Chương 2: Cam lòng không?
Chương 2: Cam lòng không?
Đứng nhìn thành Hoà An giờ chỉ còn lại một đống hoang tàn, Bách Lý Hồng Trần nói với nàng:
“Tiểu Dao, chúng ta bái nhập Tiên Môn đi!”
“A, sao đột nhiên phu quân lại muốn như vậy?”
“Ta sợ…một ngày sẽ mất đi nàng.”
Mãi về sau hắn mới biết, chính vì quyết định ngày hôm đó, hắn đã tự biến nỗi sợ của mình, thành sự thật.
Ba tháng sau, Huyền Tiêu Cung.
Đứng giữa Lăng Vân điện, Trắc Tiên đài, Mạc Dao Dao tựa như là chúng tinh phủng nguyệt, vây xung quanh nàng là các trưởng lão Tiên Môn.
“Thuần Nguyên Đạo Thể! Vô Cấu Đạo Tâm! Đây…đây là, đại đế mầm a!”
Bằng vào trác tuyệt thiên tư, nàng lập tức trở thành Tiên Môn thánh nữ, được đích thân Hồng Lăng chưởng giáo đứng ra thu đồ.
“Sư tôn, đây là phu quân của đồ nhi, đồ nhi không dám xin người điều gì, chỉ mong người cho chàng ở lại!”
“Dao nhi, ngươi hẳn phải biết, ngươi và hắn đã định vốn không phải người chung một đường, đường ngươi đi là Thiên Đạo dao dao(xa xăm) mà hắn nên đi lại là hồng trần trăm dặm, dù cho hôm nay các ngươi có cố tình giữ nắm, thì đồng hành cũng chỉ bất quá trăm năm, tội tình gì chứ!”
“Đồ nhi biết, cho dù chỉ có thể đi cùng chàng trăm năm thì đồ nhi vẫn quyết không để chàng đi một mình, mong sư tôn thành toàn.”
Ngày đó, tân nhiệm thánh nữ sau khi hành lễ bái sư, việc đầu tiên nàng làm chính là quỳ xuống giữa điện Lăng Vân, cầu xin một sự phá lệ cho một kẻ phàm trần.
Nhìn thê tử vì mình mà dập đầu, cách đó xa xa, đứng trong hàng ngũ những tên phàm căn không thông qua khảo nghiệm.
Bách Lý Hồng Trần chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ đắng chát.
Cuối cùng, hắn được phép ở lại Huyền Tiêu Cung, dưới thân phận là “thế tục phu quân” của thánh nữ.
Không phải khách khanh, cũng không phải đệ tử, chỉ đơn giản là…
Một phàm nhân.
“Đỉa đeo chân hạc!”
“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
“Đúng vậy! Thật không hiểu nổi chưởng giáo nghĩ gì, vậy mà lại chấp nhận để một kẻ hèn phàm nhân sống giữa chốn tiên môn!”
“Suỵt! Đừng để hắn nghe thấy, hắn sẽ về mách lẻo lại với thánh nữ rồi nàng sẽ tìm cách xử lý ngươi đấy!”
“Hừ! Mặc kệ hắn, thứ phế vật chỉ biết núp váy nữ nhân!”
Cuộc sống phu thê bình đạm mà hắn từng mong đợi, giờ chỉ còn là những lời đàm tiếu, gièm pha.
Không phải hắn không muốn tu luyện để được một ngày sánh vai cùng thê tử, trên thực tế, Mạc Dao Dao đã không ít lần lén lút truyền thụ công pháp tu hành cho hắn, ngay cả Hồng Lăng chưởng môn cho dù biết chuyện nhưng cũng nhiều lần mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng mà thực tế đã chứng mình, hắn thật sự không thể tu hành.
Một kẻ vốn chỉ có phàm căn, phàm thể, phàm tâm như hắn, tiên lộ chú định đã là vô duyên.
Hắn tiêu tốn gần hai mươi năm, cuối cùng cũng chỉ có thể ngậm ngùi dừng bước ở Tôi Thể cảnh đại viên mãn.
Mà nàng khi đó đã là Hợp Đạo hậu kỳ.
Hắn, là trời sinh phàm mệnh.
Sau ngần ấy năm chung sống, lần đầu tiên Bách Lý Hồng Trần mới ý thức được…
Khoảng cách giữa hắn và nàng, hoá ra lại xa xôi đến vậy.
Một con phượng hoàng.
Một cọng cỏ hoang.
Cảm tình vết rạn, cũng từ đó, dần loang.
Thời gian quả thật có thể đổi thay tâm tính một người.
Điều này không riêng gì với nàng, mà còn với hắn.
Từ lúc ban đầu, phu thê hai người còn ngọt ngào êm ấm, không biết từ bao giờ, đã trở thành nhạt nhẽo, lạnh căm.
Có lẽ do công pháp tu hành, cũng có thể vì sự vụ quấn quanh.
Mạc Dao Dao tính tình dần trở nên đạm lãnh, đã không còn là cô bé hay nói, thích cười.
Mà hắn dường như cũng đã nghe đủ nhiều lời đàm tiếu, nhiều đến mức…Hắn bắt đầu tin.
Hắn cảm thấy mình đã không còn xứng đứng cạnh bên nàng nữa.
Hắn dần dà trở nên tự ti, mặc cảm, để rồi cũng vì đó mà trở thành một kẻ gắt gỏng, ghen tuông.
“Tiểu Dao! Nàng lại đi gặp mặt tên thánh tử Bạch Ngọc Thành kia sao?”
“Phu quân, chàng đang nói gì vậy? Ta là đi họp mặt Tiên Môn cùng nghĩ kế sách đối kháng ma triều, đi theo lúc đó còn có cả sư tôn, chàng có thể đừng vô lý như vậy nữa được không?”
“Ta vô lý? Ta vô lý tại sao gần năm năm qua nàng không hề ghé thăm ta lấy một lần? Ta vô lý tại sao mỗi lần gặp mặt, nàng không hề hỏi ta dạo này ra sao mà chỉ thuyên thuyên bất tuyệt về cái cái đám tiên sư, đạo hữu? Ta vô lý nhưng trong năm năm qua, số lần ta gặp mặt sư tôn nàng còn nhiều hơn cả thê tử là nàng?”
“Đủ! Phu quân!”
“Ha ha, thì ra thánh nữ đại nhân còn nhớ rằng mình là phụ nữ đã có chồng, còn nhớ đến mình còn có một kẻ phàm nhân làm tướng công?”
Sau câu nói đó, Mạc Dao Dao đã không nói thêm một lời nào, mà chỉ lẳng lặng quay người, ngự kiếm rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng khuất dạng cuối chân trời, Bách Lý Hồng Trần lúc này đã ôm đầu khuỵ xuống, hắn khóc…
Ngày hôm đó, một nam tử trung niên đã bưng mặt khóc rống, khóc như một đứa trẻ.
Ngày hôm đó, cũng là lần cuối cùng hắn được nghe nàng gọi hai tiếng phu quân.
Mà lần tiếp theo hắn và nàng gặp mặt, đã là ba mươi năm sau.
Cũng là ngày hắn c·hết.
Hôm đó nằm trên giường bệnh, hắn đang chờ đợi cho thời khắc cuối cùng của cuộc đời.
Là một phàm nhân, sinh mệnh của hắn chung quy chỉ đến thế.
Lúc này hắn đã là một lão già tuổi bảy mươi hai, cốt sấu như sài, nhục thân suy bại, đã không còn là thiếu niên dương quang soái khí năm nào.
Hôm đó là một buổi chiều mưa, nàng đến tiễn đưa hắn đi đoạn đường sau cuối.
Nàng vẫn vậy, vẫn xinh đẹp như thuở nào, dường như thời gian đã mãi mãi dừng lại với nàng từ hơn năm mươi năm trước.
Hắn gượng chống thân thể đã sớm già cỗi điêu tàn, để ngắm nhìn nàng dung nhan vô cải.
“Tiểu Dao, ta đã già rồi!”
Thiên ngôn vạn ngữ tích góp mười mấy năm, cuối cùng gói lại trong một tiếng thở dài.
Có lẽ những gì sư tôn của nàng nói là đúng.
Thứ hắn có chỉ là trăm dặm hồng trần.
Thứ nàng muốn lại là xa xăm thiên đạo.
Hắn và nàng, chú định không thể bước cùng nhau.
“Dù chỉ trăm năm, nhưng ta đã hứa sẽ không để chàng đi một mình.”
Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, hắn nghe được nàng nói với mình một lời như thế, cũng thấy trên mi nàng tuông rơi dòng lệ.
Một giọt nước mắt ẩn chứa nỗi tiếc thương, nhưng càng nhiều hơn lại là…
Giải thoát.
Cho hắn, hoặc cũng cho chính nàng.
Trong giây phút thần hồn lìa thể xác, từng dòng ký ức như lũ thác ùa về.
Hắn thấy mình trở về đại hôn ngày đó, tay run run, vén khăn đỏ phượng quan.
Hắn thấy mình trở về kẻ lang thang, tay đưa cho nàng bẻ đôi chiếc bánh.
Cứ như thế, hắn lang thang qua từng miền ký ức, chậm rãi ôn lại từng kỷ niệm cùng nàng.
Mãi cho đến khi hắn đi đến cuối hành lang, ở nơi đó, hắn bắt gặp một bóng người đang đứng.
Bước đến gần, hắn lúc này mới nhìn rõ, người đang đứng đó có gương mặt giống hệt mình!
Chỉ khác là, người này là hắn lúc thiếu niên, tóc cắt ngắn, mặc một bộ áo thô vải bố .
Chỉ thấy “Hắn” khoanh tay đứng đó, nhếch miệng khẽ cười rồi hỏi hắn một câu:
“Cam lòng không? Muốn làm lại không?"