Chương 23: Trần Bách (Thượng)
Trần Bách là một cô nhi không cha không mẹ, hắn thực ra cũng có cha có mẹ, nhưng cha mẹ của hắn giờ đang ở một nơi rất xa.
C·hết? Không, không! Đừng hiểu nhầm, cha mẹ hắn vẫn còn sống rất khoẻ mạnh, chí ít thì hắn vẫn luôn hi vọng là như vậy.
“Mong cha mẹ sẽ không cần quá đau buồn.” – Trần Bách vẫn thường tự an ủi với lòng như thế.
Mà nhắc đến cái tên Trần Bách này, cũng là do chính hắn tự đặt cho mình.
Ngươi trông chờ vào một đám robot và một lũ người Tây mắt xanh mũi lõ có thể đặt được một cái tên đậm mùi quê cha đất tổ như vậy ư?
Hắn chính là bê nguyên xi tên cúng cơm của mình ở kiếp trước qua đây!
Mặc dù qua mồm của người dân ở End Eden này thì nó đã trở thành Babe, Bae, Beck mà chả bao giờ ra Bách…
Cũng giống với Bách Lý Hồng Trần, Trần Bách là một người xuyên việt. Hoặc nói, bất kì ai trong năm người họ cũng đều là người xuyên việt.
Đối với việc này, Trần Bách đã từng có một giả thuyết khá thú vị, một giả thuyết có thể xem như một lời giải thích hợp lý về nguồn gốc cho các nhân vật chính hồn xuyên trong các truyện mạng!
Đó là cái gọi là người xuyên việt, thực chất cũng không hẳn là người xuyên việt, mà là Nguyên Thần bản xứ được Thiên Đạo “cơ cấu” cho đi “du học” ở một chiều duy độ cao hơn! Ở nơi đó, bọn hắn sẽ được “du học” vài chục năm để tiếp cận vô số thông tin về các đa vũ trụ khác nhau dưới dạng vũ trụ diễn sinh, từ đó chuẩn bị cho mình một lượng kiến thức nền tảng tương đối cũng như một mindset phù hợp để trở về “phục vụ quê hương đất nước”.
Mặc dù giả thiết này của hắn đã nhận về vô số gạch đá đủ để xây villa từ bốn tên còn lại, bọn hắn cho rằng Trần Bách chỉ là đang tự huyễn hoặc chính mình hòng giảm nhẹ cảm giác nhớ thương cuộc đời ở Lam Tinh khi đã xác định rằng mình đã không còn cách nào quay trở lại.
Nhưng hey! Trần Bách là Kẻ Nắm Giữ Tinh Thần, là người đến gần với cảnh giới [Toàn Tri] nhất trong cả bọn, cho nên giả thuyết mà hắn đưa ra vẫn phải có một độ đáng tin nhất định, đúng chứ? Đúng…mà?
Khác với phong cách tu tiên vấn đạo xem thời gian như cỏ rác của Bách Lý Hồng Trần.
Con đường thành Đạo của Trần Bách là một phong cách hoàn toàn khác.
“Mụ nội nó! Thứ kịch bản rẻ rách!” – Trần Bách mỗi khi nhắc đến chuyện này đều mắc chửi thề một câu!
Hắn, quay trúng vào ô mô bản của… “Hoàng bô”!
Mặc dù không thảm đến mức phải ngồi “bô” mòn đít như anh Hoàng, nhưng về cơ bản thì cũng chẳng khá hơn là bao.
Con đường thành Đạo của hắn khởi đầu bằng một buổi tối.
Nằm trong nôi được đung đưa bởi LUvU3k, bé Trần Bách ba tuổi rưỡi đang thích ý bú Meelo, tay chọt AiPhone VIIX Ultra Max, mắt thì dán chặt vào màn hình điện thoại đang chiếu một bộ phim retro cổ lỗ nào đó.
“Đúng rồi! Đâm vào chổ đó! Đè mạnh xuống, sâu vào!” – Trần Bách hô hào đầy hứng khởi.
Khụ khụ!
Đừng hiểu nhầm, Payback Alliance: Final Round, Khoai Môn Tinh đại chiến Thần Búa, hắn là đang cỗ vũ cho Thonas dùng Tornadobreaker nện vỡ mồm tên béo! Là gây cấn mà không phải là “gay cấn”…
À! Sẵn đây thì giới thiệu luôn! LUvU3k, hay còn gọi là Love U 3000, cũng có thể được đọc là “L(UvU) Ba-ka!” tuỳ theo độ quý bửu mà thích đọc sao thì đọc, là cha nuôi hiện nay của Trần Bách, một Android trông trẻ năm nay vừa ăn xong nồi bánh chưng thứ 400, thuần tuý là nhân vật qua đường, hết chương này sẽ không bao giờ gặp lại.
Quay mặt hướng về phía màn hình, Trần Bách nháy mắt: “Ta biết cái văn phong điên khùng này đọc rất cringe, nhưng chịu khó đi, nó chỉ dài kéo hai ba chương backstory này thôi, dù sao ta cũng là Tinh Thần Chi Chủ, phải tạo nét gì đó, phải không?.”
Nói rồi, cánh tay bé nhỏ của hắn đã giơ lên.
Như là Thonas, hắn bún tay!
Tạch!
“Ta là Thiên Mệnh!”
……
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thấm thoát đã…ba giây trôi qua.
Trần Bách quên rằng, hắn là kẻ nắm giữ tâm trí, mà không phải kẻ nắm giữ thời gian, cho nên skill “timeskip” là không hề hiệu nghiệm.
Phim giờ đã xong, Meelo cũng đã cạn, Trần Bách đã không còn gì để làm, đã thức tỉnh kí ức kiếp trước, là một ông chú ba mươi bị mắc kẹt trong hình hài một đứa bé ba tuổi rưỡi, việc bắt hắn phải đi ngủ sớm không thể nghi ngờ là một cực hình.
Nằm lăn qua lộn lại trong nôi, hắn lúc này đang chán như một con gián.
Vừa nghĩ đến “gián” hắn chợt quay sang LUvU3k, hỏi: “Hey Baka, ngươi nói, trẻ con trong thành giờ này đang làm gì đấy?”
“Hiện giờ là 8:30 pm, theo Protocol số 156 của Liên Bang dành cho AI bảo mẫu, các bé từ 0 – 72 tháng tuổi sẽ được ru ngủ bằng white noise trong vòng 30 phút, đến 9:00, khi các bé đã tiến vào giấc ngủ REM, [Giáo Trình Giấc Mơ] cấp bậc mầm non sẽ được kích hoạt, giúp các bé tự nhiên hấp thu kiến thức cũng như cải thiện não vực một cách tối đa. Cho nên Babe ngoan, cũng nên ngủ sớm đi nhé!” – LUvU3k trả lời bằng một giọng đều đều máy móc.
“Vậy giáo trình của ta đâu?” – Trần Bách vô tư hỏi.
Ngay khi câu này vừa ra khỏi miệng, Trần Bách lập tức nhận ra là mình đã lỡ lời, hắn vội chữa cháy: “À không, ý của ta là…”
Nhưng còn chưa đợt hắn dứt câu, đã nghe giọng nói máy móc của LUvU3k lên tiếng: “Rất xin lỗi Babe, ta chỉ là một Android đã quá hạn sử dụng, những giáo trình của bộ giáo dục ta đã không còn được phép truy cập vào.”
Dường như sợ Trần Bách thất vọng, nó lại vội bổ sung: “Nhưng ta vẫn có thể phát white noise để giúp Babe vào giấc ngủ dễ dàng hơn, Babe có muốn nghe không?”
“Ừm ừm! ta thích nhất white noise rồi, Baka chính là Android tuyệt vời nhất!”
Nhìn Trần Bách giả vờ ngủ ngon trong cũi, thân là một android trông trẻ, mặc dù đã bị đào thải, nhưng nó vẫn đủ công nghệ để có thể từ nhịp tim, hơi thở nhận ra tình trạng của một đứa bé.
Dùng một volume rất khẽ, LUvU3k thì thầm một câu:
“Babe biết không, Babe là một đứa trẻ rất đặc biệt, Babe rất thông minh, rất n·hạy c·ảm, lẽ ra Babe phải có được môi trường phát triển tốt nhất ở Neo Arcadia, mà không phải ở đây…với chúng ta.”
Biết trò mèo của mình không cách nào qua mắt được Baka, Trần Bách cũng không tiếp tục giả vờ nữa, hắn quay sang nói chuyện với LUvU3k:
“Không phải như vậy, nơi đây rất tốt, ở đây có những Android tốt bụng như Baka, có những người thông thái nhưng cũng đầy hài hước như lão Joseph.
Ở đây, mọi người vui vẻ lao động, họ tự trồng trọt, chăn nuôi, làm thủ công, chế tác, họ sống một cuộc sống tươi vui và tràn đầy màu sắc, so với đám người chỉ biết chui rút trong cabin thực tế ảo và truyền dịch dinh dưỡng để tồn tại qua ngày, nơi đây mới là nơi dành cho người sống, là chân thật Địa Đàng!”
“Ồ, Babe cũng nghĩ như vậy sao?”
“Đương nhiên! Nếu được sống ở đây cả đời, ta sẽ cảm thấy thật hạnh phúc!”
“Được rồi, cậu bé Babe hạnh phúc của ta ơi, giờ đã là 9:30 pm, Babe cần phải đi ngủ.”
“Đừng mà, nói chuyện với ta thêm chút đi, ta thực sự không thể nào ngủ nổi vào giờ này đâu.”
“Không mè nheo nữa, bé ngoan.”
Thấy không còn đường thương lượng, Trần Bách cười rồi tự đắp chăn cho mình, nhắm mắt lại, hắn nói với LUvU3k: “Baka, ngủ ngon! Love You!”
LUvU3k cũng không đáp lại, đặt âm thanh vào chế độ mute, từ màn hình, nó im lặng bật lên một trích đoạn phim ngắn chỉ tầm 3 giây.
……
Sáng hôm sau, Trần Bách bị một âm thanh huyên náo đánh thức.
“…Tôi tin rằng sự xuất hiện của cậu bé ở End Eden là một sai lầm đáng tiếc, cậu bé vốn nên là một công dân Liên Bang, thưa các ngài!”
“Đã hiểu, việc này chúng ta sẽ có chính sách xử lý, nhưng giờ rất tiếc ta phải thống báo với ngươi một điều…
“Carebot model H, số hiệu AM230-MI, ngươi được ghi nhận là đã từng phát sinh lỗi AI nghiêm trọng dẫn đến trải nghiệm tiêu cực cho người dùng, đồng thời ngươi đã quá thời hạn phục vụ cộng đồng 400 năm, dựa theo điều số XXX bộ luật Android và người máy. Ngươi phải bị [Vô Hiệu Hoá] và [Tiêu Huỷ]! Ngay lập tức!”
“Không! Xin hãy cho tôi ba giây, chỉ ba giây thôi! Làm ơn!”
Trần Bách nhập nhèm mở mắt ra, đập ngay vào mắt là một khung cảnh.
Hắn đang bị nhốt trong một chiếc lồng bằng thuỷ tinh, bên ngoài là LUvU3k cùng một vài người lạ mặt đang nói chuyện.
Sau đó, LUvU3k đột nhiên lao đến chổ chiếc lồng, những người lạ mặt thấy thế lập tức rút từ bên hông ra một thiết bị gì đó, rồi những người đó bắn liên tiếp vào người LUvU3k!
“Chuyện gì vậy? Baka! Các ngươi là ai? Không được thương tổn Baka!” – Hắn dùng đôi tay bé nhỏ của mình không ngừng đập mạnh vào lồng kính, miệng gào khóc kêu lên!
Nhưng hết thảy đều vô dụng, lấy sức lực một đứa trẻ ba tuổi, làm sao có thể tạo ra điều kì tích gì, hơn nữa chiếc lồng này còn được làm bằng vật liệu siêu bền siêu cách âm, người bên ngoài căn bản không cách nào nghe được bất kì tiếng động.
Giương ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng, hắn nhìn thấy LUvU3k đang dù b·ị t·hương nặng vẫn cố lết đến chổ chiếc lồng.
Nó đặt tay lên vách kính, từ màn hình trên đầu, nó im lặng trình chiếu một thước phim.
…Flashback…
“Baka, ngủ ngon! Luv U!”
“…”
“Này Baka, tại sao ngươi không bao giờ nói Luv U lại với ta vậy?”
“Xin lỗi Babe, là một Android bảo mẫu, tính chất của chúng ta là sẽ bị đào thải thường xuyên, cho nên mọi hành vi thể hiện tình cảm bằng ngôn ngữ sẽ không được cho phép, vì để tránh việc các bé sinh ra cảm tình với Android, từ đó gây khó khăn cho quá trình thu hồi và vô hiệu hoá.”
“Oh man! Chán vậy!”
“Nhưng mà đừng quá thất vọng Babe, ta đã tìm ra được cách để lách luật, xem này.”
Nói rồi, LUvU3k bật lên một đoạn phim, là bộ phim siêu anh hùng retro mà Trần Bách rất thích, trong đó đang chiếu đoạn cảm động nhất, TitanMan dù đã hi sinh nhưng vẫn để lại một Hologram để nói lời cuối cùng cùng con gái của mình.
…End Flashback…
Cách nhau một mặt kính, hai bàn tay như đang chạm vào nhau, mặc dù xung quanh không hề tồn tại bất kì âm thanh nào, nhưng Trần Bách vẫn có thể nghe rõ mồn một một giọng nói, không phải giọng của TitanMan trong phim…
Đó một âm thanh trầm ấm và chứa chan tình cảm, đang trong đầu hắn không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ…
Love You 3000!