Chương 25: Trần Bách (Hạ)
Trong quá trình học tập, Trần Bách cũng nhận ra, dị năng của hắn cũng theo đó mà dần được cường hoá.
Nước lên thì thuyền lên, dị năng của hắn theo quá trình “động não” cũng bắt đầu trở nên thú vị.
Khác với những gì hắn từng suy nghĩ, dị năng của hắn không chỉ đơn thuần là “thuật đọc tâm” mà nó thực ra là một loại năng lực thuộc về lĩnh vực “tinh thần – trí nhớ” hoặc nói đúng hơn, tâm trí.
Dùng một hình tượng cụ thể để hình dung, Trần Bách như là Giáo Sư X trong một series siêu anh hùng nào đó ở kiếp trước, là phiên bản cường hoá nhưng non trẻ.
Non trẻ là vì hắn vừa thức tỉnh cũng không lập tức trở thành Mutant cấp Alpha như tên kia, mà chỉ có thể xem như một người đột biến cấp thấp có một bộ phận năng lực tương tự.
Còn nói cường hoá là vì, hắn cho rằng hạn mức cao nhất của mình, là thứ cấp bậc mà Thầy X không cách với tới!
Trong quá trình khai phá dị năng, hắn đã tự sáng tạo ra một phương pháp tu hành cho riêng mình, đồng thời cũng phân chia dị năng của mình thành các cấp độ cụ thể, dựa theo các pha trí nhớ.
Cấp I: Trí nhớ tức thời.
Cấp II: Trí nhớ ngắn hạn.
Cấp III: Trí nhớ dài hạn.
Cấp IV: Trí nhớ vượt hạn.
Cấp V:???
Ở Cấp I, Trần Bách có thể truy cập vào trí nhớ ngắn hạn của các sinh mệnh có tư duy. Cũng giống như cách mà hắn b·ị đ·ánh thức bởi cuộc nói chuyện giữa cảnh sát và LUvU3k vào ngày hôm đó, mặc dù bản thân khi đó đang bị nhốt trong lồng kính hoàn toàn cách âm, nhưng từ trí nhớ tức thời của bọn họ, hắn có thể vượt qua giới hạn về âm thanh mà nghe trực tiếp tiếng lòng.
Không dừng lại ở đó, theo dị năng được khai thác sâu hơn, hắn cũng nhận ra rằng mình ngoài việc có thể đọc, hắn còn có thể ở một mức độ giới hạn, viết lại những trí nhớ tức thời của những cá thể nằm trong phạm vi truy cập, tức không chỉ “Read-Only” mà còn là “Editable”.
Đây cũng là lúc Trần Bách nhận ra, năng lực của mình, thực ra bá hơn hắn nghĩ.
Bởi vì trí nhớ tức thời cũng không chỉ gói gọn trong tư duy một giây, mà còn là những trí nhớ thuộc về giác quan!
Ví dụ: một người khi nhìn thấy một vật nào đó, đồng nghĩa với việc đang có tín hiệu từ môi trường truyền vào hệ thị giác, những thông tin này sẽ được lưu trữ vào vùng kí ức tức thời, từ đó người đó mới có thể “nhìn thấy” được thứ đang diễn ra trước mắt.
Điều này cũng tương tự với các giác quan còn lại.
Mà Trần Bách có thể thao tác những thông tin này, đồng nghĩa với việc hắn đã nắm giữa được một cá thể giác quan!
Đương nhiên, ở cấp độ này Trần Bách còn chưa bá đến mức có thể hoàn toàn thao túng ngũ quan và đưa một người vào trạng thái trúng “hoàn mỹ huyễn thuật” như một tên Tử Thần trong manga nào đó.
Bởi vì giác quan là một cơ chế rất phức tạp, việc đón nhận và lưu trữ thông tin từ môi trường chỉ có thể xem như 40% của một giác quan, 60% còn lại là được hình thành từ những suy luận phản xạ vô nhận thức.
Ví dụ khi hắn tước đoạt thị giác của một người trong 1 giây, vậy thì người đó chỉ cảm thấy “lag hình ảnh” mà không phải hoàn toàn mù, bởi vì trước đó thị giác của họ vẫn đang hoạt động bình thường, thông tin nền để não bộ suy luận tạo thành thị giác vẫn còn đó.
Cho nên ở cấp độ này, hắn có thể tạo ra hiệu quả nói một đằng, nghe một nẻo, thấy như không thấy, sờ nhưng không sờ,… còn để thao túng hoặc tước đoạt hoàn toàn một người ngũ giác, vậy thì cần đến những cấp bậc cao hơn.
Qua cấp II, trí nhớ ngắn hạn, cũng tương tự như cấp I nhưng khi này vùng trí nhớ Trần Bách có thể truy cập đã được nới rộng, số lượng thông tin mà hắn có thể thao túng cũng nhiều hơn, đại khái là từ một giây lên đến một phút.
Ứng dụng cụ thể mà Trần Bách hay dùng trong giai đoạn này là thay đổi ý tưởng của người xung quanh trước một quyết định bộc phát nào đó, ví dụ hắn xin Julia mua một cabin VR đời mới để phục vụ việc học, nếu bình thường khi nghe xong câu đó, suy nghĩ trong đầu nàng sẽ là:
(Mua cái cộng lông! Tiền thuế còn không đủ đóng thì lấy đâu ra tiền mua đồ chơi!)
Vậy thì nó đã trở thành:
(Ồ VR cabin mới hả? Nghe nói tính năng của nó rất tuyệt đấy! Nội thất xịn xò, tỉ lệ thời gian được nâng lên 1:1000, có khi mình nên nói với Pedro sắm một cái!)
Nhìn chung thì chỉ có vậy.
Cấp III, ở giai đoạn này thì hắn đã có thể thao túng gần như toàn bộ kí ức của một người, dù cho người đó có nhớ ra những kí ức đó hay không.
Trong đó có một vài vùng trí nhớ mà hắn cho là đặc biệt thú vị như trí nhớ vận động, trí nhớ cảm xúc và trí nhớ logic - ngôn ngữ.
Một tên ca sĩ nào đó đang biễu diễn trên sân khấu thì đột nhiên hát lạc tông, tay gãy guitar cũng trở nên khều khào loạn xạ, hắn hốt hoản muốn chạy vào cánh gà thì liên tục té ngã như một đứa trẻ lên ba, đến khi nhân viên sân khấu tiến lên hỗ trợ thì thay vì nói cảm ơn, hắn sẽ quát lớn vào mặt mọi người bằng giọng vịt đực khàn khàn như viêm amidan sáu tháng: “I’m Batman!”
Tiết mục chẳng phải trở nên…rất xuất sắc sao?
Thực ra Trần Bách cũng không thường dùng dị năng của mình để làm quái chơi ác nhiều lắm, hắn chỉ làm vậy mỗi khi quá chán mà thôi, dù sao thì việc học tập và sáng thế rất căng thẳng, hắn cũng cần một vài biện pháp “thư giãn” đúng không?
Lại nói về vấn đề “thư giãn” có một điều mà Trần Bách vẫn luôn tự hào đó là, lúc học cao trung và đại học, hắn chính là nổi danh tình thánh của Academy! Mặc dù xét về ngoại hình thì hắn tự nhận là mình cũng chỉ xem như trên trung bình một chút.
Hắn cũng cảm thấy khó hiểu, chẳng biết vì sao các cô gái mỗi khi lướt qua hắn đều chủ động dừng lại trò chuyện thật lâu, còn chèo kéo xin IP liên hệ, như thể các nàng đều có thiện cảm với hắn từ cái nhìn đầu tiên, tựa như hai người đã từng gặp nhau và đi chơi qua vô số lần trước đó, thân mật đến không thể nào thân mật hơn.
Thường thì sau buổi hẹn hò đầu tiên, lúc nằm trong vòng tay hắn, các nàng sẽ khăn khăn khẳng định rằng mình đã trúng phải tiếng sét ái tình, hai người chính là lương duyên tiền định.
Mặc dù hắn chả tin vào ba cái chuyện mê tín này, nhưng hắn cũng không đánh giá quá nhiều, dù sao thì mấy chuyện tình yêu…
Đâu ai có thể khống chế được, đúng không?
Lại nói về cấp IV, đây là cấp bậc hiện tại của Trần Bách, cũng là cấp bậc cao nhất mà hắn khai phá được, đại khái thì nó cũng như các cấp trước thôi, chỉ thêm được một vài vùng kí ức mới sâu hơn, như kí ức nguyên thuỷ, kí ức DNA, nỗi sợ và bản năng, cũng chẳng có gì quá đặc biệt để kể.
“Được rồi! Công nhận đây là một cấp bậc khá vui!”
Như đã nói, thế giới này là một nơi mà khái niệm tuổi thọ chỉ còn là lý thuyết, chỉ cần ngươi có đủ tiền để đóng thuế sinh mệnh và làm bảo dưỡng thân thể thường xuyên, vậy thì ngươi có thể sống bao lâu tuỳ thích.
Nhưng đương nhiên, sẽ không một giai cấp cầm quyền nào là muốn người dân của mình là một bọn bất tử, như thế sẽ rất dễ loạn.
Mà người thì cũng không phải ai cũng quá ham thích cuộc sống trường sinh, bởi vì sống lâu mấy rồi cũng sẽ chán.
Cho nên tuy nói đây là một thế giới nơi sinh mệnh là vô hạn, nhưng thực tế để duy trì được điều này, ngươi dân cần phải bỏ ra số tiền khổng lồ để đóng đủ loại chi phí và chúng sẽ tăng dần theo tích luỹ thời gian.
Ví dụ như một công dân muốn gia hạn để sống thêm 10 năm cần bỏ ra số tiền gấp 100 lần so với lần gia hạn trước.
Nhìn chung, công dân ở đây dù là cấp bậc cao nhất thì cũng chỉ sống tối đa 500 – 600 năm là cùng.
Đương nhiên, ngoại trừ những tay giới chức chóp bu.
Và sau khi dị năng đạt đến Cấp IV, ngoại lệ này cũng đã áp dụng cho Trần Bách.
Không phải là vì đạt cấp bậc này thì hắn dùng nó để tham gia chính trường chính trị, mặc dù điều này hoàn toàn khả thi nhưng hắn vẫn còn là sinh viên, còn phải lo việc học, thời gian đâu mà làm mấy chuyện vô bổ đấy.
Vả lại, muốn sống lâu cần thiết phiền phức vậy sao? Cứ vào đại khoa phụ sản của một bệnh viện, mỗi năm có vài nghìn slot trẻ sơ sinh ra đời, cứ lựa đại một đứa, sống tới già, c·hết thì thay, cần chi phải rườm rà phí phủng.
Dù sao thì sống từ bé để hưởng thụ niềm vui thú được bên mẹ cha vẫn sướng hơn chui vào lũ già khú đế thân thể vá chằn vá đụp, đúng không?
“Ài! Dăm ba cái dị năng!” – Trần Bách thở dài.
Trên thực tế, dị năng mấy năm gần đây cũng bắt đầu trở nên không có gì hiếm lạ, cũng giống như biết bao truyện khoa huyễn sci-fi trên mạng, thế giới này đương nhiên cũng cần có một thiết lập về “thức tỉnh giả” “dị năng giả” linh tinh.
Là một thời đại nơi khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, công nghệ gene và sinh học đã được hoàn hảo ứng dụng vào đời sống, nếu mà không ra đời một đám siêu nhân mang công năng đặc dị gì thì quá không thể nào nói nổi, đúng không?
Thế là bắt đầu từ năm 22XX, những đứa trẻ được ra đời có 0.56% tỉ lệ thức tỉnh “dị năng” bọn họ được gọi là [Metahuman] tên pháp danh chuẩn chỉ là [Homo Superior]
Có một điều trùng hợp khá thú vị là, tình trạng này chỉ xuất hiện sau khi Trần Bách được sinh ra, mặc dù chính sách về tân sinh đã được ban hành cách đây vài trăm năm, nhưng trăm năm trước, không hề có một case dị năng giả nào được ghi nhận, mãi cho đến khi Trần Bách lên lớp 6 thì các đứa trẻ [Metahuman] mới lục tục xuất hiện.
Đương nhiên, mọi người sẽ chả ai biết Trần Bách là thằng khỉ gió nào và nó có thì liên quan gì đến việc này, họ chỉ đơn giản cho rằng công nghệ gene của chính phủ đã càng lúc càng hoàn thiện, dẫn đến thay đổi về chất, đủ để sinh ra các cá thể nhân loại mang đột biến gene mà thôi.
Năm vừa tròn 16 tuổi, Trần Bách đi đăng kí chip công dân, hắn đã được kiểm tra và đăng kí thêm một con chip khác dành riêng cho các [Metahuman].
Khác với những đứa trẻ vài tháng tuổi là đã bộc lộ dị năng, Trần Bách là case [Metahuman] “già” nhất từng được ghi nhận.
Tính Danh: Anthony McKain
Giới tính: Nam
Năm sinh: 22XX
ID: [XXXX-XXX-XXX-XX]
Mã Meta: [YYYY]
Meta Ability: Psionic Type T(Telepathy) – Class: C(Controllable)
Có khả năng đọc được suy nghĩ tức thời của nhân loại ở mức hạn chế, có cung điện ký ức với dung lượng lớn, khả năng tư duy cao và nhanh hơn gấp 3.14 lần nhân loại bình thường.
Đánh giá: Năng lực an toàn và khả khống, không gây nguy hại cho cộng đồng, kiến nghị khai thác chuyên sâu vào các lĩnh vực về thần kinh học và tâm thần học.
Phân loại: Safe
Khi Julia và Pedro biết tin con trai của mình là một [Metahuman] bọn hắn đã sướng như điên! Bởi vì dù chỉ mới được phát hiện không lâu, nhưng các [Metahuman] đã được chính phủ xem như chìa khóa vàng cho tương lai, thế nên các trẻ em [Metahuman] sẽ mặc định được trở thành công dân cấp bậc Elite, mọi chính sách và dịch vụ công đều sẽ được mở khoá, mà thân làm cha mẹ của một đứa trẻ Meta, bọn hắn không những sẽ được hoàn thuế 60% mà còn được nhận thêm một khoảng chi phí nuôi dưỡng kết xù từ chính phủ.
Nhìn cha mẹ đắm chìm trong vui sướng, Trần Bách cũng cảm thấy vui lây, hắn lễ phép chào các nhân viên trong cục dân chính rồi ngoan ngoãn theo cha mẹ về nhà.
Khi hắn rời đi một lúc lâu, tên kiểm trắc viên đã làm hồ sơ cho hắn khi nãy lúc này mới từ trong mơ màng tỉnh lại, gã lắc đầu vài cái.
“Nãy giờ mình đăng ký cho ai vậy nhỉ? Mà sao đầu tự nhiên thấy nặng quá? Chắc có lẽ mấy hôm nay mình chơi VR quá đà rồi!”
Đêm hôm đó, trong một bệnh viện, nơi đã từng phát sinh một vụ án Android b·ắt c·óc trẻ sơ sinh, dưới một gốc cây, có một đứa bé ba tuổi đang nằm, vừa chơi điện thoại vừa uống sữa.
Đứa bé sau khi xem xong bộ phim, nó đặt bình sữa đã cạn ngay ngắn vào một góc, tự kéo chăn lên đắp ngang ngực, rồi dường như lại đang nói chuyện với ai đó, chỉ thấy nó hướng về phía không khí lẩm bẩm:
“Hôm nay ta đi đăng ký ID, bọn họ kiểm tra ra được ta là một [Metahuman] có năng lực đọc được suy nghĩ của kẻ khác, nguyên văn là: nhân loại. Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?”
“Điều này có nghĩa là…
Ngươi từ lâu, đã là “con người”! Điều ước của ngươi, đã sớm thành hiện thực!”
“Hôm nay đến đây thôi, ta phải về rồi, ngày mai ta còn phải thức sớm để chuẩn bị chuyển vào Academy học đại học, ta dự định ở đấy đến khi lấy bằng tiến sĩ luôn, nên thời gian sắp tới có khi là sẽ rất bận rộn, sẽ không có nhiều thời gian đến đây thăm ngươi, nhưng ngươi yên tâm, hằng năm cứ vào ngày này, ta sẽ đích thân về đây, hoặc nếu bận quá thì cũng giống hôm nay, ta vẫn sẽ có cách để làm việc đó, ngươi cứ yên tâm nhé.”
“Ngủ ngon, Luv U 3000!”
Sáng hôm sau, mọi người trong bệnh viện đều tá hoả khi phát hiện một bệnh nhân khoa nhi đã vô thanh vô tức biến mất! Tức tốc xem lại camera giá·m s·át, bọ hắn há hốc mồm khi thấy được cảnh tượng một bệnh nhân ba tuổi nào đó tự nhiên như không bước ra khỏi phòng, vượt qua vô số ánh mắt của đội ngũ y bác sĩ như một kẻ tàn hình, thằng nhóc đi đến một gốc cây ngoài sân, đắp chăn ngủ say sưa ngon lành đến sáng.