Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Liếm Cẩu, Liếm Đến Kiếp Thứ 9, Nhận Ra Ta Là Thần.

Chương 8: Có thể có




Chương 8: Có thể có

Giương mắt nhìn cảnh tượng ô uế diễn ra ngay trước mặt, Hồng Lăng Vân lúc này đ·ã c·hết lặng không nói nên lời.

Mãi một lúc lâu, nàng mới khó nhọc thốt ra một câu:

“Ngươi không phải Bách Lý Hồng Trần! Ngươi…là ai?”

“Ta là ai đối với nàng mà nói quan trọng vậy sao?” – “Hắn” bình thản đáp.

Sau đó, “Hắn” lại tiếp tục nói: “Bách Lý Hồng Trần vốn chỉ là một kẻ phàm nhân, hắn không thể nào có thứ sức mạnh này được…Nàng là đang muốn nói như vậy, đúng không?”

“Ngươi!” – Hồng Lăng Vân giật mình kinh hoảng.

Bởi vì những gì hắn vừa hỏi, chính xác là những gì nàng đang suy nghĩ trong đầu, chỉ là lời vẫn còn chưa xuất khẩu, hắn đã thay nàng nói thành câu.

“Chẳng lẽ đến giờ nàng vẫn chưa nhận ra…”

“Hắn” vừa nói vừa giơ tay lướt một vòng khắp Lăng Vân điện.

“Cái gọi là cá nhân ý chí, đối với ta mà nói…không một chút giá trị!”

Bước đến bên cạnh Bạch Anh, tên này nãy giờ vẫn còn đang cùng cỗ t·hi t·hể không đầu của “con trai” mình đại chiến hăng say.

“Hắn” quay sang nhìn nàng cười nói: “Có muốn biết bọn hắn đang thực sự cảm nhận gì không?”

Tách!

Một tiếng búng tay vang lên.

Gần như ngay lập tức, những âm thanh chém g·iết, những tiếng nói, những câu đối thoại không đầu không đuôi, đã dần dần bị thay thế bởi…

“A! Cứu ta!”

“Đau quá! Tại sao lại chém ta?”

“Đồ nhi mau chạy đi, đừng lại gần đây, vi sư đã không cách nào khống chế bản thân!”

“Sư tỷ! Ta không cố ý! Ta thật sự không cố ý đâu, ta…”

“Cản ta lại! Ai đó làm ơn, mau cản ta lại!”

“…”

Khi hắn “Hắn” một lần nữa tiến đến trước mặt Bạch Anh, tên này mặc dù cơ thể vẫn còn giữ nguyên những động tác “gió trăng” nhưng giờ đây từ trong miệng hắn phát ra đã không còn còn là những tiếng rên sướng khoái, mà thay bằng từng tiếng kẽo kẹt nghiến răng, cùng với đó những lời lẽ vô năng cuồng nộ.

“Argggggggggg! Ngừng lại! Mau cho ta ngừng lại! Ngươi! Tên đê tiện vô sĩ, chính ngươi đã làm ra tất thảy chuyện này! Ngươi...là ma quỷ, ngươi có giỏi thì thả ta ra, ta và ngươi đại chiến ba trăm hiệp!”

“Hắn” nghe xong chỉ cười cười không đáp, quay mặt nhìn về phía tên trưởng lão Huyền Tiêu Cung “đã từng” tát c·hết mình.



Chỉ thấy lão già lúc này đã toàn thân nhuốm máu, hai mắt trợn trừng sung huyết đỏ ngòm, trên tay lão còn đang cầm nữa phần thân trên b·ị c·hém đoạn cũng không biết là của tên xui xẻo nào.

Lão lúc này cũng đang hét vào mặt “Hắn”: “Bách Lý Hồng Trần! Năm đó ở thành Hoà An, ta nếu cứ để mặc [Ma Vật] g·iết c·hết ngươi thì đã không có hậu hoạn ngày hôm nay! Là ta sai, là ta có lỗi với Huyền Tiêu Cung!”

Dứt lời, không hiểu vì sao lão ta liền ngự không lao ra ngoài điện, phi thẳng lên trời!

Vừa bay lão vừa hét lớn:

“Tránh ra! Tất cả mau tránh ra! Hắn đã khống chế thân thể ta! Ta không biết hắn dự định làm gì nhưng chuyện này chắc chắn không ổn, các ngươi mau chạy ngay đi!”

Như một tiếng kèn báo hiệu, ngay khi lão vừa thốt lên câu đó, từ trong điện cho đến ngoài sân, các đệ tử hai tông nãy giờ vẫn còn đang điên cuồng chém g·iết, đột nhiên đã dừng tay lại, sau đó tựa như một bầy thiêu thân lao đầu vào lửa, bọn chúng đồng loạt ngự kiếm bay lên theo lão già.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tên trưởng lão càng điên cuồng rống giận: “Các ngươi chạy theo ta làm gì? Mau trở xuống! Đừng lại tới gần!”

“Ta cũng không biết! Cơ thể đã không còn nghe ta sai xử!”

“Sư thúc! Ngài làm ơn cứu ta, ta còn chưa muốn c·hết!”

“Sư tôn, đan điền của ta…sao đột nhiên nóng quá!”

Càng lúc, đám tu sĩ kéo đến càng đông.

Trên trời cao, đứng giữa bầy người bao vây như chúng tinh phủng nguyệt, vị trưởng lão Huyền Tiêu Cung lúc này đã tâm như tro tàn, từng dòng nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má nhăn nheo của lão.

Bởi vì từ những tín hiệu trong cơ thể, lão đã biết, chuyện gì sắp xãy ra…

Bùm!

Bùm! Bùm!

Bùm!!

Từng đợt t·iếng n·ổ đinh tai nhứt óc rền vang! Tựa như pháo hoa, liên miên bất tuyệt!

Theo t·iếng n·ổ liên hoàn kéo dài chừng mười phút, thì đột nhiên, cả bầu trời Huyền Tiêu Cung trong khoảnh khắc bị một nguồn sáng loá mắt hoàn toàn nhấn chìm!

Bùm!!!!!

Theo sau là một tiếng động cực lớn!

Rầm! rầm!

Cùng với đó là dư ba chấn động khắp cả một vùng!

Trong điện, khi này hẳn phải gọi nó là “sân” bởi vì nóc điện Lăng Vân sau cú nổ vừa nãy cũng đã bị sóng xung kích chấn nát bấy, để lộ ra bầu trời vạn dặm không mây.



Lộp bộp!

Từng giọt mưa có màu đỏ tươi đang từ trên bầu trời buông xuống.

“Hắn” giơ bàn tay ra, hứng từng giọt mưa rơi tí tách.

Quay sang nhìn Bạch Anh, “Hắn” nở một nụ cười rồi chậm rãi hỏi: “Bạch Thánh, không biết tiết mục pháo hoa chào mừng này, có đủ long trọng?”

Bạch Anh lúc này đã hoàn toàn đỡ đẫn, mặc cho mưa máu tắm gội toàn thân.

Hắn cứ im lặng đứng ngây ra như tượng, mãi một lúc lâu, hắn đột nhiên cất tiếng:

“Tôn giá, xin phép cho Bạch Anh được hỏi, mình đã đắc tội điều gì?”

“Có thể có.” – “Hắn” chỉ cười đáp lại.

Bạch Anh nghe xong cũng lập tức nở ra một nụ cười, nhưng mà là nụ cười đắng chát, hắn dùng ngữ điệu cung kinh, nói: “Vậy thì xin tôn giá, nếu “có thể có” một ngày gặp lại, xin cho Bạch Anh một cơ hội để…không tiếp tục phạm sai!”

Dứt lời, cũng không biết có phải hay không hắn bổn ý, đã thấy hắn xoay người ngự khí bay đi.

Chứng kiến những gì vừa diễn ra trước mắt, Hồng Lăng Vân lúc này đã hoàn toàn c·hết lặng.

Nàng thất thần ngồi ghế, hai mắt vô hồn nhìn về chốn xa xăm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Báo thù? Nàng có thể làm được gì để ta phải ghi thù ư?” – “Hắn” bất chợt cười lên tiếng.

Trái tim Hồng Lăng Vân đột nhiên trĩu xuống, bởi vì “Hắn” lại một lần nữa đọc được trâm trí của nàng.

Trong lúc nàng còn đang hoang mang không biết nên mở miệng thế nào, thì đã nghe “Hắn” nói tiếp:

“Nàng cho rằng ta làm tất cả những điều này là vì báo thù cho việc mấy năm qua nàng cấm đoán Mạc Dao Dao ở bên ta?

Nàng ý thức được ta không phải là Bách Lý Hồng Trần, nhưng lại hết lần này đến lần khác xem ta như hắn để rồi căn cứ vào đó, cố tìm ra câu trả lời cho những hành động của ta.”

Nói đến đây, “Hắn” đột nhiên thở dài.

“Điều bi ai của nhân loại là luôn cho rằng mình có thể dùng trí tưởng tượng để tìm ra lời giải cho tất cả mọi thứ.”

“Vậy thì ngươi nói đi, ngươi làm tất cả những việc đó là vì cái gì?" – Hồng Lăng Vân bi phẫn hét lớn.

Mặc dù bị nàng quát vào mặt, “Hắn” cũng không hề giận mà chỉ nhún vai trả lời dửng dưng: “Còn có thể vì cái gì? Đương nhiên là để chơi!”

“Chơi…đùa? Ngươi g·iết ngàn vạn tu sĩ và nói là chỉ để mua vui? Ngươi…ngươi!” – Nàng không dám tin vào tai mình, nói năng lắp bắp.

“Một dòng thời gian chú định sẽ bị vứt bỏ thì ngoài việc chơi ra, nó còn có thể phục vụ được chuyện gì?

Giống như ngày bé khi nàng chơi bùn, nàng có bao giờ tự hỏi một nắp đất mình bốc lên có bao nhiêu hạt cát? Bên trong có chứa bao nhiêu sinh vật?” – “Hắn” bĩu môi đáp, rồi sau đó lắc đầu cảm thán:

“Cho nên ta mới nói, khi nào thì tu sĩ các ngươi mới có thể ngưng ảo tưởng rằng mình đang gánh vác trọng trách của thế giới, rằng sinh mệnh tu sĩ là cao vợi không thể với?



Một đám gia súc được Thiên Đạo chăn nuôi mà thôi, được nó cho ăn, cho chơi “nhà chòi” bằng thứ trò chơi mang tên “Tiên Đạo” vậy mà cả đám cứ cắm đầu lao vào đến mức quên luôn cả bản chất thật của mình!”

“Mà thôi, nói nhiều với nàng như vậy cũng chẳng được tích sự gì, giờ thì đã đến lúc chơi trò chơi.”

“Hắn” từ từ tiến đến trước mặt Hồng Lăng Vân, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi của nàng, “Hắn” đâm hai ngón tay xuyên vào giữa nàng mi tâm, từ trong đó kéo ra một sợi tơ màu bạc.

“Hắn” bóp sợi tơ trong lòng bàn tay, làm một vài động tác nhàu nặng, một lúc sau, khi “Hắn” lần nữa mở tay ra bên trong đã nằm một đồng xu bằng bạc.

Là một đồng xu có thủ công cực kỳ thô ráp, ngoài một mặt có khắc một chữ [Trần] ra thì còn lại hoàn toàn trống trơn không còn thêm bất kì một chi tiết nào khác.

“Hắn” giơ đồng xu ra trước mặt nàng, cười nói: “Báo cho nàng một tin, ở một diễn biến khác, đệ tử của nàng đã chơi và cũng đã thua, giờ thì đến lượt nàng.”

Nói đoạn, “Hắn” tung đồng xu lên cao.

Bụp!

Chụp đồng xu lại bằng mu bàn tay, “Hắn” ghé sát đầu vào mặt nàng, hỏi:

“Rồi, giờ thì đoán đi...”

“Chữ hay trắng?”

…...

Ngày hôm đó, có một tên phàm nhân lặng lẽ c·hết đi.

Ngày hôm đó, Tiên Môn chỉ trong một buổi sáng, c·hết trăm ngàn nhân mạng.

Huyền Tiêu Cung bảy phong, giờ chỉ còn lại hai phong.

Mà cách đó ngoài vạn dặm, Bạch Ngọc Thành cũng bị xoá sổ.

Nghe đồn là do thành chủ nổi cơn điên…

Không! Chính xác thì cả toà thành đã phát điên.

Dân chúng trong thành tàn sát, tắm máu.

Thành chủ đứng ở giữa thành, tự bạo.

Trăm năm sau, mãi cho đến tận thời khắc táng thân [Ma Triều] Hồng Lăng Vân suy nghĩ mãi vẫn không cách nào nhớ ra nổi ngày hôm đó rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì.

Tại sao chỉ trong một ngày, Tiên Môn trăm vạn năm sững sững lại vô duyên vô cớ cơ hồ c·hết sạch, đến mức khi kiếp nạn buông xuống đã không còn lấy nổi một tia sức lực phản kháng.

Mà đồ nhi của nàng Mạc Dao Dao, niềm hi vọng cuối cùng của Linh Trần giới cũng từ sau ngày hôm đó mà một đêm đầu bạc, tâm ma sinh ra vô phương phá giải.

Thứ duy nhất còn sót lại trong đầu nàng sau ngày hôm ây là một câu nói, một câu nói mà nàng dù có vắt cạn ký ức vẫn không nhớ ra được là giọng của ai, câu nói đó là:

“Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, sớm thôi.”