Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Hogwarts, Lữ Hành Chư Thiên Thế Giới

Chương 16: Aphelion cứu giải cứu nhóm viễn chinh.




Chương 16: Aphelion cứu giải cứu nhóm viễn chinh.

Chương 16: Aphelion cứu giải cứu nhóm viễn chinh.

Bên dưới lúc này một gã yêu tinh rút thanh gươm mà Thorin đang đeo ra, thanh gươm được lấy từ hang ổ của bọn quỷ khổng lồ.

Con Yêu Tinh Vĩ Đại hú lên một tiếng tiếng đầy giận dữ, hắn nghiến răng, khua khiêng và dậm chân khi nhìn thấy thanh gươm.

Gã nhận ra thanh gươm này ngay khi nghe được âm thanh của nó. Kí ức đó vẫn còn ám ảnh trong đầu gã.

Thanh gươm này là Orcrist, Kẻ Diệt Yêu Tinh, nó đã từng g·iết hàng trăm yêu tinh.

Bọn yêu tinh chỉ gọi nó là thanh Cắn. Chúng ghét nó và còn ghét bất kỳ ai mang nó hơn.

Con Yêu Tinh Vĩ Đại rống lên:

"Giết chúng! Đập nát chúng! Xé xác chúng! Nghiến nát chúng! Đẩy chúng xuống những cái lỗ tối tăm đầy rắn rết và không bao giờ cho chúng thấy lại ánh sáng!"

Gã giận đến nỗi nhảy khỏi chỗ ngồi và lao đến chỗ Thorin với cái mồm há tướng ra.

Nhưng ngay lúc đó, một ánh sáng chói lóe sáng lên tỏa ra khắp hang động, để bọn yêu tinh không kiềm được theo bản năng mà che đậy mắt lại.

Ánh sáng rơi xuống cần gần với bọn họ khiến nhóm viễn chinh cũng không chịu nổi phải che đi đôi mắt.

Phập và ánh sáng chợt tắt.

Nhóm viễn chinh nhíu nhíu đôi mắt cố gắng thích ứng ánh sáng mờ tối trong hang chợt mất chợt trở lại.

Và cả bọn kinh ngạc khi thấy đứng trên đầu gã Yêu Tinh Vĩ Đại là Aphelion với thanh kiếm của cậu đâm sâu vào đầu gã.

Trong lúc cả nhóm còn choáng váng, Aphelion thở hổn hển nói gấp:

"Nhanh lên, nhặt lấy kiếm và chạy."

Lũ yêu tinh lúc này mới nhận ra nhà vua của bọn họ đ·ã c·hết.

Chúng kêu la thất thanh, chúng rú rít lộn xộn, chúng hú, chúng tru và nguyền rủa, chúng cắn xé loạn xạ như lên cơn điên dại.

"Nhanh lên, hướng này." Giọng nói Aphelion càng gấp gáp, rồi cả

Cả bọn theo hướng cậu chỉ cuống quýt chạy, chạy nhanh hết mức có thể, băng xuống những lối đi tối tăm với những tiếng la hét của bọn yêu tinh đang càng ngày càng tiếp cận.



Thorin chạy ở cuối cùng, thanh Orcrist của ông có thể khiến cho bọn yêu tinh sợ hãi.

Mỗi lần thanh Orcrist lóe sáng lên là mỗi lần có ít nhất một gã yêu tinh xấu số phải ngã xuống.

Nhưng chạy trời không khỏi nắng.

Nhanh chóng cả lại bị bao vây. Cả hai đầu cầu treo đều bị bao phủ bởi số lượng yêu tinh đông nghìn nghịt.

Ngay lúc này, lại một ánh sáng lại lóe lên.

Lần này nó mãnh liệt và nóng bỏng, nướng chín bọn yêu tinh vây xung quanh, da bọn chúng nổ lên lốp bốp và bóc lên khói trắng.

Mọi cây đuốc xung quanh cũng đều bị phá hủy chỉ có nhóm viễn chinh là không hề bị gì cả. Cả hang động lâm vào bóng tối

Đó còn ai khác ngoài Gandalf.

Rồi trong bóng tối giọng Gandalf trầm trọng vang ra:

"Hướng này, trước khi chúng thắp đuốc lên trở lại."

Rồi ông rút thanh kiếm ra, và cả bọn chỉ thấy thanh Glamdring lóe lên trong bóng tối rồi cả bọn rơi xuống.

Một lát sau, dưới đáy hang động, bóng tối yên tĩnh bị một ánh sáng nhỏ xuyên thủng.

Ánh sáng dần lớn hơn rồi mọi người bắt đầu động đậy.

"An toàn chưa?" Có người lùn hỏi.

"Vẫn chưa đâu. Chúng ta phải ra ngoài hang động trước khi bọn chúng đuổi kịp đến, chỉ có ánh dương mới có thể ngăn cản được bọn chúng." Gandalf nói.

Lời ông vừa dứt âm thanh lộn xộn xung quanh vang lên.

"Nhanh lên bọn chúng đang lục xoát." Gandalf vội vã nói rồi dẫn đường.

Mọi người đi theo chỉ dẫn của Gandalf và rất nhanh họ thấy được ánh sáng, nó vẫn ấm áp và đẹp đẽ như vậy, chỉ có họ là tàn tạ hơn nhiều.

"Tất cả chúng ta đều đã ở đây rồi chứ?" Gandalf nói. "Xem nào: một, là Thorin, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, mười. . . thế còn Fili và Kili đâu? À, họ đây rồi, mười hai, mười ba - và kia, Apo, mười bốn! Bilbo đâu?"



"Cậu hobbit của chúng ta đâu?" Gandalf cuống cuồng hỏi.

"Chắc gã lạc rồi! Tôi tưởng gã đi với Dori."

"Đừng đổ lỗi cho tôi."

"Làm sao có thể để lạc mất cậu ấy chứ!"

"Tôi thấy cậu ấy trốn thoát khi lũ yêu tinh đến bắt chúng ta."

Những người lùn bắt đầu ồn ào lên.

"Có thể ông Baggins sẽ nhanh trở lại thôi." Aphelion cố gắng nói một câu, nhưng chẳng ai tin, chỉ có Thorin thì ngạc nhiên nhìn cậu.

"Dù sao thì cậu ấy cũng là bạn của ta," Gandalf nói, "ta muốn trở lại. Ta có trách nhiệm với cậu ấy."

Nhóm người lùn không hiểu vì sao mà thầy phù thuỷ lại không chọn một ai đó khôn ngoan hơn tham gia hành trình của họ.

"Đến bây giờ thì gã hobbit gây rắc rối nhiều hơn là tỏ ra hữu dụng," Một người nói.

"Ta đã mang cậu ấy theo, và ta không mang theo những thứ vô dụng . Dù các vị có giúp ta tìm cậu ấy hay không, ta cũng cứ đi và mặc xác các vị giải quyết mọi chuyện." Gandalf giận dữ.

"Không cần đâu, tôi ở đây." Lúc này Bilbo xuất hiện khiến mọi người nhảy dựng lên và kinh ngạc.

Chỉ có Aphelion chú ý ông đang giấu cái gì đó trong túi.

Sự kiện này khiến cho danh tiếng của Bilbo trở nên lẫy lừng trong nhóm.

Họ thán phục về việc Bilbo băng qua và tiến lại gần họ mà chẳng hề bị phát hiện.

Không ai còn chất vấn liệu Bilbo có phải là một tên trộm hàng đầu như Gandalf nói hay không.

Nhóm người lùn hỏi ông chuyện gì đã sảy ra sau khi ông trốn thoát rồi Bilbo kể cho họ nghe chuyến phiêu lưu của mình.

Ông mô tả về sinh vật đáng sợ dưới đáy hang, về cuộc thi đố với chính con quái vật ấy, ông kể mọi chuyện nhưng không có nói về chiếc nhẫn.

Chỉ có Aphelion mới biết được việc Bilbo đang giấu diếm thứ gì.

Nhẫn Chúa, nó là nguồn cơn của mọi tai họa trên vùng Trung Địa, cũng là chiếc mạnh nhất trong số những chiếc nhẫn phép thuật và là báu vật có quyền lực lớn nhất trên khắp cõi Trung Địa.

Chiếc nhẫn có sức mạnh điều khiển và chi phối ý chí của chủ nhân đeo chúng, và năng lực tàng hình là một trong những sức mạnh của chiếc nhẫn.



Hay đó chỉ là những gì ít ỏi mà Aphelion biết được.

Aphelion nghĩ Bilbo đã bị ảnh hưởng nên mới có ý nghĩ tham lam muốn chiếm riêng chiếc nhẫn.

Cậu biết rằng nhiêu đó bằng chứng là không đủ để nói rằng Bilbo đã bị chiếc nhẫn ảnh hưởng, nhưng trong kịch bản Bilbo thật sự đã bị ảnh hưởng.

Không biết Gandalf có biết về chuyện này hay không, Aphelion suy nghĩ.

Rồi trong vô thức, cậu yên lặng dời thân cách xa Bilbo một chút.

"Ọt ọt ọt." Âm thanh đột ngột vang lên như thú gào rú, mang đến sự bối rối cho mọi người. Đó là âm thanh phát ra từ bụng của Bomfur.

Tội nghiệp ông, với cái bụng to bự của ông thì việc nhịn đói và vận động suốt từ đêm trước của đêm hôm qua thì thật là thần kỳ.

"Tôi muốn đói gần c·hết rồi." Aphelion cũng không nhịn được mà thốt lên. Sắc mặt từng người trong nhóm viễn chinh cũng trầm xuống.

Lúc trước, bởi vì luôn không ngừng căng thẳng mà làm mờ đi cảm giác đói. Nhưng bây giờ bị nhắc nhở làm cơn đói không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu.

Mệt mỏi khiến tay chân Aphelion không có sức lực, cả người lảo đảo.

"Thật xin lỗi, chúng ta không thể làm gì được." Gandalf nói, đôi mắt áy náy nhìn chằm chằm Aphelion.

"Vâng trừ khi các anh muốn quay lại và yêu cầu bọn yêu tinh tử tế ấy sẽ trả lại một chút lương thực cho chúng ta." Gandalf lại nói.

Bomfur nghe vậy cũng thật động lòng nhưng nhìn lại vẫn cảm thấy sinh mạng quan trọng hơn, nói:

"Ôi không, cảm ơn."

Cho dù rằng họ đã đánh mất toàn bộ lương thực mang theo, nhưng không phải là không có tin tức tốt.

Bằng một cách kì diệu nào đó, nhóm viễn chinh đã ở phía bên kia của Dãy Núi Sương Mù.

Và họ đã g·iết được Yêu Tinh Vĩ Đại, cả bọn đều đã trốn thoát ra khỏi hang ổ yêu tinh.

Cho nên mọi chuyện đến hiện tại có thể xem như là tốt đẹp.

Nghĩ vậy, cả bọn liền hăng hở trở lại.

"Tôi nghĩ chúng ta đã nghỉ ngơi khá nhiều rồi, chúng ta nên đi tiếp ngay." Gandalf tranh thủ lúc mọi người đã lấy lại tinh thần đề nghị.

"Khi đêm đến sẽ có hàng trăm tên bọn chúng đuổi theo chúng ta và trời lúc này đang tối dần. Chúng có thể đánh hơi được dấu chân của chúng ta hàng giờ sau khi chúng ta đi qua. Chúng ta phải đi xa khỏi đây hàng dặm trước khi trời ngã về đêm. Lúc này đang có trăng, và nếu nó vẫn cứ chiếu sáng thì chúng ta gặp may đấy. Bọn chúng chả sợ gì ánh trăng đâu, nhưng nó sẽ cung cấp ánh sáng cho chúng ta tìm đường."