Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Liếm Cẩu, Liếm Đến Kiếp Thứ 9, Nhận Ra Ta Là Thần.

Chương 3: Muốn thành tiên!




Chương 3: Muốn thành tiên!

Khi Bách Lý Hồng Trần một lần nữa mở mắt, thì đây đã là nhân sinh của hắn kiếp thứ hai.

“Đủ rồi! Phu quân!” Tiếng nói của Mạc Dao Dao ngày hôm đó lại một lần nữa vang vọng bên tai, kéo hắn từ trong mơ màng trở về thực tại.

Nhìn bóng lưng nàng quay đi quyết tuyệt, hắn há mồm muốn gọi, nhưng lại chẳng nói nên câu.

Thẫn thờ ngồi bất động hồi lâu, hắn chậm chạp từ trên ghế thái sư đứng dậy.

Rảo bước chân vô định dạo quanh căn phòng, hắn cuối cùng dừng bước trước một tấm gương.

Nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương, hắn lúc này mình nhìn rõ chính mình bộ dáng.

Là một nam tử trung niên tuổi quá tứ tuần, trên đầu râu tóc điểm sương, khuông mặt tan thương dần lộ.

Nhưng dù vậy, đây tuyệt đối cũng không phải là hình dạng của một lão già với thọ mạng cạn khô.

“Ta vậy mà...đã trở lại ba mươi năm trước?” Hắn cúi đầu nhìn đôi bàn tay của mình, cất giọng nỉ non.

Ý thức được rằng mình vừa trọng sinh một mạng, trong lòng hắn cũng không nhiều lắm hỉ hoan, mà chỉ là ngổn ngang trăm mối.

“Nhưng tại sao lại là hôm nay? Tại sao lại không thể sớm hơn một chút?”

Hắn biết mình đã trở về ngày hôm đó, ngày mà hắn và nàng “ly thân”.

Ở thời điểm này trong kiếp trước, hắn đã từ bỏ việc tu tiên.

Là một kẻ mang “Mệnh Căn Phàm Tiện” đạo Thiên đối với hắn chỉ là giấc mộng hão huyền.

Tiêu tốn hơn hai mươi năm không hề kết quả, hắn từ lâu đã không ôm hy vọng cao xa, hắn biết mình không còn bao nắm tháng để vượt qua, hắn chỉ cầu được cùng nàng đi trọn đời mãn kiếp.

Nhưng rồi ước nguyện bé nhỏ ấy, cũng dần vuột khỏi tầm tay.

Ngày đó nàng rời đi, không hề ngoảnh đầu nhìn lại.

Hắn đã chờ đợi, suốt ba mươi mấy năm dài.

Cuối cùng, hắn cũng chờ được nàng quay trở lại, nhưng đó cũng là ngày, hắn nhắm mắt xuôi tay.

Nàng giờ đây là Tiên Môn thánh nữ, đã không còn là ngây ngốc tiểu nha đầu.

Mà hắn dù qua chục năm sau, vẫn chỉ là kẻ hầu chốn Phàn lầu năm cũ.



Thứ ngăn cách giữa hắn và nàng, đã không còn là thọ mạng.

Mà còn là Thiên Đạo mênh mang.

Nàng là thần nữ tâm hệ thương sinh, mà hắn chỉ là kẻ phàm tục si tình.

Cuộc hôn nhân giữa hai thân phận nan bình, đi đến kết cục này cũng là điều đã định.

Nhưng mà, hắn không cam lòng!

Hắn không cam lòng nhìn chuyện tình của mình kết thúc theo một cách như thế.

Lần đầu tiên sau hơn bảy mươi năm kiếp sống.

Bách Lý Hồng Trần khao khát được thành tiên!

Sống lại một đời, mặc dù thời gian vẫn như cũ không đầy đủ, nhưng hắn lần này đã quyết định không buông tay.

“Cho dù chỉ kéo dài được thêm một phút, một giây thì ta cũng sẽ đứng cạnh nàng trọn vẹn từng giây, từng phút!” Hắn trong lòng thầm nhủ.

“Tiểu Dao, chờ ta! Ngày tái kiến, đứng trước mặt nàng sẽ là một Bách Lý Hồng Trần tu sĩ tiên môn, mà không còn là một lão già b·án t·hân nhập thổ!”

......

Huyền Tiêu Cung, Thanh Nguyệt phong.

Trăng xanh như ngọc trôi đầu sóng.

Tịch dương khói tím nhuộm mây hồng.

Bên trong chưởng giáo chính phòng, một nữ tử mặc hồng sắc đạo bào đang khép hờ mi đả toạ.

Nàng dung nhan đẹp như hoạ, dáng người mạn diệu thướt tha, sau lưng nàng tóc bạc dài buông xoã, nhìn từ xa cứ ngỡ ngân hà.

Nàng là Hồng Lăng Vân, chưởng giáo Huyền Tiêu cung, Tiên Môn lãnh tụ, đồng thời cũng là sư phụ của Mạc Dao Dao.

Nhưng không rõ vì sao, gương mặt xinh đẹp ấy lúc này lại đang nhíu mày thật chặt, thần sắc lộ rõ vẻ ưu tư.

Mãi một lúc lâu, nàng mới từ từ mở mắt, trên mặt nàng ẩn hiện nét hoang mang.

“Nơi đây là...Thanh Nguyệt phong? Ta chẳng phải là đã...?”



Trong lúc nàng còn đang miên man suy nghĩ, thì lúc này ngoài cửa, một tiếng gọi bất chợt vang lên.

“Sư tôn, đệ tử xin phép được bái kiến!”

“Vào đi.” Nàng đáp.

“Dao Dao thỉnh an sư tôn.”

Mạc Dao Dao từ cửa bước vào, tâp tức tiến lên thi lễ.

Nhìn ái đồ quỳ gối trước mặt mình, ánh mắt Hồng Lăng Vân chợt loé lên một tia thản thốt như có như không, nhưng rất nhanh đã bị nàng đè xuống.

“Không cần đa lễ, đến ngồi đi.”

“Tạ sự tôn.”

Từ sau khi bước vào phòng, Mạc Dao Dao chỉ lẳng lặng ngồi đó, không hề nói thêm một lời, trên mặt toát lên vẻ ưu tư sầu muộn.

Hồng Lăng Vân rót cho cho nàng một tách trà, đưa qua rồi lên tiếng hỏi:

“Là đang rối rắm vì chuyện của tướng công ngươi?”

“Vâng” Mạc Dao Dao khẽ gật đầu, rồi lại tiếp tục cúi mặt nhìn xuống chén trà thất thần.

“Ngươi là đang muốn cùng hắntách ra có phải không?”

“A, sao người lại biết?” Mạc Dao Dao ngẩng đầu lên nhìn sư tôn bằng ánh mắt kinh ngạc.

“Ta đoán, cũng không quá khó.” Hồng Lăng Vân hớp một miếng nước trà, bình đạm đáp.

“Đúng vậy, đồ nhi đang muốn cùng chàng tách ra. Mấy năm qua, con đã có lỗi với chàng ta quá nhiều.” Mạc Dao Dao giọng run run nói.

“Con biết, mấy năm qua chàng đã phải sống rất khổ sở, rất uất ức, chịu đủ mọi lời đàm tiếu, chịu những điều đáng lý ra chàng không cần phải nhận. Mà tất cả những điều này, đều là do con!”

“Nếu không phải vì nương tử của chàng là con, thì có lẽ giờ đây chàng đã có được một mái ấm bình yên chốn nhân gian, đứng cạnh chàng sẽ là một người vợ hiền, một bầy con ngoan, mà không phải là một căn phòng chốn tiên trang lạnh lẽo."

“Hôm nay chàng lại nổi cơn ghen, chàng ghen với thánh tử Bạch Ngọc ThànhChàng trách vì sao suốt mấy năm qua, con lại bỏ mặc chàng đi biền biệt không hề đối hoài, lúc đó con đã quay đầu bỏ đi”

Nói đến đây, nước trà trên tay Mạc Dao Dao chợt nổi lên từng đợt lăn tăn gợn sóng.

Bởi vì từng giọt nước mắt nặng trĩu, đang tí tách rơi.



“Con bỏ đi không phải vì giận chàng, mà là vì chính con cũng không biết phải trả lời thế nào những câu hỏi ấy.

Tu hành vô tuế nguyệt, theo cảnh giới ngày một tăng, tháng năm con được ở cạnh chàng cũng theo đó ngày một thiếu.

Khi con bế quan, thời gian đối với con thì chỉ như một cái chớp mắt, nhưng mà đối với chàng thì đó lại là năm năm!

Đời người, có bao nhiêu cái năm năm?

Ngày hôm nay, khi con gặp lại chàng thì phát hiện Chàng đã bắt đầu có tóc bạc, gương mặt cũng t·ang t·hương hốc hác đi nhiều.

Con sợ một ngày mình lần nữa xuất quan, trở về gặp chàng thì trước mặt mình chỉ còn lại là đất vàng bia trắng!”

Khi nói đến đây, nàng đột nhiên nất nghẹn, mà ly trà đang cầm trên tay, vốn chỉ được rót nữa đầy, không biết từ khi nào, giọt đã rơi trào mặt đất

“Con là một thê tử không xứng chức! Con đã thiếu nợ chàng nữa đời người, con không muốn nữa đời sau của chàng lại phải trôi qua trong lạnh lẽo.

Cho nên con muốn cùng với chàng tách ra! Để chàng có được sự tự do, để chàng tìm được cho mình một gia đình mới, một thê tử mới, xứng đáng hơn con.”

Nhìn thấy đồ nhi của mình đã khóc thành lệ nhân, Hồng Lăng Vân trong lòng cũng dâng lên từng cơn bất nhẫn.

Nàng tiến lại gần, vuốt đầu Mạc Dao Dao khuyên bảo:

“Tiểu Dao, từ xưa “chữ tình chữ đạo dễ sao lưỡng toàn” ngươi cùng đừng quá tự trách.

Ngay từ đầu ta đã sợ chuyện này xãy ra, cho nên ngày xưa đã khuyên quá ngươi, nhưng khi đó nghiệt duyên giữa hai ngươi đã khởi, dù cho có cản cũng khó cãi ý trời.”

Dừng một lúc, Hồng Lăng Vân nói tiếp:

“Còn về chuyện của phu quân ngươi, ta nghĩ cũng không cần phải làm quá mức đoạn tuyệt, lấy tính cách của hắn, cho dù ngươi có đơn phương hoà ly thì hắn cũng sẽ không chấp nhận mà chỉ càng thêm chấp nhất, chỉ càng khiến cho cả hai tổn thương thêm dài.

Dù sao hắn không còn bao nhiêu năm sót lại, chi bằng cứ để duyên nợ tự nhạt phai, dẫu trăm năm sau đường âm dương phải trái, thì cả hai cũng không quá niệm hoài.

Về sau, sự vụ trong môn ta sẽ giao cho các sư huynh sư tỷ thay ngươi giải quyết. Còn ngươi thì dành nhiều thời gian hơn để ở cạnh hắn quãng đời còn lại.”

Nghe được lời sư tôn khuyên giải, Mạc Dao Dao trong lòng khúc mắc đã khai, nàng lập tức quỳ xuống dập đầu, kính sư tôn thật dài một bái.

“Đa tạ sư tôn thành toàn! Đồ nhi thay tướng công cảm tạ sư tôn!”

Nhìn ái đồ hoan hỉ rời đi. trên mặt Hồng Lăn Vân cũng lộ ra một tia tiếu ý, nhưng không kéo dài được bao lâu, nó lại bị thay thế bởi một cổ mạc danh u sầu.

“Dao nhi, hi vọng lần này ngươi sẽ không còn vướn vào tâm ma, thành công chứng Đế

Trăm năm sau kiếp nạn Sư tôn đã vô lực đối kháng, khi đó Linh Trần giới nguy an, chỉ có thể trông cậy vào một mình ngươi.”

Lo lắng cho tương lai xong, trong đầu Hồng Lăng Vân không hiểu vì sao lại hiện lên một thân ảnh.

“Bách Lý Hồng Trần, một đời này, ta đã trả Dao Nhi về với ngươi, cũng không biết là đúng hay là sai, chỉ hi vọng ngươi biết quý trọng khoảng thời gian còn lại.”