Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Hogwarts, Lữ Hành Chư Thiên Thế Giới

Chương 15: Diện kiến Yêu Tinh Vĩ Đại.




Chương 15: Diện kiến Yêu Tinh Vĩ Đại.

Chương 15: Diện kiến Yêu Tinh Vĩ Đại.

Hang động hẹp dài khiến Aphelion không có không gian để né tránh. Cậu cũng xông tới.

Đến gần Aphelion, gã yêu tinh bổ cây dao khổng lồ xuống. Lực mạnh mẽ tạo ra âm thanh xé ra không khí.

Aphelion kết thúc chú ngữ, phóng ra một lá chắn nhỏ chống lại lưỡi dao.

Lá chắn cứng rắn có thể ngăn cản được lưỡi dao nhưng Aphelion nhỏ bé không thể chống đỡ được lực bổ khủng bố từ gã yêu tinh.

Nhưng Aphelion cũng không đứng yên để gã yêu tinh bổ c·hết.

Cậu dựa vào thân người nhỏ nhắn chui qua dưới chân gã yêu tinh, rồi nhanh chóng đứng dậy ném cục đá về phía cây đuốc đang bập bùng đằng trước.

Bụp, cây đuốc rơi xuống, ngọn lửa dập tắt và mọi thứ chìm vào bóng tối.

Hang động tối đen như mực, cả Aphelion và gã yêu tinh đều không nhìn thấy gì.

Gã yêu tinh lâm vào bối rối, bắt đầu gào thét.

Nhưng Aphelion thì khác, cậu biết kế tiếp phải làm gì.

Cậu nhắm thẳng đến thanh kiếm Solari mà lao đến.

Lúc này gã yêu tinh mới nhận ra cái gì đó, hắn hướng về một hướng mà lao thẳng đến, đó là hướng của Aphelion.

Tuy vậy, Aphelion đã tới sớm một bước, cậu rút thanh kiếm ra và dù không thấy gì cậu vẫn trực tiếp giơ thẳng mũi kiếm về hướng âm thanh của gã yêu tinh.

Gã yêu tinh tuy đã đoán được ý đồ của Aphelion nhưng gã đoán nhầm khoảng cách của gã với túi hành lỹ.

Thành ra gã yêu tinh chạy thẳng một mạch đến lưỡi kiếm sắc bén đang chờ đợi câu lấy cái mạng của gã.

Phập, Aphelion có thể cảm nhận được cảm giác cơ thể đâm thẳng vào lưỡi kiếm của cậu thẳng đến cán kiếm và sức nặng theo sau đó là đè lên người cậu.

Đêm nay Thorin không thể ngủ được quá sâu mỗi khi ông ngủ, ông có những giấc mơ rất khó chịu.



Ông mơ rằng có một vết nứt trên tường tại phía sau của cái hang, và vết nứt này càng lúc càng lớn ra, càng mở rộng ra thật lớn.

Thorin nghĩ là do những lời của Aphelion đã ảnh hưởng ông, nhưng ông chẳng thể làm bất kỳ chuyện gì khác ngoài việc nằm đấy và cảnh giác xung quanh.

Lúc này ông giật mình bật dậy trong sự kinh sợ, và thấy rằng một phần của giấc mơ của nó đã trở thành sự thật. Một vết nứt đang mở ra từ phía dưới hang động, chỗ cả đội đang nằm.

Và tất nhiên ông gào lớn.

Âm thanh ầm ĩ làm bừng tỉnh cả bọn, nhưng họ chẳng thể kịp làm gì trước khi vết nứt mở ra một hố lớn, và cả bọn đều rơi vào.

Cả nhóm trượt theo một hang động to lớn và dốc đứng dẫn tới một chiếc lồng đã đợi sẵn.

Rất nhiều yêu tinh đã xuất hiện trước khi cả nhóm kịp phản ứng, và cả đám bị tóm lấy và chuyền qua vết nứt, trước khi họ hiểu chuyện gì xảy ra.

Đấy là một nơi sâu thăm thẳm, tối tăm mà chỉ có lũ yêu tinh sinh sống.

Những lối đi ngang dọc đan vào nhau theo mọi hướng, và khi con đường dẩn sâu xuống, thì nó trở nên ngột ngạt khủng kh·iếp.

Bọn yêu tinh bắt đầu ca hát, hoặc càu nhàu, giữ nhịp bằng cách dậm mạnh lòng bàn chân lên đá, và như thế cũng lắc cật lực các tù nhân của mình.

"Cắn! Đập! Lỗ nhỏ lách cách!

Nắm, tóm! Véo bắt!

Rồi lôi về thị trấn Yêu tinh

Chúng mày, lũ lách chách!

Chát, chát! Vỡ, nát!

Lấy búa và kẹp! Đập cho tan tác!

Bang, bang! Chui sâu xuống hang!

Hô hô! Lũ lách chách!



Vùn vụt, rào rào! Tiếng roi vun rút!

Đánh và đập! Rên và van!

Làm việc, làm việc! Chẳng dám kêu than,

Trong khi Yêu tinh nốc tì tì, Yêu tinh cười hì hì

Vòng vòng dưới hang sâu

Xuống đi, bọn lách chách!"

Lũ yêu tinh bọn chúng hát thật kinh khủng và những bức tường vọng lại tiếng cười kinh hoàng của bọn chúng.

Nhóm viễn chinh bị lũ yêu tinh dẫn đến một khu vực rộng lớn trong lòng ngọn núi.

Con đường tiếp theo toàn bằng cầu treo, treo lơ lửng trên vách núi.

Những chiếc cầu treo này cũng không phải là sản phẩm của bọn chúng.

Lũ yêu tinh có thể đào hang và khai thác mỏ, nhưng những công trình phức tạp như thế này bọn chúng không đủ khôn ngoan để làm được.

Nhưng bọn chúng biết bắt những người khác chế tạo theo yêu cầu của chúng,

Tù nhân và nô lệ phải làm việc cho đến khi c·hết nếu mong muốn được hít thở khí trời và thấy được ánh sáng một lần nữa.

Hàng trăm ngàn cầu treo dắt ngang dọc khắp nơi lộn xộn và hỗn loạn nhưng lại là theo khiếu thẩm mĩ tệ hại của chúng.

Cả nhóm bị dẫn rất sâu vào hang động, nơi đó là trung tâm của cả ngọn núi, nơi toàn bộ cầu treo hội tụ lại, vây quanh lấy một con yêu tinh khổng lồ với cái đầu to tướng ngồi trung tâm tất cả.

Trông gã to lớn gấp sáu lần người lùn và cái bụng gã có thể đè c·hết một tên hobbit.

"Những tên khốn khổ kia là ai? Dám can đảm mang vũ trang xâm nhập vào vương quốc của ta." Yêu Tinh Vĩ Đại hỏi.

Yêu Tinh Vĩ Đại dùng con mắt đục ngầu nhìn vào đám người lùn trước mặt.



"Là những tên người lùn, thưa bệ hạ Malevolence."

"Chúng tôi thấy bọn chúng ẩn náu ở Vòm Trước của chúng ta."

"Thế còn làm gì ở đó lục soát bọn chúng."

Yêu Tinh Vĩ Đại vung tay lên ra lệnh, rồi nâng cái bụng lớn trở về ngai vàng làm bằng xương và đá của gã.

"Nói mau các ngươi đến lãnh địa của tao để làm gì?" Yêu Tinh Vĩ Đại nói. "Tao đoán là là bọn mày đang dò thám những công việc làm ăn riêng của bọn tao! Bọn t·rộm c·ắp, tao sẽ chẳng ngạc nhiên khi biết được điều này! Bọn s·át n·hân và là bạn của bọn Elves, rõ là thế! Nào! Bọn mày muốn nó chứ gì?"

"Tao muốn thấy bọn mày kêu rên. Mau đem máy cán và mấy nghiền xương ra tới."

Mắt thấy cả bọn sắp bị t·ra t·ấn, Thorin đành phải bước ra giải thích.

"Người lùn Thorin sẵn sàng phục vụ ngài!" Ông trả lời một cách lịch sự . " Chúng tôi hoàn toàn không có ý kiến gì về những gì ngài nghi ngờ và tưởng tượng. Chúng tôi ẩn náu trong cơn bão trong một hang động có vẻ như khá tiện lợi và bị bỏ hoang; chúng tôi không hề nghĩ rằng điều đó lại gây nên bất kỳ phiền toái gì cho yêu tinh và ngài."

Yêu Tinh Vĩ Đại lại hoàn toàn không nghe những lí do mà Thorin nói, gã giận dữ nói.

"Đó là những gì mày muốn nói đó hả! Tao muốn hỏi xem bọn mày đang làm cái quái gì trên những ngọn núi này, bọn mày từ đâu đến, và bọn mày muốn đi đâu? Đúng ra tao muốn biết tất về bọn mày, nhưng Thorin Oakenshield, tao biết mày, hãy nói thật đi, nếu không tao sẽ chuẩn bị cho mày những thứ đặc biệt không dễ chịu gì đâu!"

"Chúng tôi đang đi thăm bà con, những người con cô con cậu, và những anh em cả, thứ hai và thứ ba, và những hậu duệ khác của ông cha chúng tôi, họ đang sống ở sườn đông của những ngọn núi đầy hiếu khách này," Thorin nói, ông biết rõ ràng là sự thật cũng sẽ chẳng đem đến điều gì tốt lành.

"Mày là một tên nói láo! Thorin Oakenshield." Yêu Tinh Vĩ Đại đương nhiên cũng không tin lời giải thích đó, hay đúng hơn là hắn cũng chẳng quan tâm cho lắm.

"Tao bỗng dưng nhớ tới có người chắc chắn sẽ trả giá rất cao cho cái đầu của ngươi. Chỉ cái đầu thôi không cần cái gì khác."

Yêu Tinh Vĩ Đại nhìn Thorin chậm rãi thẳng người nhìn xuống nói:

"Có lẽ ngươi đã nghĩ ra người ta nói tới chính là ai. Kẻ thù lớn nhất của ngươi, một gã chằn tinh xanh xám cưỡi con sói trắng."

"Azog, kẻ nhơ nhuốc." Âm thanh của vang vọng trong tai Thorin.

Gã Yêu Tinh Vĩ Đại cười lạnh rồi phân phó cho con yêu tinh truyền tinh nhỏ bên cạnh nói:

"Gửi lời cho tên chằn xanh, nói ta đã tìm được phần quà cho hắn rồi."

Cách đó không xa Aphelion lén lút trà trộn trong đám yêu tinh, mắt thấy cảnh này.

Thân ảnh nho nhỏ len lỏi trong đám đông, cậu trùm một tấm vải lớn che đi cả cơ thể cậu chỉ chừa lại một đôi mắt, và đám yêu tinh xung quanh chỉ tập trung vào trò hay bên dưới mà không để ý có kẻ lạ trà trộn vào.

Bây giờ Aphelion tìm thấy một sợi dây thừng có thể dẫn đến đám đông bên dưới, cậu cầm lên thanh Solari, miệng tụng chú ngữ và tay làm thủ thế. Nhưng chú ngữ và thủ thế hoàn toàn khác trước đây.