Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Liếm Cẩu, Liếm Đến Kiếp Thứ 9, Nhận Ra Ta Là Thần.

Chương 5: Ác mộng (Thượng)




Chương 5: Ác mộng (Thượng)

Khi câu nói đó vừa thốt ra, cũng là lúc nụ cười trên môi Bách Lý Hồng Trần chợt tắt.

Hắn mờ mịch nhìn về phía thê tử, chờ mong được nghe câu “đùa đấy!” từ nàng.

Nhưng đáp lại hắn, chỉ là một ánh mắt lạnh nhạt như băng.

Hắn quay sang nhìn về phía Hồng Lăng Vân, hi vọng có thể từ nàng nghe một lời giải thích phân trần.

Nhưng vị chưởng giáo ngày thường vẫn cao cao tại thượng, lúc này đây lại tránh né ánh mắt một tu sĩ tầm thường.

Hết cách, hắn chỉ còn biết chầm chậm tiến đến trước mặt Mạc Dao Dao, cầm lấy tay nàng nở một nụ cười gượng gạo.

“Thê tử à, nàng...đang trêu gẹo ta sao?

Lúc hỏi câu hỏi đó, hắn vẫn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi rằng nàng sẽ bật phá lên cười rồi nhào vào lòng hắn nói: “Đúng vậy! Chàng mắc lừa rồi!”.

Nhưng mà, ánh lửa tàn le lói đó cũng chính thức bị dập tắt khi nàng lạnh lùng rút tay ra.

“Trần, ngươi giờ đây đã là một tu sĩ, hẳn phải biết Thiên Đạo cao vời, chuyện tình cảm trai gái chốn trần đời, chỉ làm đạo tu hành xa diệu vợi.

Cho nên, chúng ta hoà ly đi. Kết quả này đối với ngươi ta đều không tệ, ngươi cũng đừng mãi cố chấp u mê!”

Dứt lời, nàng xoay người về phía Hồng Lăn Vân, khẽ gật đầu.

“Việc giữa ta và hắn đã xong, đồ nhi xin phép được về trước.”

Nói rồi, nàng cũng liền đạp không rời đi, cả quá trình không hề liếc nhìn hắn thêm một mắt.

Lúc này, hắn chỉ thấy trái tim mình đau thắt, tựa như vừa bị vạn tiễn xuyên tâm!

Ruột đứt từng đoạn, lòng tựa dao đâm, cảnh sắc trước mắt bỗng chốc tối sầm!

Rầm!

“Bách Lý Hồng Trần! Ngươi...tại sao lại như vậy?”



Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, bên tai hắn chỉ còn vọng lại tiếng gọi lo lắng của Hồng Lăng Vân.

......

Đứng giữa hành lang thức hải, trôi nổi xung quanh là từng mảnh ký ức cuộc đời.

Bách Lý Hồng Trần nhận ra.

Mình đ·ã c·hết.

Hắn lại c·hết một lần nữa!

Nguyên nhân c·ái c·hết là do cảm xúc thất khống, bạo thể t·ử v·ong.

Nếu đổi lại bình thường, với tình huống như vậy, hắn tối đa chỉ bị trọng thương.

Nhưng khi đó hắn vì áp súc tu vi đến cực hạn, linh khí trong cơ thể đã căng như dây đàn, chỉ cần một chút sơ sẩy chủ quan, cũng đủ khiến kinh mạch đứt đoạn, táng mạng vong thân!

Khác với lần trước, hắn lần này cũng không còn nán lại ôn kỷ niệm xưa.

Bởi vì hắn đang rất gấp!

Gấp đi đầu thai! Theo đúng nghĩa đen!

Hắn chạy thật nhanh đến cuối hành lang.

Cũng giống như lần trước, hắn lại một lần nữa bắt gặp “chính mình”.

Khác là lần này nhân dạng của “Hắn” đã thay đổi, không còn là một thiếu niên soái khí, mà là một lão già râu tóc bạc phơ.

Chính là bộ dạng của hắn khi c·hết ở kiếp trước!

Bách Lý Hồng Trần nhìn “Hắn” trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một cảm giác kinh khủng không nói nên lời.

Lấy hết tất cả sức bình sinh, hắn hỏi: “Ngươi...rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở đây?”



Lão già nghe vậy chỉ im lặng cười tủm tỉm, sau đó, “Hắn” chậm rãi giơ cánh tay già nua chỉ về hướng một mảnh kí ức đang trôi.

Bách Lý Hồng Trần quay đầu nhìn sang, vừa nhìn, hắn liền trợn từng hai mắt!

Bởi vì hắn nhìn thấy trong đó, là sự kiện diễn ra sau khi hắn “c·hết” ở kiếp trước!

...

“Dù chỉ trăm năm, nhưng ta đã hứa là sẽ không để chàng đi một mình.”

Mạc Dao Dao ngồi bên giường bệnh, tay nâng thân xác một lão già đã không còn sinh cơ, rơi lệ lả chã.

Chợt, một thanh âm quen thuộc từ sau lưng nàng phát ra: “Và cái “không để đi một mình” của nàng chính là bỏ mặt hắn ba mươi năm, chờ ngày hắn c·hết quay về khóc lóc một trận coi như coi huề?”

Mạc Dao Dao giật mình quay đầu nhìn lại, sau đó cả người nàng lập tức cứng đơ.

“Phu quân!” Nàng vội kêu lên một tiếng.

Nhưng rồi dường như nhận ra điều gì đó bất thường, nàng hốt hoảng nhìn xuống t·hi t·hể đang nằm trên tay.

Vừa nhìn, nàng liền giật mình thất kinh.

Bởi vì nàng thấy khối thân thể đang đang nằm ấy

Đã không còn là phu quân

Mà chính là nàng!

Chỉ thấy “Nàng” lúc này vẫn còn mang gương mặt non nớt, trên người mặc một bộ y phục vải thô.

Mạc Dao Dao nhận ra, đây chính là mình hồi sáu mươi năm trước, lúc còn ở thành Hoà An, khi vừa trở thành thê tử của phu quân chưa đầy tháng.

Cũng là quãng thời gian đẹp nhất cuộc đời nàng.

Nhưng bây giờ “Nàng” đang lạnh băng nằm đó, chỉ còn là một khối tử thi, tử trạng thảm khốc cực kỳ, toàn thân khắp nơi bê bết máu, cả người chằng chịt những v·ết t·hương, không còn một khối thịt xương nguyên vẹn.



Thân là thánh nữ Tiên Môn có kinh nghiệm vài chục năm đối kháng [Ma Triều] Mạc Dao Dao không khó nhìn ra, đây là tử trạng thường thấy của những bách tính phàm trần khi bị [Ma Vật] chém g·iết!

Nhìn thấy t·hi t·hể của chính mình, thần kinh Mạc Dao Dao lúc này đã căng tựa dây cung, trên gương mặt nàng hiện rõ sự hoang mang tột độ.

Nàng lẩm bẩm, giọng đầy hoài nghi: “Không! Tuyệt đối không thể nào! Ta chẳng phải là vẫn...”

Trong lúc nàng còn đang thần hồn r·ối l·oạn, thì lúc này, “t·hi t·hể” trên tay lại phát ra tiếng nói.

Là giọng nói của “Hắn”.

“Nàng thật sự cho ràng, ngày hôm đó, “chúng ta” có thể cầm cự chờ được đến Tiên Môn viện trợ, tất cả là nhờ may mắn ư?”

“Ý chàng là sao?” Nàng giật mình hỏi lại trong vô thức.

Nhưng rồi nàng lập tức cảm nhận được điều gì đó bất bình thường.

Chỉ thấy, Mạc Dao Dao toàn thân run rẩy, nàng từ từ cúi đầu nhìn xuống “t·hi t·hể” đang nằm trên tay

“A!” Nàng giật mình từ trên giường ngã xuống, thét lên một tiếng đầy kinh hãi!

Đâu ai dám tưởng tượng, một vị Tiên Môn thánh nữ chí cao vô thượng, bây giờ lại như một phàm tục tiểu cô nương, vì sợ hãi một thứ mà trở trên như thế chật vật, tầm thường.

Nàng giương to đôi mắt ngập tràn nỗi kh·iếp đảm, chống hai tay dưới đất, liên tục bò lùi về phía sau.

Nhưng chỉ vừa bò được một đoạn, tay nàng đã chạm phải một “thứ” gì đó có hình dạng bất thường.

Nàng sợ hãi nhắm chặt mắt lại!

Bởi vì từ xúc cảm, nàng có thể nhận ra, thứ mình vừa chạm là gì...

“Ồ! Sao lại nhắm mắt? Sao không mở mắt ra nhìn đi? Nhìn để biết thứ “nguyên liệu” cho sự may mắn ấy là gì, nhìn để thấy được “ý chí” của hắn, nhìn để thấy mình còn nguyên vẹn ngồi đây là do ai ban tặng!”

“Thứ” nàng vừa chạm, đang mĩm cười nói chuyện với nàng.

“Đừng! Đừng nói nữa! Ta xin chàng! Đừng nói nữa!”

Ngày hôm đó, thánh nữ Tiên Môn đã cuộn mình lại, ôm đầu khóc rống trong sợ hãi như một đứa tiểu hài.

Ngày hôm đó, căn phòng vốn từng là mái ấm chan hoà, là nơi nàng trải qua những ngày tháng an gia...

Giờ đây chỉ còn lại một vũng huyết nhục nhụa nhầy, cùng khắp nơi chất đầy "thứ" dị vật bất thường ấy.