Chương 24: Trần Bách (Trung)
Ngày hôm đó, Trần Bách bước ra khỏi Địa Đàng, cũng là ngày hắn thức tỉnh dị năng.
Nếu như ngươi mong chờ rằng sẽ có một cuộc báo thù đẫm máu theo công thức sảng văn, vậy thì ngươi sẽ phải thất vọng.
Không một ai c·hết vào ngày hôm đó, những tên cảnh sát vẫn lành lặn thực hiện nghĩa vụ của mình, mà đứa bé ba tuổi trong lồng kính vẫn ngoan ngoãn ngồi yên mặc người đưa đi, chỉ có một Android cũ kĩ là vĩnh viễn ngừng hoạt động.
Nằm trong lồng, Trần Bách giương mắt nhìn cảnh vật xung quanh, ngắm nhìn thành phố được mệnh danh là Kinh Đô Nhân Loại – Neo Acardia.
Hắn thừa nhận, hắn đã từng quá võ đoán, thời đại này không nát như những gì hắn tưởng tượng.
Không phải viễn cảnh u ám như trong các bộ phim sci-fi viễn tưởng, con người như những cái xác khô, chỉ biết chui rút trong cabin sống nhờ bằng dịch dinh dưỡng và tự biến mình thành những cục pin năng lượng.
Cũng không phải một thế giới hoan tàn nơi chỉ có robot và AI đảm nhiệm mọi công tác vận hành xã hội, còn loài người chỉ biết nằm ì một chỗ như một lũ lợn béo ú bị thoái hoá tứ chi như trong một bộ phim hoạt hình có tên chữ E nào đó.
Con người ở đây vẫn sống, tưng bừng và nhộn nhịp, ít nhất thì mặt ngoài là như vậy, các Android và nhân loại dưới sự cai trị của một bộ máy pháp luật tiêu chuẩn và chặt chẽ, họ cùng tồn tại và sinh hoạt khít khẽ với nhau.
Có lẽ, những gì hắn được nghe kể về nơi đây từ những người ở End Eden đều chứa ít nhiều góc nhìn phiến diện.
Trần Bách nhận ra, có lẽ thời đại này, không vô vọng như hắn nghĩ.
Hôm sau, Trần Bách được đưa trả về với cha mẹ ruột của mình.
Không có các tình tiết máu chó lâm li, cũng không có các kịch bản về một vị “Thiên Mệnh” với xuất thân thần kì bí ẩn.
Hoá ra, hắn chỉ là một đứa trẻ bình thường được sinh ra theo đúng quy trình của chính phủ, nhưng vì có một Android hộ lý mắc lỗi AI nghiêm trọng nào đó đã tự ý trộm hắn đi từ bệnh viện và chạy trốn đến End Eden.
Người ta cho rằng Android đó vì trong quá trình phục vụ thời gian dài mà không được bảo trì kĩ lưỡng, khiến nó sinh ra một số thuật toán sai lầm, dẫn đến việc hình thành một loại cảm xúc lệch lạc vượt ngoài hệ thống.
Nó, muốn được làm cha! Nó muốn thành một nhân loại!
Thế là, nó đã b·ắt c·óc một đứa trẻ sơ sinh để được tự mình trải nghiệm điều đó.
Nhưng rất may, ba năm sau, nó đã “giác ngộ” hoặc nó lại phát sinh một thuật toán nữa sai lầm, dẫn đến việc nó chủ động mang trả đứa bé về nơi vốn thuộc về, cũng như nhận một bản án xứng đáng dành cho nó.
Ngày đoàn tụ với gia đình, được ôm ấp trong vòng tay âu yếm của cha mẹ ruột, nhìn nụ cười triều mến trên gương mặt họ, Trần Bách đã cười.
“Ôi! Anthony! Con trai yêu quý của ta, ta là mẹ của con này, gọi một tiếng mẹ đi nào!”
(Tại sao Liên Bang lại chọn cho nó bộ gene Asiean nhỉ? Xem đôi mắt của nó kìa, trông có giống hai hòn than không, nhìn cứ vô hồn thế nào ấy… thật khó chịu!)
(Ta vốn muốn một bé gái Aeryan* hơn, nó sẽ có một mái tóc dài vàng óng như tộc Elf, mắt xanh lam như biển Trung Đại Dương*. Ôi, chỉ tưởng tượng thôi là đã thấy xinh đẹp rồi!)
*: Các địa danh này là chế.
(Nhưng thôi kệ, nghe nói chủng Asiean rất thông minh, hi vọng nó có thể trở thành một bác sĩ hoặc ít nhất cũng là kỹ sư công nghệ đúng với quy hoạch của chính phủ, khi đó thu nhập của gia đình mình cũng sẽ được cải thiện đáng kể.)
Lúc này, một người đàn ông trung niên cũng đang cúi đầu nhìn Trần Bách, lấy tay chọc vào má hắn, cười nói:
“Còn ta là Pedro, cha của con đây, chào mừng con đã trở lại với chung ta!”
(Shit! Tại sao lại trở về vào lúc này! Sao con người máy não úng đó không giữ mày ở lại End Eden luôn đi! Tiền chuẩn bị nuôi mày và tiền bồi thường từ bệnh viện mấy năm nay tao đều dùng để gia hạn [Thuế Sinh Mệnh] cho mình và Julia cả rồi! Giờ thì đào đâu ra tiền cho mày đây!)
Hôm đó, Trần Bách đã cười.
Bởi vì hắn nhận ra, có lẽ thời đại này, còn “thú vị” hơn hắn nghĩ.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, lần này “timeskip” đã có hiệu nghiệm, Trần Bách giờ đã trưởng thành thành một vị bác sĩ lỗi lạc với hai bằng tiến sĩ khoa thần kinh và công nghệ AI, đúng như những gì phụ huynh hắn vẫn hằng kì vọng.
Khác với suy đoán của nhiều người, Trần Bách không hề trải qua một tuổi thơ bất hạnh, cha mẹ hắn không hề ghẻ lạnh gì hắn cả.
Ở thời đại này, quyền công dân và con người đã rất hoàn thiện, mọi hành vi đi ngược lại chính sách đều sẽ bị truy tố và xử lý nghiêm minh, cho nên về mặt ngoài, người người nhà nhà cũng đều là những công dân mẫu mực.
Cha mẹ hay con cái tựu chung cũng chỉ là một bánh răng trong bộ máy xã hội, mọi công dân dù ở bất kì thứ hạng nào cũng đều phải tuân thủ đúng vai trò được giao.
Trần Bách cũng không hề vì trải nghiệm ngày đó mà lạnh nhạt với cha mẹ, nên yêu thương thì vẫn yêu thương, nên kính trọng thì vẫn hết mực kính trọng, như một đứa con tiêu chuẩn của thời đại mới, hắn xuất sắc “tròn vai”.
Hắn rất minh bạch, ngày hôm đó cha mẹ mình chỉ bị “overload” bởi quá nhiều cảm xúc và thông tin ập đến cùng lúc, dẫn đến nhất thời sinh ra những suy nghĩ như thế.
Tư duy là thiên biến, ngươi không thể căn cứ vào một giây suy nghĩ để đi đánh giá toàn bộ một nhân cách, đây là rất không khách quan, và quả thật là sau đó họ vẫn đối xử với hắn đàng hoàng tử tế, vậy nên hắn còn gì mà không hài lòng?
Dù sao mỗi người ai cũng đều đang cố gắng hoàn thành vai diễn của riêng mình thôi, đúng không?
Mấy năm qua, hắn cũng khai phá “dị năng” của mình được rất khá.
Tất cả là nhờ vào một thứ đồ chơi ở thế giới này: VR.
Thực ra thứ này đối với Trần Bách cũng chẳng hề xa lạ, công nghệ VR ở Lam Tinh trước khi hắn xuyên qua cũng đã manh nha xuất hiện, chỉ là không hoàn thiện được như ở đây.
Ở thế giới này, VR đã không còn đơn thuần chỉ là một loại trò chơi đồng bộ giác quan, mà nó đã bước vào giai đoạn giả lập thế giới, chỉ cần người chơi trong đầu có đủ “cơ sở dữ liệu” vậy thì hắn hoàn toàn có thể tạo ra bất kì thế giới nào mà hắn mong muốn.
Khi biết được việc này, Trần Bách đã không hề suy nghĩ mà ngay lập tức dùng nó giả lập ra…Lam Tinh.
Hắn, muốn được gặp lại gia đình.
Ở trong Lam Tinh giả lập, hắn đã được gặp lại cha mẹ, người thân, bạn bè, hắn cảm thấy rất vui.
“Hay là mình cứ sống mãi ở đây luôn!” – Trần Bách nghĩ.
Và quả thật, hắn đã làm như thế, trong suốt những năm tháng đầu đời, ngoài việc thức dậy ăn uống bổ sung năng lượng, thời gian còn lại hắn đều dùng để sống trong thế giới VR.
Thật mỉa mai, lũ người mà Trần Bách đã từng dè bĩu là một lũ lợn trốn tránh thực tại chỉ biết chui rút trong cabin thực tế ảo, thì giờ đây, hắn cũng trở thành một con lợn y như vậy.
Nhưng hắn không quan tâm, được sống tiếp ở một nơi mà hắn thuộc về đã khiến hắn không còn bận tâm đến bất kỳ điều gì khác.
Trong Lam Tinh giả lập, hắn được sống tiếp cuộc đời còn dang dỡ, hắn tìm được bạn gái, không lâu sau thì cả hai kết hôn, hai vợ chồng đều có thu nhập rất khá, thế nên chỉ sau năm đầu tiên “cày cấy” cả hai cũng đã có cho mình một bé trai đầu lòng, là một thằng cu rất kháu khỉnh, mà cha mẹ hắn trong những năm qua cũng đều sinh hoạt trong an nhàn và khoẻ mạnh.
Cuộc sống như mơ này kéo dài được 50 năm, hắn năm nay đã hơn 70 tuổi, ngồi trong sân sửi nắng ngắm nhìn đám cháu quây quần, lại quay qua nhìn người bạn già đang mĩm cười nhìn mình đầy hạnh phúc.
Trần Bách khóc.
Bởi vì hắn đã nhận ra, thế giới này…là giả.
Nó quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức siêu thực, một thế giới chỉ biết xoay quanh suy nghĩ của một cá nhân mà tiếp diễn, không hề tồn tại bất kì yếu tố ngẫu nhiên, nó sẽ không bao giờ là thực.
“Ông Bách à, nên đi rồi.” – Ngày hôm đó, người bạn già của hắn đã nói với hắn một câu như vậy.
Thứ mà hắn gọi là cuộc đời, chung quy lại, cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha.
“Là do ta quá dốt! Hiểu biết của ta về thế giới quá nông cạn, nên ta không thể nào đắp nặn được một thế giới đủ chân thật! Ta, cần nhiều kiến thức hơn!”
Thế là sau đó, hắn vùi đầu vào học tập, hắn dùng chính VR để làm điều đó. Chỉnh tỉ lệ thời gian lên mức cao nhất, hắn bắt đầu điên cuồng hấp thu tri thức, rồi dùng nó thôi diễn ra vô số thế giới.
Không bắt đầu từ thế kỉ 21, cũng không bắt đầu từ Lam Tinh của mình.
Hắn muốn tạo ra một vũ trụ…từ nothing!
Hắn, đang học cách để sáng thế!