Chương 17: Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa.
Chương 17: Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa.
"Ồ không!" Cả đám chán nản trở lại nhưng nhanh chóng đứng dậy tiếp tục đi đường không có bất kì chậm trễ. Dù sao thì giữa việc làm bữa ăn khuya cho bọn yêu tinh và việc thắt cái dạ dày trống rỗng lại và đi tiếp thì chỉ có một lựa chọn có thể chọn.
Cả đoàn đi tiếp, vừa đi họ vừa không ngừng ngó ngó xung quanh tìm kiếm cái gì đó để ăn.
Những bụi dâu dại bên bờ khe suối, vài cây me đất, vài ngụm nước suối cho dằn bụng, một vài đoán hoa dại mới nở cũng rơi vào trong thực đơn.
Gandalf may mắn tìm được một tổ ong nhỏ, nhưng chia đều cho mười lăm người thì cũng như muối bỏ bể.
Họ vẫn tiếp tục đi, trong khi bóng đêm của rừng càng phủ nặng và sự yên tĩnh của rằng càng thăm thẳm. Buổi tối hôm đó chẳng có cơn gió nào để mang đến thậm chí là một tiếng xào xạc trên những cành cây.
"Chúng ta phải đi xa nữa không?" Bilbo nói. "Ngón chân tôi bầm tím và cong lại rồi, chân tôi thì đau nhức, và dạ dày tôi thì lúc này như một cái bao tải rỗng tuếch."
Sau một khoảng thời gian dài như hàng thế kỷ trong bóng đêm chỉ thấy bóng lưng của Thorin phía trước và tiếng càu chàu của nhóm người lùn, Aphelion chợt thấy mặt trăng hiện ra phía trên bầu trời và chiếu sáng mọi thứ thật rõ ràng.
Và họ thấy mình đang đứng trên đỉnh của một vách đá rộng cheo leo tạo ra bằng những tảng đá rơi dần xuống,
Đột nhiên một cảm giác bất an không hề dễ chịu, một chi tiết gì đó mà Aphelion đã quên.
Aphelion bất an, không ngừng quay đầu, cố gắng nhìn kĩ cảnh vật xung quanh thử gợi nhớ lại chi tiết nào đó cậu đã quên.
Hành động quái lạ của Aphelion nhanh chóng gây sự chú ý của cả nhóm viễn chinh.
"Cậu lại cảm thấy được gì nữa à Apo?" Thorin không hề do dự hỏi, ông đã hoàn toàn tin tưởng vào năng lực tiên đoán của Aphelion.
"Tôi không rõ lắm." Aphelion trả lời.
"Là bọn yêu tinh sắp đuổi kịp sao?" Thorin gấp gáp hỏi, theo lý thì bây giờ bọn họ đã xa hàng dặm, bọn yêu tinh sẽ không đi quá xa khỏi hang ổ của chúng.
"Không phải." Aphelion kiên quyết lắc đầu rồi nhìn chằm chằm lấy vách núi.
Cậu bắt đầu nhớ ra.
"Là bọn chằn tinh."
Đúng vậy trong phim thì ở vách đá này thì nhóm viễn chinh sẽ bị bọn chằn tinh dồn ép đến gần như đoàn diệt.
Dù rằng có nhiều sự việc đã khác với bộ phim gốc, nhưng Aphelion nhớ gã Yêu Tinh Vĩ Đại đã liên lạc cho lũ chằn tinh, và bọn chúng không hề bị giới hạn ở hang ổ của mình.
Hơn nữa ở đây có Thorin, gã chằn tinh xanh xám Azog, kẻ thù của ông sẽ không bỏ qua ông.
"Azog? Cậu chắc chứ?" Thorin nhíu mày.
"Tôi cực kì hi vọng rằng mình sai, nhưng chuyện này là có rất khả năng đúng chứ." Aphelion nghiêm túc nói.
Đúng như cậu nói, Aphelion đang cực kì hi vọng rằng mình sai, cho dù biết rằng nguy hiểm đang dần đến nhưng cả bọn dây giờ không còn có sức để chạy.
Có chạy cũng chạy không kịp lũ Sói Ma Trinh Thám.
Lần trước cả nhóm có Radagast trợ giúp mới may mắn thoát được.
"Thật đúng là vừa tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa! Chúng ta cần trợ giúp." Gandalf nghiêm túc nói.
Xong ông đến gần một cái cây, dùng pháp trượng, nhẹ nhàng đón lấy một con bướm đêm đang bay gần đó, nhỏ nhẹ thì thầm vào tai nó rồi thả nó rời đi.
Nhìn toàn bộ hành động của Gandalf, trái tim Aphelion dần an tâm trở lại, cậu biết trợ giúp mà Gandalf tìm là ai.
"Đừng trong cậy quá nhiều vào trợ giúp, khoảng cách giữa chúng ta với họ đã quá xa, bướm đêm sẽ mất rất nhiều thời gian để kịp đưa tin." Gandalf nói rồi thúc dục cả bọn đi tiếp.
Nhóm viễn chinh lựa chọn trực tiếp leo xuống vách núi thay vì đi theo đường vòng sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Khi cả nhóm đang leo xuống, đá cuội và những viên sỏi nhỏ trượt đi dưới bước chân của họ, rơi vãi trên đầu những người bên dưới.
Rồi những tảng đá lớn bắt đầu lắc lư, rung chuyển nhẹ nhưng cát lại bắt đầu kêu lạo xạo trượt đi, và rồi cả bọn cũng bị trơn trượt đi rớt khỏi vách đá.
Cả nhóm viễn chinh kh·iếp sợ rớt khỏi vách đá, may mắn thay những cái cây phía dưới đã cứu họ.
Họ trượt trên thân của những cây thông cao nhô lên dưới vách đá, tóm được những nhánh cây và dần leo xuống thung lũng bên dưới.
Rồi một cơn thác của cát và sỏi đá theo sau, đổ trên người bọn họ. Aphelion không thể làm gì khác ngoài việc trốn dưới những tán cây và chờ đợi cuộc t·ấn c·ông của cơn thác đá trôi qua.
Nguy hiểm nhanh chóng trôi qua, nhóm viễn chinh từng người tiếp chân xuống đất an toàn.
"Bây giờ, bọn chằn tinh có đuổi theo cũng không thể dễ dàng đuổi theo kịp được." Gandalf cười nói. Cả nhóm lại lạc quan trở lại.
"Tôi thì không nghĩ thế." Thorin gầm gừ. "Bọn chúng sẽ không hề khó khăn gì trong việc ném đá xuống đầu chúng ta."
Nhóm viễn chinh giờ chả còn thấy vui vẻ gì, chỉ xoa bóp vết bầm và vết trầy xước trên chân tay, rồi nhanh chóng tiếp tục lên đường.
Aphelion thì thầm nghĩ, sự việc đang dần chếch xa khỏi kịch bản, có lẽ theo phương hướng tốt, đêm nay bọn họ có thể bình yên vượt qua.
Mặt trăng một lần nữa bị mây đen che phủ, bóng tối lại phủ đầy lên họ.
Lúc này họ đang cố hết sức bước những bước đi khập khểnh, nặng nề xuyên qua cánh rừng.
Họ lặng lẽ dạo bước giữa nền lá thông, cả nhóm đã sớm không còn sức lực để cằn nhằn về việc họ đói và mệt thế nào.
Bỗng thình lình, họ nghe được tiếng sói tru văng vẳng ở phía dưới ngọn đồi.
Rồi tiếng tru được trả lời bằng tiếng tru khác ở phía bên phải.
Tiếng tru khác lại vang lên không xa về phía bên trái.
Rồi được đáp lại bằng một tiếng tru dài gần hơn từ sau lưng.
Bọn họ bị bao vây.
Ai cũng hi vọng đó chỉ là bọn sói bình thường, nhưng đáng tiếc, ai cũng biết đó là bọn Sói Ma Trinh Thám của lũ chằn tinh.
"Trèo nhanh lên cây! Tất cả" Gandalf la lên.
Thế là Aphelion, theo cả bọn vội vã chạy đến một tảng đá to gần đó, rồi lấy nó làm bục đỡ nhảy lên một táng cây thấp nhưng đủ chắc để leo.
Cậu cố hết sức leo tuốt l·ên đ·ỉnh cao nhất mà cậu có thể leo tới được.
Thế là gia nhập cùng những chú lùn, ngồi vắt mình treo trên những cành cây, lẫn vào đám lá thông và chỉ có đám râu riu dài luộm thuộm là lắc lư lộ ra ngoài.
Những táng cây lâm vào yên tĩnh trở lại.
Và sau đó là tiếng bước chân rầm rầm tấp nập dưới mặt đất, một đàn sói đến, rồi lại thêm một đàn, mỗi đàn có một gã chằn tinh cưỡi trên một con sói lớn nhất trong bọn họ chỉ huy đàn sói.
Nơi đây bỗng dưng trở thành nơi tụ hợp của đàn sói, càng ngày càng nhiều con phóng tới.
Chúng nhanh chóng đánh hơi được vị trí cái cây từng thành viên nhóm viễn chinh trốn.
Từng người từng người bị tìm thấy, nhưng họ chỉ có thể co chân trốn trên những tán cây không thể làm gì khác.
Lúc này, một con sói trắng to lớn xuất hiện, trên lưng nó cưỡi một tên chằn tinh xanh xám - Azog, hắn xuất hiện.
Gã chằn tinh vươn người, đưa ánh mắt giễu cợt nhìn về phía Thorin Oakenshield, nói:
"Bọn mày có ngửi được không? Cái mùi của sự sợ hãi. Tao nhỡ cha của mày đã sợ hãi như thế nào khi c·hết dưới tay tao, Thorin - con của Thrain."
Lũ chằn tinh có ngôn ngữ riêng của chúng, cho nên những lời này là nói cho nhóm viễn chinh bọn họ nghe.
Rồi gã ra lệnh cho lũ sói bằng thứ ngôn ngữ đáng sợ, ác độc và xấu xa phát ra từ họng gã.
Lũ sói không ngừng lao lên, một số con không ngừng nhảy chồm lên cố táp lấy áo choàng của Bilbo khi ông đang ở nhánh cây thấp nhất, một số con không ngừng húc mạnh vào thân cây, cắn xé gốc cây, một số con thì xoay quanh các gốc cây rú lên uất ức, kiên nhẫn chờ đợi con mồi rơi xuống.
May mắn thay bọn sói không leo cây được, bọn họ được an toàn trong một lúc.
Gandalf thì không suy nghĩ lạc quan được như vậy. Ông cảm thấy cả bọn đang ở trong một vị trí rất tồi tệ, không thể nào trốn thoát được, những cái cây cũng không thể nào chịu nổi lũ sói quá lâu.