Chương 14: Băng qua Ngọn Núi.
Chương 14: Băng qua Ngọn Núi.
Đêm thì thiếu tiện nghi và lạnh giá, và họ không dám hát hoặc nói lớn, vì gây nên những tiếng vang thì khá dại dột, và sự im lặng thì có vẻ như không thích bị phá vỡ, ngoại trừ tiếng động của nước đổ,tiếng than van của gió và tiếng cọt kẹt của đá.
Tất cả đều nghĩ đó là tồi tệ nhất, đến khi họ gặp phải bão sấm sét, thậm chí còn hơn cả bão sấm sét nữa.
Đó là trận chiến sấm sét. Chúng như hai cơn bão sấm sét gặp nhau và bùng nổ dữ dội.
Những cơn bão trên núi giáng ra những sấm chớp còn kinh khủng hơn nữa vào ban đêm, khi những cơn bão từ phía Đông và phía Tây giao tranh với nhau.
Sấm chớp vang rền trên những đỉnh núi, những mỏm đá rung động, những tiếng gầm xét nát không khí và xoáy tròn rồi giáng vào mỗi hang động và lỗ thủng.
Bóng đêm tràn ngập với những tiếng sấm và chớp bất chợt vang lên.
Và đó là lúc Aphelion nghĩ đã đến lúc cậu phải rời đi.
Cậu báo với Thorin:
"Tôi phải rời đi một lát thưa ngài Oakenshield."
"Nhóc làm rơi thứ gì à? Hãy để Kili quay lại nhặt." Thorin lo lắng hỏi. Ông đã công nhận Aphelion là một thành viên của nhóm, nên ông rất quan tâm đến cậu phù thủy nhỏ tuổi nhất nhóm này.
"Không phải, tôi có việc cần phải làm, có lẽ sẽ không trở lại nhanh được." Aphelion vội vàng từ chối.
Thorin Oakenshield nhẹ nhàng nhìn chằm chằm vào cậu, càng lo lắng hỏi:
"Cậu lại cảm thấy được gì à, Apo? Cậu có thể nói cho ta biết."
Nghe như thế, Aphelion ngạc nhiên, lần này Thorin hoàn toàn tin tưởng ở cậu. Điều này khiến Aphelion rất vui mừng.
Tuy nhiên, kịch thấu là không tốt.
"Vận mệnh là thứ rất thú vị. Chuyện nên xảy ra, thì tất nhiên nên xảy ra, thưa ngài Oakenshield. Nhưng quá trình thế nào thì hoàn toàn là do chúng ta quyết định. Tuy nhiên, nếu càng nhiều người tin tưởng nó càng không thể tránh thoát." Aphelion mơ hồ nói. Bây giờ cậu cũng có thể xem là một nhà tiên tri, đúng hay không thì không biết, nhưng cảm giác rất đẹp trai.
Thorin im lặng nhìn chằm chằm Aphelion, lần này là muốn xem thấu cậu.
"Tin tưởng ở tôi thưa ngài." Aphelion bình tĩnh đáp, nhưng nội tâm thì lo lắng, thế này là không muốn cho cậu đi à.
"Được rồi, cậu đi đi, nhưng nhớ kĩ phải bảo vệ bản thân, đừng quá liều mình."
Cuối cùng Thorin vẫn thả Aphelion đi.
Thế là Aphelion nhanh chóng tách khỏi đoàn, chỉ để lại một câu cho Thorin:
"Điều đó thì tôi xin mạn phép không hứa, ngài Oakenshield."
Aphelion chạy vội trong cơn mưa và sấm. Mũ trùm của cậu sụp xuống, hoàn toàn dính sát đầu cậu. Nước mưa lạnh buốt môi cậu, tiếng sấm đánh ù tai cậu.
Cậu hé mắt nhìn sang lúc có một ánh chớp, và thấy một tượng đá khổng lồ đang băng ngang thung lũng, đang ném những hòn đá vào nhau để chơi, rồi tóm lấy chúng, tung chúng vào bóng đêm khiến chúng ra vào nhau vỡ vụn giữa những thân cây xa phía dưới, rồi những mảnh vụn lại va vào nhau với một t·iếng n·ổ lớn.
Aphelion có thể nghe thấy những người khổng lồ đang cười và hét vang trên tất cả những sườn núi. Tiếng cười của chúng như tiếng gió gào thét qua những khe đá, sắc bén và đáng sợ.
Nhóm Thorin chắc đang ở trên đó, Aphelion thầm nghĩ, cậu bỗng dưng cảm thấy thật ghen tị. Suy nghĩ này giúp quét tan nỗi sợ hãi trong cậu.
Rồi gió quét theo nước mưa và những hòn đá văng đi theo mọi hướng va vào người và thỉnh thoảng có vài viên đập vào đầu Aphelion, đau khiến cậu tỉnh táo khỏi cơn lạnh cóng, hoàn cảnh đó thì một vách đá cheo leo chẳng thể bảo vệ được gì cả.
Nói thật, khi Aphelion muốn tìm cách lẻn vào hang động của lũ yêu tinh trên núi thì cậu chẳng biết hang động ở đâu.
Cậu chỉ nghĩ chúng ở trong lòng núi thì cậu nên đi hướng xuống dưới, có lẽ cửa hang ở đâu đó dưới đó.
Bây giờ Aphelion có tí hối hận, ổn một trận không được sao, c·hết dưới ngọn lửa của rồng Smaug còn hơn c·hết cóng ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Suy nghĩ của Aphelion dần chậm chạp rồi dần dần cậu chìm vào giấc ngủ.
Cậu ngã vào vách núi. Ý thức cũng biến mất.
Fili và Kili bám trên những vách đá trở về với nhóm người lùn.
"Chúng tôi đã tìm thấy một cái hang khô ráo," họ nói, " cách không xa ngã rẽ kế tiếp và mọi người có thể ẩn bên trong."
"Các anh đã tìm hiểu mọi thứ bên trong rồi chứ?" Thorin hỏi, ông biết rằng các hang động bên trong những ngọn núi rất ít khi không có ai cư ngụ.
"Vâng, vâng! Nó không lớn lắm, và cũng chẳng ăn sâu lắm."
"Apo vẫn chưa trở lại sao?" Kili lo lắng, hỏi.
"Vẫn chưa, nhưng đừng lo lắng, cậu ấy là một phù thủy." Thorin trấn an cậu.
"Hi vọng là như vậy."
Cái hang này có độ dài vừa phải, không lớn và bí ẩn lắm.
Nền đất khô ráo và là một nơi ẩn náu thuận lợi.
Oin và Glin muốn nhóm lên một đống lửa sát cửa để hong khô quần áo, nhưng Thorin từ chối về điều này, việc này sẽ khiến bọn họ nguy hiểm.
Vì vậy họ trải quần áo ướt trên nền nhà, và vắt khô từng chiếc một trong cái đống này, và khi họ đã có chăn nệm thoải mái, họ lấy những cái ống điếu ra và thổi ra những vòng khói.
Họ bèn nói chuyện ầm ĩ, quên sạch về những cơn bão, và họ lần lượt chìm vào giấc ngủ từng người một.
Sột soạt, sột soạt.
Tiếng động làm Aphelion bừng tỉnh.
Aphelion chỉ có thể mở ra đôi mắt, cơ thể cậu bây giờ đã bị đông cứng tê dại, cho nên may mắn phản ứng của cậu không quá lớn.
Nhanh chóng thích nghi với ánh sáng xung quanh, Aphelion cẩn thận quan sát.
Đây là một hang động hẹp nhưng dài ở hai đầu, chỉ có một cây đuốc gần đó là nguồn sáng có tất cả. Nơi xa có thỉnh thoảng có âm thanh lạ, ồn ào và ầm ĩ như một sinh vật hoang dại.
Trên tường treo lấy đầu lâu, dưới đất là đá xen lẫn với vài mẩu xương vụn. Kiếm và hành lý cậu bị vứt một góc khác.
Xem ra là cậu đã bị lũ yêu tinh bắt, trói bị giấu ở đây.
Có lẽ là tên bắt được Aphelion muốn dấu diếm lén ăn một mình mới không nộp lên.
Thật may mắn, Aphelion thầm nghĩ.
Cơ thể chậm rãi hồi phục lại, bắt đầu có thể cử động được.
Nhưng dây trói quá chặt và sợi dây thừng dày gần như buộc kín thân thể cậu.
Aphelion cố gắng cựa quậy. Một hồi một cánh tay thoát được ra.
Thế là đủ!
Aphelion nhanh chóng bóp ấn, mắt nhắm lại, tập trung tụng chú ngữ.
Học một bùa chú lâu như vậy, bây giờ Aphelion đã có thể dễ dàng dẫn ma lực theo chu trình mà không cần động tác cho đúng, tuy vẫn còn cần tụng chú ngữ nhưng đã tiến bộ rất nhiều.
Xoẹt. Một cái đĩa nhỏ trong suốt xuất hiện trên tay Aphelion lập tức cắt đứt dây thừng, và toàn bộ dây thừng cũng theo đó mà toàn bộ bung ra.
Đau đớn đột ngột xuất hiện khiến bùa chú của Aphelion bị chấm dứt.
Một vết đứt dài nằm trên đùi trong khiến Aphelion hít một ngụm khí lạnh.
Aphelion có đọc trong quyển vở phần nói về các loại t·ai n·ạn khi dùng bùa chú. Cậu cứ nghĩ là tác chỉ đùa vui, nhưng bây giờ cậu phải chú ý để cách xa nơi quan trọng.
Lúc này có tiếng động vang lên, một tên yêu tinh xuất hiện.
Cả người nó trọc lóc, làn da nhăn nhúm và thúi hoắc, mắt lồi ra và hàm răng vàng ố chỉ còn mấy cái chỉa ra ngoài.
Nó to như một người trưởng thành khiến Aphelion lại thật nhỏ bé.
Gã yêu tinh mặc chỉ một mảnh vải, tay cầm cây dao phay bự tổ chảng nhìn lấy Aphelion.
"Bữa tối bé nhỏ, ngươi muốn đi đâu đây." Gã yêu tinh bắt đầu đùa bỡn như thể Aphelion chẳng thể chạy thoát.
Thật như thế, cơ thể Aphelion vẫn còn tê dại, cậu không thể chạy bao xa.
"Nào nào, bữa tối, sẽ không đau lắm đâu, chỉ cần bặp rồi bụp rồi rặc thế là ngươi sẽ trở thành bữa tối ngon lành. . . của ta. " Gã yêu tinh tiếp tục đùa giỡn.
Aphelion chật vật đứng dậy miệng tụng lấy chú ngữ, tay khẽ cầm lấy cục đá bên cạnh.
Gã yêu tinh cũng mất kiên nhẫn, hắn nâng dao phay lên cao bổ nhào tới.