Chương 7: Ác mộng (Hạ)
“Bách Lý Hồng Trần! Chổ Tiên Môn luận đạo, ai cho phép ngươi tự tiện xông vào!” Một vị trưởng lão Huyền Tiêu Cung nào đó đột nhiên vỗ bàn quát lớn.
Bạch Anh lúc này cũng đã ngừng nói chuyện, hắn im lặng quan sát lão giả đang đứng trước mặt mình.
Sau đó, chỉ thấy hắn đứng dậy chắp tay, nở một nụ cười hoà ái: “Hoá ra là Trần đạo hữu! Bạch mỗ kính ngưỡng đã lâu!”
Nói xong, hắn cũng liền đứng đơ tại chổ, giữ nguyên tư thái chắp tay, nụ cười trên mặt vẫn còn cương tại mang tai, tựa hồ thời gian lúc này đối với hắn đã hoàn toàn dừng lại!
Bầu không khí trong điện, dần trở nên kì quái.
Mà vị trưởng lão vừa được Bạch Anh “kinh ngưỡng” lúc này không biết vì lý do gì lại đột ngột đứng lên, chỉ tay vào mặt thánh tử Bạch Kinh Hồng đang ngồi phía đối diện, mắt trừng mục nộ quát mắng:
“Lớn mật cuồng đồ! Một kẻ hèn phàm nhân như ngươi vậy mà lại dám trước mặt các vị tiên gia nói năng hàm hồ như thế!”
Dứt lời, lão cũng liền xông ra, tiến lại chổ một tên đệ tử Bạch Ngọc Thành, vung tay giáng một cú tát trời đánh!
“Đây là ta thay mặt thánh nữ dạy dỗ ngươi, để cho ngươi biết làm một làm một phàm nhân, cái gì nên nói, cái gì không nên nói!”
Tên đệ tử Bạch Ngọc Thành vốn chỉ có ti vu Tích Hải cảnh, làm sao chịu nổi một một cái tát đến từ một vị trưởng lão Nguyên Anh.
Chỉ thấy đầu hắn lật ngược ra sau, thất khiếu đổ máu, m·ất m·ạng đương trường!
Bởi vì hắn vốn ngồi tương đối gần Bạch Kinh Hồng, nên máu từ trên người hắn đã bắn đầy một thân cẩm y trường bào của gã.
Bạch Kinh Hồng vốn từ đầu đến cuối chẳng hề nói một câu, vô duyên vô cớ lại bị mắng một trận máu chó lâm đầu, kẻ hầu còn bị người ta s·át h·ại ngay trước mặt.
Hắn lúc này đã đứng lên, chắp tay hướng về phía các trưởng lão Huyền Tiêu Cung, nở một nụ cười giả dối:
“Đa tạ các vị tiền bối quá khen! Tiểu tử thật tình không dám nhận.” Khi nói, nét mặt của hắn còn thoáng hiện ra một tia ngạo mạn.
Chợt, một âm thanh hớt hãi từ ngoài điện vọng vào.
“Chưởng giáo, các vị trưởng lão! Chuyện không hay rồi! Các đệ tử bên ngoài không biết đột nhiên phát cái gì điên, đang tự chém g·iết lẫn nhau! Giờ đ·ã c·hết hơn trăm mạng người rồi!”
Bạch Anh nãy giờ vốn đang giữ nguyên thi lễ, lúc này cũng đột nhiên lên tiếng:
“Hay lắm! Không ngờ hôm nay đến đây còn có thể gặp được chuyện vui thế này! Quả nhiên là song hỷ lâm môn!”
Nói rồi, hắn bước về phía tên đệ tử vừa chạy vào bẩm báo khi nãy, vỗ vai hắn cười lớn.
“Nhi tử! Sao còn không mau đến dập đầu bái tạ Hồng Minh Chủ đã thành toàn? À không! Giờ thì hẳn phải gọi là Sư Nương mới đúng! Ha ha ha!”
Tên đệ tử vô danh vừa nghe xong câu đó xong thì đột nhiên quỳ sụp xuống, bò như một con chó tiến lại chổ vị trưởng lão Huyền Tiêu Cung vừa ra tay s·át h·ại đệ tử Bạch Ngọc Thành, túm lấy ống quần của lão, khóc lóc mếu máo.
“Sư phụ tha mạng! Đồ nhi biết tội của mình rồi, cầu sư phụ khai ân!”
Mà tên trưởng lão cũng không biết có phải sư phụ của hắn hay không, lúc này cũng giở giọng cười gằng:
“Hừ, ta vốn chỉ là muốn dạy dỗ ngươi một chút, nhưng ngươi lại càng lúc càng không biết điều, khá lắm! Có cốt khí đúng không? Vậy thì hôm nay ta phải xem thử cốt khí của ngươi đáng giá mấy xu mấy đồng!”
Nói đoạn, hắn liền nhất chân lên, đạp thẳng vào tay tên đệ tử đang quỳ mọp dưới đất!
Rốp!
Một âm thanh giòn rụm phát ra, kèm với đó đó là tiếng khóc la thảm thống của tên vô danh đệ tử.
“Arg!”
“Đồ nhi biết sai! Đồ nhi sai rồi! Tha cho đồ nhi!”
Chợt lúc này, một tiếng rống giận cắt ngang.
“Khinh người quá đáng! Mạc Dao Dao, Bản Thánh vốn mang theo thành ý đến đây, nào ngờ ngươi lại không cho mặt mũi đến vậy! Thật cho rằng Bạch Anh ta là trẻ lên ba, thích gọi là đến, thích đuổi là đi?” Bạch Anh đột nhiên lại nổi cơn điên, chỉ thấy hắn đang chỉ tay về phía Hồng Lăng Vân, phẫn nộ quát tháo.
“Mạc Dao Dao! Con trai ta để mắt đến ngươi là phúc khí của ngươi, vậy mà ngươi còn không biết thức thời! Hôm nay Bản Thánh sẽ dạy cho ngươi biết, cái gì gọi là Thánh Nhân nhất ý, vạn vật nan vi!”
Dứt lời, hắn cũng liền tế ra linh đao, vung một trảm không hề khoan nhượng về phía...
Bạch Kinh Hồng!
Xoạt!
Thánh tử vốn còn giữ nguyên tư thế chắp tay bái tạ.
Chỉ trong một cái sát na, đã đầu mình đôi ngã!
Mà người ra tay, chính là hắn lão cha.
Khi này bên ngoài, âm thanh chém g·iết cũng đã dần lan vào trong điện.
Báo hiệu cho bản nhạc kịch của máu...
Đã đi đến thời khắc cao trào!
......
Ngồi trên ghế thượng toạ, Hồng Lăng Vân đang trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn toàn bộ sự việc diễn ra.
Từ nãy đến giờ, nàng là vị “khán giả” duy nhất không cần tham gia diễn xuất!
Khi nhìn thấy mọi người dần lâm vào điên loạn, buổi họp Tiên Môn cũng trở thành một hồi huyết nhục cuồng hoan, nàng đã nhiều lần muốn lao ra ngăn cản.
Nhưng nàng không làm được!
Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, nàng đã mất đi quyền điều khiển cơ thể! Mỗi một khối cơ bắp, mỗi một gân mạch trên người, đều đã không còn theo nàng sai xử.
Nàng chỉ giữ lại được ánh mắt và ý thức.
Cùng với một bàn tay gầy trơ xương đang giữ chặt sau đầu, giúp nàng thưởng thức tiết mục này một cách trọn vẹn nhất.
Lúc này, một giọng nói già nua từ phía sau lưng nàng cất lên: “Xuất sắc không?”
“Bách Lý...Hồng Trần?” Nàng run giọng hỏi lại.
“Gọi như vậy cũng không sai, nhưng ta càng thích nàng gọi ta hai tiếng, phu quân.”
“Cái gì?” Hồng Lăng Vân kinh hoảng.
“Xuỵt! Đừng làm rộn, tập trung xem kịch đi, tiết mục đang đi đến đoạn gay cấn.”
Theo ánh mắt Hồng Lăng Vân một lần nữa nhìn về trước, vừa nhìn, nàng lập tức trừng to, bởi vì nàng thấy.
Bạch Anh đang ôm t·hi t·hể không đầu của con trai mình, “thâm tình” vuốt ve.
“Tiểu Vân, nàng có biết ta đã chờ đợi ngày này bao nhiêu năm rồi không? Năm đó nàng lấy lí do tu luyện [Vong Tình Thiên Đạo Quyết] từ chối ta, hại ta trằn trọc suốt trăm năm dài! Nhưng giờ thì thế nào? Chẳng phải nàng và cả đệ tử của mình cũng đều đang nằm ở ta dưới háng của ta hay sao?”
“Ta đã làm gì Mạc Dao Dao? Ha ha, bộ đến giờ nàng vẫn chưa nhận ra là cả ta, cha ta, con ta, hoặc nói cả ba đời thánh chủ, đều là [Xích Dương Đạo Thể] hay sao? Nàng cho rằng thứ thể chất đó là cải trắng? Chỉ trong vòng ngàn năm lại có thể xuất hiện liên tục ba lần, mà lần nào cũng đều xuất hiện ở Bạch Ngọc Thành?”
“Ha ha ha! Bạch Thiên Hành, Bạch Anh, Bạch Kinh Hồng! Tất cả, đều chỉ là một mình ta!”
“Vốn ta từng nghĩ rằng trăm năm trước có thể tìm được nàng [Huyền Âm Đạo Thể] đã là điều cực độ may mắn, nào ngờ chỉ chờ thêm trăm năm lại mọc ra được một Mạc Dao Dao [Thuần Nguyên Đạo Thể]!
Nàng có biết điều này mang ý nghĩa gì sao? Nó có nghĩa là, đời thứ tư của Bạch gia, cũng chính là phân thân tiếp theo của ta, sẽ có được [Dương Thần Chi Thể]! Ta đắc đạo thành Đế, đã là chuyện ván đã đóng thuyền!”
“Cho nên nàng và Mạc Dao Dao, từ giờ cứ yên tâm làm lô đỉnh chờ ngày tân Đế xuất thế đi, ha ha ha!”
Kịch diễn đến đây, “Hắn” cũng rất lễ độ mà nới lỏng tay, để nàng có thể quay đầu sang chổ khác, tránh vì cảnh tượng sau đó làm bẩn đôi mắt.
Hồng Lăng Vân cắn chặt răng, gương mặt đã không còn một chút huyết sắc, nhọc nhằng hỏi:
“Ngươi đã khống chế ngũ giác, tạo ra huyễn ảo, để bọn hắn hãm sâu vào, khiến mọi người tự khai ra tiếng lòng rồi chém g·iết lẫn nhau?”
Nhưng câu trả lời tiếp theo của hắn, lại lập tức khiến gương mặt nàng càng thêm tái nhợt!
“Ồ, nàng cho rằng tất cả những gì diễn ra nãy giờ, đều chỉ là một kịch bản hư ảo do ta dàn dựng? Chẳng lẽ nàng chưa bao giờ nghĩ đến một loại khả năng, đây vốn đều là những thứ đã, đang, hoặc sẽ xãy ra sao?”
“Ngươi nói cái gì?” - Nàng thất kinh hồn vía.
Hắn từ từ đi đến trước mặt nàng, chỉ tay vào tên trưởng lão vừa ra tay s·át h·ại hai tên đệ tử, giờ cũng đang như điên như ma, vung kiếm chém loạn xạ vào những đệ tử trong điện.
“Như hắn, nếu như ba mươi năm trước, nàng không từ chối lời cầu hôn của Bạch Anh, thì “ta” đã chạy đến đây làm loạn.”
Nói đoạn, “Hắn” chỉ tay vào t·hi t·hể tên đệ tử đã bị tên trưởng lão kia giáng một tất m·ất m·ạng.
“Mà kẻ nằm đó, vốn là kết cục của “ta”.”
Lại chỉ tay về phía tên trưởng lão, "Hắn" kể tiếp:
"Còn bây giờ thì lão và những đệ tử ngoài sân kia đang anh dũng đối chiến [Ma Triều]!"
Sau đó, “Hắn” chỉ tay về phía thủ cấp b·ị c·hém của Bạch Kinh Hồng, trên mặt hắn vẫn còn giữ nguyên thần sắc kêu ngạo, nói:
“Còn đây là tương lai tiếp diễn của “dòng thời gian” nếu cọc hôn sự kia đạt thành. Đây sẽ là vẻ mặt của hắn trong ngày thành hôn, được các trưởng lão hai bên đến chúc mừng.”
Chỉ tay tiếp về vào tên đệ tử vô danh bị đạp phế một tay, “Hắn” nói.
“Còn kẻ này ở ba năm sau sẽ đưa ra một quyết định dẫn đến một sai lầm nghiêm trọng, bị sư phụ mình xử lý.
Đương nhiên, lấy tội của hắn hắn cũng không đơn giản chỉ bị phế một tay như thế, kẻ bị đạp nát một tay vốn cũng là "ta" chỉ là một loại kết quả khác trong một dòng thời gian khác, nếu "may mắn" không bị tát c·hết.”
Nói đến đây, “Hắn” lại một lần nữa bước đến bên cạnh Hồng Lăng Vân, kề sát đầu vào mặt nàng, chậm rãi nói:
“Những gì mà bọn hắn đang trải nghiệm vốn đều là những việc có thật xãy ra, chỉ là nó xãy ra ở từng “dòng thời gian” riêng biệt.
Mà ta, chỉ đơn giản là đem tất cả những kinh nghiệm đó kết hợp lại, để nó đồng thời tái hiện trong cùng một thời điểm.”
Sau đó, “Hắn” lại bước ra sau lưng nàng, một lần nữa đặt tay vào nàng sau gáy, từ từ xoay mặt nàng nhìn về phía Bạch Anh, lúc này cũng đã toàn thân trần trụi...
"Hắn" cúi đầu, thủ thỉ bên tai nàng.
“Có muốn biết từ một chuỗi quyết định gì, mà nàng lại đi đến kết cục này không?
Nếu muốn, vậy thì chơi với ta một trò chơi nhỏ đi!”