Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Liếm Cẩu, Liếm Đến Kiếp Thứ 9, Nhận Ra Ta Là Thần.

Chương 9: Phu quân! Là ta!




Chương 9: Phu quân! Là ta!

Chương 9: Phu quân! Là ta!

Trong không gian tinh thần.

Xem hết những “thước phim” cuộc đời mà mình không hề biết tới.

Bách Lý Hồng Trần lúc này đã triệt để c·hết lặng, hắn thoát lực ngồi khuỵ xuống đất, hai mắt trống rỗng vô thần.

“Một vị Thánh Nhân, vài chục Thiên Tôn, vài trăm Thông Huyền, cùng hơn ngàn vạn tu sĩ lớn lớn bé bé! Lễ vật bồi táng như vậy, ngươi có cảm thấy hài lòng?”

Bách Lý Hồng Trần quay đầu nhìn về phía tên ác ma đang mang hình hài của chính mình, hắn run giọng lắp bắp hỏi:

“Ngươi…thực sự là thứ quái quỷ gì?”

“Bọn hắn hỏi ta câu này thì cũng thôi, nhưng tại sao đến ngươi cũng hỏi ta vậy nhỉ? Lúc nào cũng “Ngươi là ai?” “Ngươi là thứ gì?” blah blah blah, bộ các ngươi không cảm thấy chán à?” – “Hắn” lắc đầu đầy ngao ngán.

Chầm chậm tiến lại trước mặt Bách Lý Hồng Trần, theo mỗi bước chân, hình dạng của “Hắn” cũng dần phát sinh biến hoá.

Từ một lão già, phút chốc đã hoá trẻ trung, tóc bạc như sương theo theo mắt thường thấy được bắt đầu nhuộm đen, gương mặt đầy vết nứt nẻ loang hoen cũng từ từ thay da đổi thịt, mà bộ “áo tang” đang mặc trên người, không biết từ khi nào đã được thay thế bằng một bộ đạo bào màu trắng.

Đứng giữa hành lang tinh thần, hai “Bách Lý Hồng Trần” đang đối mặt nhìn nhau, nếu chỉ căn cứ vào diện mạo, thì cả hai giờ đây đã không còn phân biệt chút nào.

“Thay vì cứ mãi chấp nhất với việc ta là ai? Tại sao ngươi không hỏi một câu thiết thực hơn nhỉ, ví dụ như…Ta đang chuẩn bị làm gì?”

Vừa nghe xong câu nói đó, nhãn thần Bách Lý Hồng Trần đột nhiên chấn động! Một dự cảm bất tường không hiểu thấu chợt dâng lên trong lòng, hắn lập tức há miệng muốn nói, nhưng rồi trước mắt chỉ còn lại một mãng tối đen.

Đến khi hắn một lần nữa mở mắt ra, thì đã thấy mình đang ngồi ở trong nhà.

Ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi còn sót lại, hắn vội lục tung từ trong ra ngoài, mong tìm lại hình bóng ái thê.

Để rồi những ký ức dần trở nên lập thể, hắn nhận ra mình lại đến trễ một lần.

Hắn biết, đây là thời điểm ba tháng trước.



Lúc này, nàng cũng đã gần xuất quan.

……

Cũng tại thời điểm đó, Thanh Nguyệt phong.

Hồng Lăng Vân đang ngồi đả toạ luyện công trong phòng cũng đột nhiên mở mắt!

Nàng hốt hoảng giơ tay ôm ngực, miệng không ngừng thở gấp liên hồi.

Một lúc lâu, sau khi đã hoãn cơn mê, cũng giống với Bách Lý Hồng Trần, nàng nhìn quanh để xác định thời gian.

Sau khi đã minh bạch rõ ràng, trên mi nàng đột nhiên chảy xuống hai hàng thanh lệ!

Một điều trước nay chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của vị tiên tử đã sống ngàn năm!

Ánh mắt nàng chất chứa vô hạn tình thâm, nàng nở một nụ cười rồi một mình lẩm bẩm: “Bách Lý Lang! Cuối cùng thì ta cũng có thể gặp lại chàng!”

Dường như ông trời cũng chứng giám cho ước nguyện của nàng, bởi vì ngay sau khi nàng vừa thốt ra câu đó, thì bên ngoài đã có một tiếng nói chợt nói vang.

Chính là giọng của “Bách Lý Lang” người mà nàng vẫn hằng đang mong nhớ.

“Sư tôn! Đệ tử Bách Lý Hồng Trần có việc cầu kiến!”

……

Sau khi được mời vào phòng, hắn cũng không lòng vòng mà trực tiếp hướng Hồng Lăng Vân hỏi thẳng:

“Sư tôn, Tiểu Dao nàng hiện có đang ở đây không?” – Trong giọng nói của hắn không giấu nổi một tia gấp gáp.

Trái ngược với vẻ vội vàng của hắn, Hồng Lăng Vân lúc này vẫn rất bình thản ung dung, nàng thong thả pha cho hắn một tách trà, đưa qua cười nói:

“Thượng phẩm linh trà, rất tốt cho việc tu luyện.” – Nàng mĩm cười hoà ái nhìn hắn, giọng điệu nhẹ nhàng ôn uyển tựa như mây.



Mấy ai biết rằng, gương mặt nhu mì tuyệt mĩ ấy, chỉ vừa khi nãy đã lộ ra sát khí sâu dày! Chính là lúc hai tiếng "Tiểu Dao" được cất lên, nhưng vừa hay nó lại bị động tác châm trà của nàng hoàn mĩ che đậy.

“Tạ sư tôn.”

Nhận lấy tách trà, hắn không hề uống mà đặt ngay lên bàn, tiếp tục giương ánh mắt mong mỏi nhìn nàng, chờ đợi nàng nói cho mình một câu đáp án.

Nhìn hành động của hắn, vẻ mặt Hồng Lăng Vân thoáng hiện lên một tia thất lạc, nhưng rồi rất nhanh cũng liền trở lại bình thường.

Nàng vén tóc, dịu dàng cất giọng:

“Ngươi đến chậm, Mạc Dao Dao từ một năm trước đã nhập Huyền Nhai cấm địa bế tử quan, tính toán thời gian thì lúc này nàng cũng đã sắp độ kiếp, đây là thời khắc sinh tử tồn vong, ngươi tốt hơn hết không nên tìm nàng vào lúc này, để tránh cho sự sắp thành rồi lại bại, nguy hại tính mạng của cả hai.”

Mặc dù đã lường trước được điều này, nhưng khi nghe Hồng Lăng Vân chính miệng xác nhận, Bách Lý Hồng Trần cũng không khỏi suy sụp bần thần.

“Lại trễ một bước…” – Hắn gục đầu lẩm bẩm.

Rồi dường như mọi sự uất hận, bất lực tích tụ mấy năm qua đã chạm đến cùng cực, hắn cũng bất chấp đây là đâu, trước mặt là ai, điên cuồng rống giận!

“Chậm! Lần nào cũng chậm! Tại sao lại không thể sớm một chút! Tại sao cứ để đến lúc mọi chuyện đã không còn đường lui nữa thì mới mang ta trở về! Khốn kiếp!”

Theo cơn thịnh nộ càng lúc càng leo thang, hắn giờ đây cũng không thèm nể nang lễ tiết.

Hắn chỉ tay vào mặt Hồng Lăng Vân quát mắng!

“Ngươi! Ta biết chính ngươi là người đã biến nàng trở thành như vậy! Là ngươi khiến nàng cùng ta hoà ly! Ta tự nhận bản thân cùng ngươi không oán không thù, trái lại bao năm qua vẫn luôn thủ lễ sư đồ, hết lòng kính trọng, tại sao ngươi lại hết lần này đến lần khác tìm cách chia rẽ ta và Tiểu Dao? Ta đã làm điều gì đắc tội ngươi sao?”

Vẫn chưa dừng lại, hắn tiếp tục phát tiết.

“Còn nữa! Ngươi hôm nay là đang diễn trò gì? Tại sao lại đi bắt chước vợ ta cử chỉ? Ngươi là đang cố tình móc mỉa ta ư?”

Bách Lý Hồng Trần cũng không mù loà, từ lúc bước vào phòng hắn đã lập tức nhận ra, Hồng Lăng Vân hôm nay có điều gì đó kỳ lạ.

Dễ nhận biết nhất chính là ánh mắt, bao năm qua, nàng đã từng nhìn hắn bằng nhiều loại ánh mắt khác nhau, lạnh nhạt có, phiền chán có, bất mãn có, thậm chí ngay cả sát ý cũng có, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ xuất hiện loại ánh mắt như hôm nay.



Đây là một ánh mắt chất chứa tình thâm cùng nỗi nhớ nhung sâu đậm, tựa như ánh mắt của một nữ tử được gặp lại tình lang sau nhiều năm xa cách, điều không thể nào xuất hiện trên thân một một vị tiên tử vốn nổi tiếng là quả dục thanh tâm.

Điểm bất thường tiếp theo chính là hành vi điệu bộ, là người cùng thê tử đầu ấp tay gối vài chục năm, hắn gần như ngay lập tức nhận ra, những gì Hồng Lăng Vân nãy giờ biểu hiện, từ tư thái cho đến ngữ điệu, rồi đến cả những thói quen tiểu tiết hằng ngày, đều mang dáng dấp của thê tử hắn.

Lần cuối hắn gặp được nàng chỉ cách đây chưa đầy nữa năm, là ngày nàng đến nhà tìm hắn để báo tin rằng Tiểu Dao đang bước vào giai đoạn tu hành trọng điểm, căn dặn hắn đừng nên quấy rầy nàng.

Khi đó, nàng vẫn còn là một vị sư tôn cao ngạo lạnh lùng, tuyệt nhiên không hề để lộ ra trạng thái như vừa nãy.

Hắn không bao giờ tin, một người chỉ chưa đầy vài tháng lại có thể thay đổi hoàn toàn đến vậy.

Hơn nữa, hắn và nàng xưa nay vốn không thân chẳng quen, trái lại còn lẫn nhau nhìn không vừa mắt, cho nên việc nàng đột ngột trở nên ôn nhu khách khí như thế này là một điều cực kỳ bất hợp lý.

Thứ lý do duy nhất mà hắn bây giờ có thể nghĩ đến là, Hồng Lăng Vân đang cố tình h·ành h·ạ hắn, nàng ta đã làm gì đó để tẩy não Tiểu Dao, để thê tử cùng mình hoà ly, rồi nàng sẽ ở một bên giả trang bộ dạng thê tử để châm chọc mình.

Càng nghĩ, Bách Lý Hồng Trần càng tức giận.

Hắn từng bước tiến đến trước mặt Hồng Lăng Vân, gằng lên từng chữ.

“Nói đi! Ngươi có m·ưu đ·ồ gì? Ngươi bây giờ đã làm gì Tiểu Dao rồi? Nói!!!”

“Khụ! Khụ!”

Nhất thời nộ khí công tâm, hắn ôm ngực không ngừng ho khan, miệng còn phun ra một ngụm tiên huyết!

Nhìn thấy ái nhân vì bi thống mà tự đả thương thân, cảnh tượng t·ử v·ong năm đó một lần nữa ùa về trong tâm trí, Hồng Lăng Vân lúc này cũng đã bất chấp lễ nghi luân lý, nàng vội vã lướt đến ôm hắn vào lòng!

Dìu hắn đặt lên giường, nàng đặt tay lên ngực hắn dùng linh khí điều hoà tâm mạch, miệng thì lẩm bẩm đọc một chú quyết vô danh.

Trong cơn mơ màng, hắn loáng thoáng nhìn thấy ánh mắt Hồng Lăng Vân đang nhìn mình một cách đầy…bệnh trạng!

Hắn muốn vùn vẫy đẩy nàng ra, nhưng lúc này, chú quyết không tên kia đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Hắn chỉ thấy đầu óc mình dần trở nên mụ mị, dung nhan trước mặt cũng từ từ hợp nhất cùng hình bóng trong tim.

Trước khi hoàn toàn bị cơn mê nhấn chìm, hắn chỉ nghe bên tai một câu thủ thỉ:

“Phu quân! Là ta, là thê tử của của chàng đây!”

“Chúng ta, viên phòng đi!”