngựa đứng cạnh dẫn ông ra.
"Bọn họ trông không có vẻ nguy hiểm gì, bọn mi có thể đi." Ông ta nói với những con ngựa.
"Các ngươi là ai và các ngươi muốn gì?" Ông ta mang theo cây rìu đứng trước mặt hai người cao vượt hơn cả Gandalf. Ông cọc cằn nói.
"Tôi là Gandalf." Gandalf nói, nhiệm vụ ngoại giao là hoàn toàn giao cho ông.
"Chưa bao giờ nghe đến." Người đàn ông gầm gừ, "Còn cái tên nhóc tí hon này?"
"Đây là nhóc Apo, một cậu nhóc loài người rất yêu thích đi phiêu lưu." Gandalf đáp.
"Tôi là một phù thuỷ," Gandalf nói tiếp. "Tôi đã nghe đến tên ông, có thể ông chưa hề nghe đến tên tôi, nhưng có thể đã nghe đến người anh em họ của tôi Radagast, người đang sống gần biên giới phía Nam của rừng Mirkwood."
"Phải, là một phù thuỷ không tệ. Thỉnh thoảng ta có gặp ông ta." Beorn nói.
"Được rồi, bây giờ thì ta đã biết các ngươi là ai. Giờ thì trả lời các ngươi muốn gì?" Beorn nói tiếp.
"Xin nói thật với ông, chúng tôi đã bị mất tất cả hành lý và gần như lạc mất đường, và đang cần được giúp đỡ. Có thể nói chúng tôi đã gặp khó khăn với bọn yêu tinh trong các rặng núi."
"Ô hô, thế là các ngươi đã gặp rắc rối với bọn yêu tinh hả? Các ngươi đến gần chúng để làm gì?"
"Chúng tôi cũng không muốn như vậy. Bọn chúng thình lình ập đến vào ban đêm trên con đường mà chúng tôi băng qua. Đó là một câu chuyện dài."
"Thế thì các vị nên vào trong trong và kể cho ta nghe về nó." Beorn vui vẻ nói, rồi dẫn hai người đi vào nhà.
Vừa bước vào trong nhà là một cái tiền sảnh rộng lớn với một chiếc bàn dài và những băng ghế gỗ xếp xung quanh.
Gandalf ngồi xuống và bắt đầu kể câu chuyện của bọn họ.
"Tôi băng qua những rặng núi ấy với một vài người bạn. . ." Gandalf kể.
"Một vài? Ta chỉ thấy có một chú nhóc này này thôi," Beorn nói.
"Nói thật với ông, tôi không muốn làm phiền ông với nhiều người, cho đến khi tôi biết được là ông có cho phép hay không hay không. Tôi có thể gọi họ vào chứ."
"Hãy gọi đi." Beorn khẳng khái nói.
Thế là Gandalf huýt một tiếng huýt sáo dài, và sau đó Thorin và Dori đi vào trong sân.
"Thorin Oakenshield, sẵn sàng phục vụ ngài! Dori sẵn sàng phục vụ ngài!" Hai người lùn lại cúi chào trước mặt họ.
"Ta không cần sự phục vụ của các người, cám ơn." Beorn nói. "Nhưng ta cho rằng các ngươi mới cần sự phục vụ của ta. Ta không ưa các người lùn, nhưng nếu ông đúng là Thorin - con trai của Thrain, và bạn của ông là đáng kính trọng, và các ngươi là kẻ thù của yêu tinh và không định gây hại gì trên các vùng đất của ta."
"Mà nhân tiện, các ngươi đang định làm gì vậy ở đây?" Beorn tiếp tục nói.