Chương 4: Mộng đẹp
So với kiếp trước thê lương cô tịch, Bách Lý Hồng Trần kiếp này chỉ có thể dùng hai từ mỹ mãn để hình dung.
Mỹ mãn đến mức, hắn cho đến tận bây giờ vẫn chưa dám tin đó là sự thật.
Hôm đó, sau khi thê tử tức giận bỏ đi, hắn đã từng nghĩ rằng mình phải chờ ít nhất ba mươi năm mới có thể cùng nàng gặp mặt.
Nhưng nào ngờ hắn lần này chỉ chờ có vài canh giờ, nàng đã quay trở lại, về bên hắn vòng tay.
Đêm đó, hai người lẫn nhau tố hết nỗi lòng, cũng trải qua một đêm mặn nồng ân ái.
“Phu quân, chàng nói, nếu bây giờ chúng ta có hài tử thì sẽ như thế nào?” – Nằm trong lòng tướng công, Mạc Dao Dao chợt lên tiếng hỏi.
“Tại sao nàng lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?”
“À…Cũng không có gì, chỉ là ta cảm thấy, hai ta thành thân với nhau đã lâu, nhưng đến giờ ta vẫn chưa hoàn thành bổn phận làm dâu, vì Bách Lý gia của chàng khai chi tục hậu…”
“Ha ha, hoá ra là nàng đang bận tâm điều này à! Mà cái gì Bách với chả Lý gia! Ta vốn chỉ là một cô nhi không mẹ không cha, ngay cả cái tên này của ta cũng là do một lão sư già đi ngang qua đặt! Làm gì có tông đường mà phải lo chuyện hậu nhân!” – Bách Lý Hồng Trần cười nói với nàng như thế.
Thực ra hắn biết, nàng là lo sợ sau này khi hắn trăm tuổi về với suối vàng, thì vẫn còn con cháu vì mình lo chuyện đèn nhang.
Nhưng mà hắn cũng biết, việc phàm nhân kết duyên cùng tu sĩ đã là điều trái với tiên quy, đừng nói chi đến chuyện dựng dục hài nhi, vốn lại càng bất tuân thiên ý, cho nên đối với việc này hắn vẫn luôn nhìn rất thoáng, cũng không hề vì vậy mà u oán trách than.
Nhìn vẻ mặt thê tử vẫn còn lo lắng miên man, hắn vỗ về trấn an khe khẽ.
“Con cái là lộc trời ban, chỉ xem duyên phận chớ mang cưỡng cầu. Ta dù sao cũng là “tiên phu” hơn nữa còn là tiên phu của thánh nữ đại nhân, há lại có thể giống như những kẻ thế tục phàm trần, coi trọng chuyện hậu nhân dòng dõi! Cho nên ta nói nàng, đừng mãi nghĩ chuyện lung tung.”
Vừa nói hắn vừa xoay qua vuốt gương mặt nàng, nhìn sâu vào đôi mắt mỹ lệ tựa tinh quang, hắn cất giọng thâm tình vô hạn:
“Với lại, ta đã quyết định rồi, ta sẽ tiếp tục tu hành, lần này ta sẽ không bỏ cuộc nữa!”
Hiếm thấy phu quân của mình lộ ra đấu chí, Mạc Dao Dao không nhịn được trêu ghẹo vài câu:
“A, có thật không! Hay là lại được vài bữa nữa tháng thì chàng lại khóc lóc sướt mướt chạy đến tìm ta, nhờ tìm giúp chàng xem có loại công pháp "song tu" nào mà chỉ cần “nằm không cũng thành tiên” nữa nha?”
“Khụ khụ! Đó là chuyện thời còn trẻ tuổi khinh cuồng, thiếu niên bồng bột, nàng cũng đừng nhắc lại… Á, à, nàng hôm nay còn dám trêu ghẹo ta nữa à? Xem ra do ta quá lâu không dùng đến “Hồng Trần Âm Dương Hợp Hoan Chỉ” nên nàng lại bắt đầu ngứa da rồi đúng không!”
“Hì hì, Bách Lý đạo hữu cứ phóng ngựa lại đây nào, kẻ hèn tiểu nữ tử xin được phép thỉnh giáo!”
“Yêu nữ chớ có ngông cuồng! Xem kiếm!”
“Chàng! Ha ha, nhột quá…đừng cào chổ đó!”
……
Thời gian, thấm thoát lại mấy mươi năm trôi qua.
Bách Lý Hồng Trần tu hành cũng đã dần đơm hoa kết quả.
Hắn bây giờ, đã là Nạp Linh cảnh hậu kỳ!
Không biết phải hay không do trọng sinh một đời, hay do một kiếp này có được nàng bầu bạn, Bách Lý Hồng Trần cảm thấy thiên phú của mình so với kiếp trước đã cao hơn không ít.
Những công pháp thâm ảo mà kiếp trước hắn không tài nào hiểu nổi, vậy thì ở kiếp này đã có thể lĩnh ngộ tựa nước chảy mây trôi.
Nhưng mà so với nàng, hắn vẫn còn kém rất xa.
Hắn phải mất ba năm để trùng tu lại cảnh giới Tôi Thể đại viên mãn sau nhiều năm dài hoang phí, rồi lại tốn thêm gần năm năm nữa để thực sự đột phá cảnh giới, tiến nhập Nạp Linh.
Mà với những cảnh giới nhập môn thế này, nàng khi đó chỉ mất nữa năm!
Nhưng dù vậy, hắn cũng đã thành công bước chân vào ngạch cửa Tiên Môn, chính thức trở thành một tên tu sĩ.
Ngày mà hắn thành công trùng cảnh, hắn đã mừng rỡ như điên! Nếu như ở tiền kiếp, thì hắn lúc này đã sớm khô cạn thọ nguyên, bán tiệp hoàng tuyền.
Nhưng giờ, hắn đã có thêm cho mình hai trăm năm sinh mạng, hai trăm năm để được ở cạnh nàng.
Mấy năm qua, dù vẫn vì chuyện tu hành, tông môn mà hắn cùng thê tử xa nhiều, gặp thiếu, nhưng so với trước kia thì đã khá hơn rất nhiều.
Chí ít, đã không còn là ba mươi đợi chờ trong vô vọng.
Trong mấy năm này, hắn cũng thường xuyên gặp được Hồng Lăng Vân.
Nàng thường hay đến nhà tìm thê tử của hắn để đàm luận về một số việc trong môn.
Không biết có phải do hắn đã quá n·hạy c·ảm hay không, nhưng hắn nhận ra được ánh mắt Hồng Lăng Vân mỗi khi nhìn mình dường như lúc nào cũng toát lên một tia cảm xúc…kỳ lạ.
Vốn ban đầu ánh mắt đó chỉ là đạm mạt pha chút tò mò, như là đang muốn quan sát đôi vợ chồng “son” dạo này sinh hoạt ra sao.
Nhưng càng về sau, ánh mắt của nàng lại càng trở nên kỳ quái, nhất là khi nàng biết tin hắn đã thành công bước vào cảnh giới Nạp Linh.
Hắn vẫn nhớ như in câu hỏi mà nàng đã hỏi hắn khi vừa tiến vào từ gia môn ngày hôm đó.
“Tại sao ngươi…vẫn chưa c·hết?”
Nàng khi đó cũng nhận ra là mình thất thố nên đã vội vàng lảng sang chuyện khác, nhưng câu nói cũng ánh mắt ẩn chứa oán hận như có như không ấy vẫn còn mãi đọng lại trong tâm trí hắn cho đến tận ngày hôm nay.
Sau lột xác trở thành tu sĩ, hắn cũng đã ý thức được thế nào là tu hành vô tuế nguyệt, hắn cũng biết trước kia thê tử của mình hay biệt lai vô dạng mấy năm trời cũng là vì bế quan.
Nếu đổi lại kiếp trước, hắn có lẽ chỉ biết tuyệt vọng đếm từng ngày từng tháng, vậy thì giờ hắn đã có thêm một công việc khác để làm.
Chính là tu hành.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, lại ba mươi cái xuân thu nữa đi qua.
Hôm nay là ngày hắn đại thọ tám mươi tuổi.
Đứng trước gương, nhìn hình ảnh một vị nam tử trung niên nhưng vẫn còn mang nét tuấn lãng đang phản chiếu, hắn vô thức giơ tay lên chạm vào mặt mình.
Nếu không phải ký ức về một cỗ thể xác già nua, bệnh tật vẫn còn in sâu trong tâm trí, hắn cho đến tận bây giờ vẫn không dám tin rằng mình đã sống quá hai đời.
Hắn đã vượt qua giới hạn của kiếp trước được tám năm!
Hôm nay hắn ăn mặc đặc biệt trang trọng, thân mặc bạch y trường bào, đầu đội quan bạch ngọc.
Hắn ăn diện như vậy cũng không phải để dự đại thọ của chính mình, hắn tự nhận mình chưa đến mức tự luyến đến thế.
Hắn làm vậy là vì chào mừng ngày thê tử xuất quan.
Từ năm năm trước, nàng đã bắt đầu bế quan trùng cảnh, từ Hợp Đạo kỳ đại viên mãn trùng kích lên cảnh giới Thiên Tôn.
Hắn thực ra cũng là đại viên mãn tu sĩ, nhưng mà là Nạp Linh kỳ…
Từ ba tháng trước, hắn đã cảm nhận được mình cũng sắp đột phá, nhưng hắn đã tận lực áp súc đến tận bây giờ.
Hắn muốn tặng thê tử một niềm vui bất ngờ, hắn dự định chờ ngày nàng xuất quan, sẽ trùng kích lên Tinh Hải cảnh trước sự chứng kiến của nàng, để nàng biết rằng đoạn đường hai vợ chồng có thể đi cùng nhau vẫn còn rất dài dòng năm tháng.
Nhìn trên bầu trời lôi vân vần vụ, hắn biết nàng đang đối diện thời khắc sinh tử chi gian.
Mặc trong lòng không khỏi lo lắng hoang mang, nhưng hắn luôn tin rằng nàng sẽ thành công độ kiếp!
Bởi vì ở kiếp trước, nàng vốn là Thiên Tôn!
Ở kiếp trước, nàng chứng đạo thành Tôn vào năm hắn sáu mươi tuổi, sớm hơn kiếp này gần hai mươi năm.
Hắn biết, nàng đã vì mình mà thả chậm bước chân rất nhiều, đây cũng là điều khiến hắn vẫn luôn áy náy.
Hắn cũng dần lí giải lí do vì sao ánh mắt Hồng Lăn Vân những năm gần đây khi nhìn mình lại trở nên bất mãn đến vậy.
Theo đạo thiên lôi cuối cùng buông xuống, ngũ thải tường vân vụt sáng cuối chân trời, báo hiệu cho một vị Thiên Tôn xuất thế.
“Nàng thành công!” – Hắn vì nàng thở ra một hơi, trong lòng ngập tràn niềm hân hoan phấn khởi.
Hắn vội vàng chỉnh đốn lại dung trang, dự định đi đến Thanh Nguyệt phong đón nàng.
Nhưng khi hắn vừa bước chân ra đến cửa, thì đã thấy thê tử cùng Hồng Lăng Vân vậy mà cùng lúc đạp không đáp xuống.
Hắn hồ hởi chạy đến trước mặt nàng, cười nói:
“Tiểu Dao! Hoá ra là nàng đã đến, ta còn đang muốn đến Thanh Nguyệt phong tìm nàng đây!”
Ngay khi hắn còn đang muốn tiếp lời, thì giọng của nàng đã thanh lãnh cất lên.
Một âm thanh vô cùng trong trẻo, lại thốt ra một lời lạnh lẽo tựa hầm băng.
“Trần, chúng ta…hoà ly đi!”