Chương 10: Tiểu Vân.
Chương 10: Tiểu Vân.
Mười năm sau, Lăng Vân Điện.
Khắp trời giăng đèn kết hoa, người tiến người lui rộn rã.
Hôm nay Huyền Tiêu Cung đang diễn ra một sự kiện trọng đại.
Đăng Tiên Đại Điển!
Chưởng giáo Mạc Dao Dao sau nhiều năm bế quan khổ luyện, cuối cùng thành công chứng đạo đăng Tiên.
Chính thức trở thành một đời Tiên Đế!
Vị Đế giả duy nhất toàn cõi Linh Trần đại lục, cũng là người đặt dấu chấm hết cho kỷ nguyên tuyệt Tiên kéo dài suốt mấy vạn năm!
Lúc này ngoài sân, trưởng lão Hồng Lăng Vân cùng phu quân Bách Lý Hồng Trần đang tất bật chỉ đạo đệ tử thiết đãi khách nhân.
“Ha ha, Hồng Thiên Tôn, Bách Lý đạo hữu, chúc mừng! Chúc mừng!”
“Cùng vui! Cùng vui! Bạch thành chủ, xin mời vào điện.”
“Thanh Vân Môn Tiêu Đình cùng chúng đệ tử bái kiến Huyền Tiêu Cung các vị đạo hữu, chúc mừng Mạc chưởng giáo đắc đạo đăng Tiên!”
“A, Tiêu tiên tử đã đến! Mời vào!”
“A Di Đà Phật! Bần tăng Pháp Tuệ tham kiến các vị tiên gia, hoan hỉ mừng cho Mạc minh chủ tu thành chánh quả.”
“Vô Lượng Thọ Phúc! Đại Đức, thỉnh nhập toạ!”
“…”
Theo đám quan khách kéo đến mỗi lúc một đông, phu thê hai người cũng càng thêm bận rộn.
Hết chào người này lại đến đón người kia, Bách Lý Hồng Trần nãy giờ chống đỡ đã mệt bở hơi tai, mãi cho đến khi khách nhân đến gần đông đủ, hắn mới có cơ hội chạy đến bên vợ mình.
Nàng lúc này cũng không khá hơn hắn là bao, trán ngọc lấm tấm mồ hôi, má đôi đà hồng bao phủ.
Mặc dù lấy thân thể tu sĩ vốn cường hãn hơn phàm nhân vô số lần, nhưng vì buổi đại yến này, bọn hắn đã phải lo liệu việc chuẩn bị trước gần một tháng, suốt một tháng trời mất ăn mất ngủ, cho dù là tiên nhân cũng có chút ăn không tiêu.
Lấy khăn chậm mồ hôi trên trán thê tử, hắn không khỏi than thở một câu:
“Ngày xưa khi còn làm tiểu nhị ở Phàn Lâu, dù là ngày rằm hay lễ tết ta cũng chưa bao giờ phải mệt như thế này!”
“Chàng biết mệt còn ta thì không chắc? Chàng chỉ lo mỗi việc trang hoàng, đón khách thôi mà đã than thở thế rồi, còn ta mấy ngày qua vừa phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tiễn đưa th·iếp mời, về tới tông môn còn phải thay chưởng giáo xử lý chính sự, vậy mà còn ta chưa nói gì đây!” – Hồng Lăng Vân lườm hắn một cái.
“Phu nhân vất vã rồi!” – Hắn vội cười làm lành, sau đó liền giơ tay kéo nàng ôm vào lòng!
“Chàng làm gì vậy? Khách nhân nhìn thấy người ta cười đấy!” – Nàng làm bộ vùng vằng vài cái cho có lệ, nhưng rồi rất nhanh cũng để mặc hắn ôm.
Gác đầu vào vai nàng, hắn cười nói: “Nhìn thì kệ bọn hắn thôi, phu quân ôm thê tử vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bọn hắn có cười thì cũng là “dì cười” càng chứng minh vợ chồng đôi ta làm bọn hắn hâm mộ!”
“Già rồi còn không đứng đắn!” – Nàng giận dỗi ngữa đầu gõ vào ngực hắn, rồi sau đó lại như một con mèo nhỏ, dịu dàng nép sát vào hắn vòng tay.
Tựa đầu vào ngực hắn, nàng ôn nhu kể: “Nhắc lại chuyện năm đó, ta lúc đó ngày nào cũng phải đứng hầu bên cạnh gia gia, châm trà, rót nước, nhặt tiền xu, tính ra thì ngày nào cũng mệt mỏi cả, chỉ có chàng là suốt ngày “mò cá” rãnh rỗi một chút lại bày trò chọc ghẹo ta!” – Nói rồi nàng liền nhe răng cắn vào tay hắn một cái.
“Ui da! Bộ nàng thuộc cẩu sao? Hở ra là cắn!”
“Đúng đó, cắn c·hết chàng cái đồ hỗn đản này! Tối ngày chỉ biết khi dễ ta!”
“Uy uy! Linh cốc có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy nha! Ta chỉ khi dễ nàng ban đêm, làm gì có ban ngày? À à, hay là thê tử muốn ban ngày cũng được ta…khi dễ?”
“Sắc ma! Cắn c·hết chàng!”
“Uầy! Thê tử, khẩu hạ lưu nhân a!”
Trong lúc phu thê hai người còn đang diễn trò ân ái, thì từ phía xa nơi cuối thiên nhai, từng rặng tường vân thất thải dần dần dâng lên, một vị nữ tử dung nhan tuyệt thế đang đạp mây bay đến.
Chỉ thấy nàng mặc một bộ cung trang màu bạc, tóc dài như thác phiêu dạt sau lưng, ngũ quan nàng diễm tuyệt tựa thiên nhân, cùng với đó là xuất trần khí chất.
Không khó để nhận ra, nàng chính là hôm nay nhân vật chính.
Thiên Đế Mạc Dao Dao.
Nhìn theo bóng lưng nàng từ từ bước vào trong điện, Bách Lý Hồng Trần không nhịn được quay sang hỏi Hồng Lăng Vân một câu:
““Tiểu Dao” một lần nữa nhìn thấy cỗ “thân thể” này, nàng có cảm tưởng như thế nào?”
Vừa nghe đến hai tiếng “Tiểu Dao” ánh mắt Hồng Lăng Vân chợt loé lên một tia hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã bị nàng giấu đi.
Nàng quay lại nghiêm mặt nhìn hắn, đặt một ngón tay lên môi ra hiệu “khẽ thôi” rồi lại cẩn thận dùng truyền âm nhập mật nói: “Suỵt! Đã dặn chàng biết bao nhiêu lần rồi, “chuyện đó” sư tôn nàng không muốn cho ai biết cả, hôm nay lại có mặt rất nhiều vị tiên gia, ngũ quan linh mẫn hơn xa người thường, chàng tuyệt đối phải càng thêm cẩn thận, đừng nói năng gì lung tung, tránh cho người khác nghe thấy thì lớn chuyện!”
Nhìn thần sắc nghiêm túc pha chút tức giận của thê tử, hắn cũng nhận ra là mình đã quá bất cẩn, thế nên vội vàng hướng nàng xin lỗi.
“Vâng! vâng! Là ta sai rồi! Tiểu Vân là Tiểu Vân, Mạc Dao Dao là Mạc Dao Dao, ta hứa từ nay sẽ không nhắc đến cái tên đó thêm lần nào nữa!” – Câu này hắn là dùng truyền âm nói với nàng.
Nhắc đến “chuyện đó” hắn cho đến bây giờ vẫn cảm thấy như là thiên phương dạ đạm, khó thể mà tin.
Mười năm trước, khi hắn lần thứ hai trọng sinh, hắn đã vội chạy đến Thanh Nguyệt phong để tìm thê tử, nhưng chỉ gặp “sư tôn” Hồng Lăng Vân.
Khi đó, nhìn thấy “sư tôn” có những biểu hiện kỳ lạ, hắn cho rằng nàng đang có âm mưu gian tà, cho nên tức giận mắng nàng một trận, khéo chút nữa lại bị nộ khí công tâm, c·hết thêm một lần.
May mắn có “sư tôn” dùng linh khí độ mạng nên mới không có gì đáng ngại.
Sáng hôm sau, sau khi đã bình tĩnh hơn, “sư tôn” khi này mới cùng hắn giải thích đầu đuôi mọi chuyện.
Hoá ra, “sư tôn” khi đó thật ra chính là...Tiểu Dao!
Mười lăm năm năm trước, một ngày trước khi bế quan, sư tôn đã tìm gặp nàng và đưa ra một yêu cầu quá đáng!
Sư tôn nói rằng Mạc Dao Dao đã chìm quá sâu vào bể tình mà bỏ bê tiên lộ, đạo tâm đã không còn đủ sáng tỏ để chứng đạo đăng tiên, mặc cho thiên phú của nàng là vô biên cao tuyệt.
Sư tôn tiết lộ, trăm năm sau thế gian này sẽ gặp phải một trận tai kiếp vô cùng lớn! Một đợt [Đại Ma Triều] có quy mô không tưởng sẽ nhấn chìm toàn bộ Linh Trần đại lục!
Cho nên, Linh Trần giới cấp thiết cần một vị chúa cứu thế! Một vị Tiên Đế có đủ sức mạnh để đứng ra xoay chuyển càn khôn, cứu với thế nhân khỏi cơn bĩ cực!
Nàng vốn cho rằng Mạc Dao Dao sẽ là vị cứu tinh đó, nhưng nàng đã chậm một bước.
Khi đó Mạc Dao Dao đã gặp được Bách Lý Hồng Trần!
Bởi vì có hắn, cho nên Tiểu Dao đã đánh mất đạo tâm, không còn khả năng chứng Đế.
Sư tôn vốn muốn g·iết c·hết hắn! Để kéo đệ tử về lại đường ngay.
Nhưng nàng đã không làm vậy, bởi vì nàng biết, giữa hai người nghiệt duyên đã khởi, tình kết đã sinh, cho dù có g·iết c·hết hắn cũng thì không thay đổi được tình hình mà trái lại, chỉ càng khiến cho Mạc Dao Dao đản sinh tâm ma, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Ngày hôm đó, sư tôn đã cho nàng hai sự lựa chọn, đầy bá đạo và cũng cực kỳ...ma giáo!
Một là nàng sẽ cưỡng ép dùng [Tỏa Tình Chú] lên người Mạc Dao Dao, khiến nàng hoàn toàn quên đi tình cảm dành cho hắn, vuốt thẳng đạo tâm của nàng, để nàng một lần nữa trở lại thành vị cửu thiên huyền nữ chí cao vô thượng, gánh vác trọng sánh bảo hộ thương sinh!
Mà lựa chọn thứ hai chính là…
Đoạt xá Mạc Dao Dao!
Nhưng khác với tu sĩ Ma Môn, sư tôn vậy mà muốn…
Hoán hồn với nàng!
Sư tôn biết được một loại bí pháp, có thể hoán đổi linh hồn qua lại giữa hai thân thể, từ đó hoàn mĩ giải quyết mọi vấn đề.
Sư tôn trong thân thể Mạc Dao Dao sẽ chuyên tâm tu đạo, sử dụng thiên phú tối cao của nàng để trong thời gian sớm nhất đắc đạo thành Đế, trở thành vị chúa cứu thế giải quyết nguy nan trong tương lai.
Mà Mạc Dao Dao sẽ nhập vào thân xác Hồng Lăng Vân, lúc này đã không cần mang trên mình sứ mệnh cứu vớt thế nhân, nàng sẽ có thể tự do cùng hắn sống một đời hạnh phúc.
Đối diện hai sự chọn lựa như vậy, nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ không ai chấp nhận việc hai tay dâng thiên phú của mình cho người khác.
Nhưng ngày hôm đó, thê tử của hắn đã chính thức trở thành…Tiểu Vân!