Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Liếm Cẩu, Liếm Đến Kiếp Thứ 9, Nhận Ra Ta Là Thần.

Chương 6: Ác mộng (Trung)




Chương 6: Ác mộng (Trung)

Mạc Dao Dao đang trải qua một cơn ác mộng dài đằng đẵng.

Một cơn ác mộng không có lối thoát.

Nàng thấy mình bị mắc kẹt trong một căn nhà được làm từ những cái xác.

Sàn nhà được lát bằng máu, cột kèo là từng khối xương thịt vặn vẹo quấn lấy nhau, từng viên gạch trên tường là từng cái đầu lâu, hai mắt vẫn còn mở trừng trừng, trao tráo.

Nàng không biết mình đã kẹt ở đây bao được bao lâu.

Nàng chỉ biết rằng mình đã cố chạy, chạy thật mau để thoát ra.

Nhưng khi nàng nghĩ mình đã ra đến bên ngoài, thì một lần nữa nàng lại quay trở lại, về vị trí ban đầu.

Bộ cung trang màu trắng sang trọng ngày nào, giờ đã nhiễm thành một màu đỏ máu.

Nàng bất lực ngồi khuỵ xuống ôm đầu, gào khóc.

Không biết khóc được bao lâu, đột nhiên nàng quay phắt lại nhìn về phía sau, trừng đôi mắt đang không ngừng ứa ra từng dòng lệ máu, phẫn hận hét lớn:

“Ngươi không phải là phu quân của ta! Ngươi là quỷ ma! Ngươi đã g·iết chàng!”

Lúc này, ngồi chễm chệ trên một chiếc “ngai vàng” được làm bằng xác, huyết nhục và xương cốt đan lát thành thang, ác ma trong hình hài một lão già đang cười nhìn nàng hoà ái.

“Ố! Ta g·iết hắn khi nào vậy? Sao ta lại không nhớ nhỉ?” - Hắn nhướng mày, bất ngờ hỏi lại.

“Mà nàng chẳng phải là thần tiên chuyên trảm yêu trừ ma đó sao? Nào, đến đây, dùng phép thuật tiên gia mà tru diệt tên tà ma là ta này, báo thù cho phu quân của nàng!” Vừa nói, hắn vừa điểm chỉ vào mi tâm của mình, nở một nụ cười như thách thức.

Mạc Dao Dao siết chặt Hồng Trần kiếm đang cầm trên tay, nhưng rồi lại chầm chậm thả ra, bất lực để nó lăn xuống đất.

Nàng không phải chưa từng thử chém g·iết “Hắn” trên thực tế, nàng đã làm, còn làm rất nhiều lần, nhưng cứ sau mỗi lần như vậy, căn phòng này lại trở nên“đầy đặn” hơn.

“Hắn” chậm rãi từ trên ngai vàng đứng lên, khoang thai bước xuống từng bậc cầu thang, từ từ tiến đến trước mặt nàng.



Vuốt gương mặt nàng giờ đây đã vương đầy v·ết m·áu, cũng không biết là của nàng hay của hắn, hay vẫn là của “Hắn”.

“Hắn” kề sát vào tai nàng, nói khẽ: “Nàng nói ta g·iết hắn? Vậy nàng có muốn biết, ai mới là người g·iết hắn nhiều nhất không?”

Nói rồi, hắn chậm rãi đi đến chổ “vách tường” tuỳ tiện giơ tay nhặt ra một "viên gạch”.

“Nàng nhìn, nhìn biểu cảm trên gương mặt này, hai mắt trừng to như chuông đồng, miệng thì há hốc mở rộng, thần sắc bảy phần đau đớn hai phần tuyệt vọng, còn lại một tia chính là sự cố chấp không cam lòng, nàng nói, nó trông có đẹp hay không?”

Nhìn thứ “Hắn” đang cầm trên tay, Mạc Dao Dao lúc này đã toàn thân tê dại, nàng bất lực ngã khuỵ ngay xuống đất.

“Để ta nhớ lại xem, ừm, hình như là lần thứ 18. Hắn vì che chở nàng, tự nguyện lao đầu về phía [Ma Vật] nhằm đánh lạc hướng.”

“Và những gì sót lại...chỉ là “thứ” này.”

Sau đó, hắn lại đi đến góc nhà, gõ tay vào một “cây cột”.

“Còn đây là lần thứ 27, hắn dùng thân mình che chở nàng khỏi bị lửa thiêu, nhưng cũng vô dụng, cả hai người đều bị nướng thành heo quay.” “Hắn” nhún vai hài nước nói.

Rảo bước đến trước mặt nàng, tựa như một nhà thiết kế tài ba, hắn giương hai tay ra, thần sắc trên mặt tràn ngập vẻ tự hào, giới thiệu với nàng về kiệt tác tâm đắc nhất.

“126 lần! Một giới phàm nhân! Một kẻ không hề biết một chút phép thuật tiên thần! Chỉ dựa vào một thân ý chí, ngạnh sinh sinh cứu được thê tử của mình, sẵn tiện cứu vớt thêm vài chục nạn dân khác khỏi một trận [Ma Triều] đồ sát lớn chưa từng có trong lịch sữ Linh Trần đại lục!”

Nhìn nàng đã lâm vào c·hết lặng, “Hắn” vẫn tiếp tục kể:

“Trong đó, số lần hắn bị ma vật g·iết c·hết chỉ có 32 lần, 14 lần là c·hết vào nạn dân đâm lén, còn 90 lần còn lại...

Là do hắn t·ự s·át!

Tự sát để trở lại cứu nàng!”

“Nếu xem việc g·iết hắn là một cuộc thi, vậy thì ta chỉ là khán giả, loạn dân hạng ba, [Ma Vật] hạng nhì, mà nàng...chính là đương kim vô địch!"

"Xuất sắc!”

Bộp! Bộp!



Hắn vỗ tay, vẻ mặt ngập tràn tiếu ý.

“Nhưng càng xuất sắc hơn còn ở phía sau! Một chiến tích oanh liệt như vậy, đủ để bất kỳ kẻ nào thổi mấy đời, vậy mà hắn lại không hề hé răng nhắc lại dù chỉ một lời.

Bởi vì, hắn đem nó hoàn toàn...quên đi!

Hắn không muốn nhớ lại bất kỳ khoảnh khắc gì có hình ảnh thê tử mình c·hết đi! Hắn không chấp nhận những thực tại đó! Hắn tự ám thị bản thân rằng đó chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng kéo dài liên tục 126 ngày! Mặc cho những đớn đau như cực hình chịu phải, chỉ cưỡng ép gọi gọn lại trong hai từ...vận may!

Và vị thê tử hắn bỏ ra 126 cái mạng đi cứu đó, lại vì một lời nói của sư tôn mình, bỏ mặc hắn suốt ba mươi năm!

Nàng nói xem, có xuất sắc hay không?”

Nhìn nàng giờ đây đã nằm co ro trên nền máu, hai tay siết chặt lồng ngực, hít thở khó nhọc từng cơn, hắn từ tốn tiến đến ngồi trước mặt nàng, kề sát gương mặt già nua nhìn sâu vào nàng hai mắt.

Tựa như ma âm quáng nhĩ, nàng nghe được “Hắn” nói:

“Có muốn biết, 126 lần đó, đã xãy ra chuyện gì hay không?

Có muốn biết, bộ mặt thật của những kẻ được gọi là Tiên Môn chính đạo, là gì không?

Nếu muốn, vậy thì chơi vơi ta một trò chơi nhỏ đi!”

......

Cùng lúc đó, Lăng Vân chính điện, nghị sự đường.

Tiên Môn liên minh đang diễn ra một cuộc toạ đàm.

Ngồi ở ghế chủ toạ là Tiên Môn minh chủ Hồng Lăng Vân, ngồi bên trái là các vị Huyền Tiêu Cung thái thượng trưởng lão.

Bên tay phải là thành chủ Bạch Ngọc Thành, Bạch Anh cùng con trai của hắn, thánh tử Bạch Kinh Hồng.



Lúc này Bạch Anh đang hướng về phía Hồng Lăn Vân chắp tay, cười sang sảng nói:

“Ha ha, chúc mừng Hồng Minh Chủ đắc thủ cao đồ, giáo đồ hữu pháp! Chúc mừng thánh nữ đắc đạo đăng Tôn, Tiên Môn chúng ta lại có thêm một tiềm lực cỗ! Thật là việc đáng vui, đáng mừng! Bổn thành chủ hôm đó vì sự vụ quấn thân nên không thể đích thân đến chúc, mong các vị Huyền Tiêu Cung đạo hữu chớ trách!”

Nghe giọng điệu trơ trẽn của Bạch Anh, Hồng Lăng Vân trong lòng không cấm sinh ra một tia chán ghét, nhưng vì tu dưỡng của một chưởng giáo, nàng không hiển lộ ra ngoài mà chỉ khách sáo cười đáp lại.

“Bạch Thành Chủ đã quá khen.”

Bạch Anh là một kẻ thô nhân, Bạch Ngọc Thành tuy mang danh là Tiên Môn một nhánh, nhưng tiền thân lại là võ đạo thế gia, lấy sát lục đăng thần mà không phải huyền môn chính thống, cho nên cách hành xử lúc nào cũng mang theo một cỗ cuồng dã chi phong, nếu không muốn nói là tục tằng thô bỉ!

Bạch Anh cũng không tiếp tục lòng vòng, hắn vào luôn vấn đề chính.

“Hồng Minh Chủ, ngài hẳn cũng đã đoán ra được mục đích ta đến đây ngày hôm nay, chính là vì lời ước hẹn liên hôn giữa hai phái.

Ba mươi năm trước, ngài lấy lí do thánh nữ bế quan trùng cảnh nên đem cọc hôn sự này gác lại.

Nay thánh nữ đã xuất quan, mối lương duyên này cũng không cần thiết phải kéo dài, không biết ý kiến của Hồng Minh Chủ ngài như thế nào?”

Hồng Lăng Vân nghe xong lập tức nhíu mày.

Ba mươi năm trước, hắn dẫn theo con trai đến Huyền Tiêu Cung cầu thân, nàng khi đó đã thẳng thừng từ chối, không nghĩ đến ba mươi năm sau hắn lại còn có thể tiếp tục mặt dày mày dạn đến thêm một lần.

“Bạch Thành Chủ, năm xưa ta đã nói rõ với ngài, tiểu đồ không thể nhận lời cầu hôn của lệnh tôn là vì nàng vốn đã thành gia, không hề liên quan gì đến việc nàng bế quan tu luyện, cho nên chuyện này ngài cũng đừng nên nhắc lại.” Hồng Lăng Vân vẻ mặt cứng rắng nói.

“Hừ! Thành gia? Thành gia với ai? Với tên phàm nhân kia sao? Một thánh nữ chú định sẽ đăng Tôn nhập Thánh, vậy mà lại kết duyên cùng một bá tánh phàm nhân, chuyện này nói ra, chính ngài có tin được không?” Bạch Anh nhếch miệng, liên tục cười lạnh.

“Hồng Thiên Tôn, Bản Thánh muốn tác hợp cọc hôn sự này cũng là vì suy nghĩ cho Tiên Môn ngày sau.

Con ta Bạch Kinh Hồng vốn là [Xích Dương Thần Thể] kết hợp cùng Mạc Dao Dao [Thuần Nguyên Đạo Thể] vốn chính là trời định lương duyên, hai người bọn họ nếu kết thành đạo lữ thì Tiên Môn không cần quá trăm năm, chắc chắn sẽ sản sinh ra hai vị Thánh Nhân cảnh giới!

Đây là vì chính đạo tạo phước muôn đời! Cớ gì ngươi lại năm lần bảy lượt ngăn cản?”

Nói đoạn, hắn cười khẩy, vung tay.

“Còn tên phu quân phàm nhân của thánh nữ kia, hắn vốn đã nên c·hết từ lâu! Vẫn là Hồng Thiên Tôn ngươi quá mức mềm lòng!

Nếu ta là ngươi, ngày hôm đó đã tặng hắn một chưởng tiễn hắn về Tây Thiên, để tránh hắn bao năm qua làm phiền thánh nữ tu luyện!”

Ngay khi Bạch Anh còn đang nói năng cao hứng, khua tay múa chân.

Thì lúc này một tiếng quát lớn đột ngột cắt ngang!